Thần Ma Thiên Tôn

Chương 160: Chương 160: Gặp lại Cơ Hàn Tinh




Cửu Dương Ích Tà Châu rơi lên trên người bọn họ, tám học viên Thiên Đế Học Cung kia liền dần dần tỉnh táo lại, đình chỉ xuất thủ với đồng bạn.

Thế nhưng, bởi vì lúc trước bọn họ tiêu hao thể lực quá nhiều, cho nên đều té ngã trên mặt đất, trong miệng liên tục thở hổn hển.

Ninh Tiểu Xuyên đánh một chưởng lên trên ngực Ngự Thiên Địch, đem một đạo Võ Đạo Huyền Khí đánh vào Võ Đạo Tâm Cung của hắn, thúc đẩy Ngự Thiên Địch nhanh chóng tỉnh táo lại.

- Ninh Tiểu Xuyên, ngươi cũng tiến nhập Thiên Đế Mộ?

Ngự Thiên Địch thân mặc khải giáp hoàng kim, ngồi dậy, xoa xoa huyệt thái dương:

- Vừa rồi xảy ra chuyện gì? Vì sao ta lại cảm giác uể oải như vậy?

Tinh thần của hắn hoảng hốt, cũng không biết mình rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì.

- Các ngươi bị uế khí nhập thể!

Ninh Tiểu Xuyên ân cần hỏi han:

- Thiên Đế Học Cung có tổng cộng bao nhiêu người tiến nhập Thiên Đế Mộ?

- Rất nhiều! Không chỉ có các lão sinh Khóa thứ hai, còn có không ít tân sinh Khóa thứ nhất cũng tiến nhập Thiên Đế Mộ Lâm lịch lãm!

Ngự Thiên Địch ngồi xếp bằng trên mặt đất, vận chuyển Huyền Khí trong cơ thể, trên người tản mát ra một đoàn huyền mang kim quang xán lạn.

Ninh Tiểu Xuyên nói:

- Nói như vậy, trưởng bối Học cung cũng đã tới Thiên Đế Mộ Lâm?

Ngự Thiên Địch lắc đầu, nói:

- Lần này là do Đội trưởng Chấp Pháp Đội dẫn đội, Minh chủ Vân Trung Minh, Hội trưởng Thiên Lý Hội… còn có mấy lão sinh cường đại cũng đều cùng nhau tiến nhập Thiên Đế Mộ Lâm, khẳng định có thể tiêu diệt sạch đám Võ giả bản thổ. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao sắc mặt các ngươi lại khó coi như vậy?

Ninh Tiểu Xuyên và Nhạc Minh Tùng liếc mắt nhìn nhau, trong lòng đều âm thầm cười khổ một tiếng. THật xui xẻo, lần này Thiên Đế Học Cung e rằng sẽ tổn thất thảm trọng.

Ngự Thiên Địch dường như chợt nghĩ đến cái gì đó, liền nhìn chằm chằm Ninh Tiểu Xuyên, nói:

- Nhưng thật ra, ngươi cần phải cẩn thận một chút. Ngươi đã giết Tứ đệ tử, Lục đệ tử, Bát đệ tử của Vân Trung Hầu, lại chém giết hơn mười người Vân Trung Minh. Hiện tại toàn bộ Vân Trung Minh đều xem ngươi là cừu địch. Nếu để cho bọn họ biết ngươi đang ở trong Thiên Đế Mộ, chỉ sợ sẽ không buông tha cho ngươi!

Ninh Tiểu Xuyên cười lạnh một tiếng:

- Chờ bọn hắn có thể sống sót trong Thiên Đế Mộ rồi hãy nói!

Ninh Tiểu Xuyên và Nhạc Minh Tùng cũng không đồng hành cùng bọn họ, thấy bọn họ đều đã khôi phục thể lực, liền lập tức rời đi, tiếp tục đi tìm lối ra của Thiên Đế Mộ.

Đương nhiên Nhạc Minh Tùng cứu tám người này, cũng lường gạt từ trong tay bọn nọ một số lớn tài phú.

- Đừng nghĩ ta là một kẻ chỉ biết nhìn đồng tiền! Tám viên Cửu Dương Ích Tà Châu, giá trị tương đương với tám kiện Huyền Khí Nhất phẩm, hơn nữa ta còn cứu tính mạng của bọn họ, bọn họ trả tiền cho ta, vốn là chuyện đương nhiên!

Trong lòng Nhạc Minh Tùng tự nhiên vô cùng hưng phấn, không ngừng huyên thuyên, trong tay cầm một cái túi lớn, bên trong tản mát ra quang mang thanh sắc, không ngừng va chạm phát ra thanh âm leng keng xoảng xoảng.

Ninh Tiểu Xuyên lắc đầu, nói:

- Ta là đang suy nghĩ, nếu như đám ngườiNgự Thiên Địch đều bị uế khí nhập thể, mất đi lý trí, như vậy có phải các học viên khác cũng sẽ gặp phải tao ngộ tương đồng hay không?

- Đúng vậy! Chỉ hy vọng Thiên Lý Hội chúng ta sẽ không tổn thất quá lớn! Đám người Vân Trung Minh cho dù chết hết, đó cũng là đáng đời!

Nhạc Minh Tùng nói.

Đúng lúc này, Ninh Tiểu Xuyên đột nhiên cảm giác được một luồng lực lượng áp bách đang nhanh chóng tiến tới gần.

Ầm!

Một cây cột to cỡ miệng chén đột nhiên từ trên trời giáng xuống, rơi xuống trước mặt hai người bọn họ, chặt đứt đường đi của hai người bọn họ.

Một đạo nhân ảnh xích hồng sắc từ trên trời giáng xuống, đáp xuống trên đỉnh cây cột, thân thể đứng thẳng, hai tay chắp sau lưng, nhìn chằm chằm hai người bên dưới, lạnh giọng nói:

- Hai người các ngươi đi với ta một chuyến!

Đây là một nữ tử xinh đẹp tóc xanh mắt lam, thân mặc khải giáp xích hồng sắc, trên người mang theo lực áp bách khiến cho người ta sợ hãi, giống như một vị Nữ Chiến Thần đứng đó.

Nhạc Minh Tùng lại càng hoảng sợ, hai chân như nhũn ra, nói:

- Trong bản thổ lại có cường giả như vậy, lần này chúng ta chết chắc rồi!

- Không phải là người bản thổ, là Long Tượng Thần Võ!

Ninh Tiểu Xuyên nhận ra nữ tử trên đỉnh cây cột kia. Hắn tương đối phản cảm đối với nữ tử này, rất không nguyện ý nhìn thấy nàng.

- Ngươi biết nàng?

Ninh Tiểu Xuyên gật đầu, nói:

- Đệ tử Vân Trung Hầu, Cơ Hàn Tinh!

- Hóa ra là địch nhân của ngươi!

Nhạc Minh Tùng lập tức bừng tỉnh đại ngộ, liền hướng về phía nữ tử đứng trên đỉnh cây cột kia, khom người cúi đầu, nói:

- Cơ Thần Võ đại nhân, chuyện này không có quan hệ gì với ta, ta chỉ đi theo Ninh Tiểu Xuyên mà thôi, không quen thân với hắn lắm! Ta và hắn chỉ là bình thủy tương phùng! Oan có đầu nợ có chủ, ngươi muốn báo thù thì cứ tìm hắn đi! Ta đi trước!

Cơ Hàn Tinh từ trên đỉnh cây cột nhảy xuống, tóc xanh tung bay, vóc người lồi lõm thướt tha, rơi xuống trước mặt Nhạc Minh Tùng. Cặp mắt lạnh lẽ tựa như băng sơn hàn thủy, trừng mắt một cái, dọa cho Nhạc Minh Tùng phải đặt mông ngồi bệt xuống dưới đất.

Đây là áp lực từ trên người nàng phát ra, căn bản không phải một gã Võ giả bình thường có thể ngăn cản được.

- Ngự Thiên Địch nói các ngươi có biện pháp hóa giải uế khí! Hiện tại hai người các ngươi đi theo ta một chuyến! Ai dám dong dài một câu, ta cắt đầu lưỡi của hắn!

Cơ Hàn Tinh đứng trên mặt đất, vóc người cao gầy, thân cao một thước tám, hầu như cao tương đương với Ninh Tiểu Xuyên.

Thế nhưng, nàng cũng không có vẻ khôi ngô cường tráng, vóc người trái lại thập phần tinh tế ôn nhu, cực kỳ cân xứng. Một cặp chân ngọc bao phủ dưới lớp áo giáp thập phần tinh tế thon dài, tràn ngập đường cong mỹ cảm. Phần eo, bộ phận da thịt lộ ra bên ngoài áo giáp thì lại tuyết trắng nhẵn nhụi, tựa như dương chi bạch ngọc điêu khắc mà thành.

Ninh Tiểu Xuyên nói:

- Chúng ta còn có chuyện quan trọng hơn phải làm, không thể đi theo ngươi được!

Phải biết rằng, Cơ Hàn Tinh chính là đệ tử Nhạc Vũ Dương, mà Ninh Tiểu Xuyên đã từng giết qua ba đệ tử Nhạc Vũ Dương, cũng chính là giết ba sư đệ của Cơ Hàn Tinh, đây chính là thâm cừu đại hận a!

Ninh Tiểu Xuyên tự nhiên sẽ không đi theo nàng, quá nguy hiểm!

Cơ Hàn Tinh chụp lấy vạt áo trước ngực Ninh Tiểu Xuyên, nhấc hắn lên khỏi mặt đất, lạnh lùng nói:

- Ninh Tiểu Xuyên! Đừng tưởng rằng ngươi là người của Kiếm Các Hầu Phủ, thì ta sẽ không dám giết ngươi! Ở đây không phải là Hải Đường trang viên, là Đế Hư! Nếu ta muốn ngươi chết, ngươi một chớp mắt sau đã là một cỗ thi thể!

- Thô lỗ!

Ninh Tiểu Xuyên bình tĩnh nói.

Cơ Hàn Tinh tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, lại nghe được hai từ này.

Nhạc Minh Tùng biết tu vi Cơ Hàn Tinh cường đại, chính là cường giả Thoát Tục Cảnh, vội vàng nói với Ninh Tiểu Xuyên:

- Tiểu Xuyên, nếu không chúng ta cứ đi theo nàng đi?

Ninh Tiểu Xuyên tự nhiên biết tu vi Cơ Hàn Tinh cao cường. Dường như chỉ lực lượng do cánh tay nàng bộc phát ra, đã có thể trấn áp trái tim Ninh Tiểu Xuyên gần như ngưng đập. Đây là lực lượng Võ giả Thoát Tục Cảnh mới có thể có được.

Ninh Tiểu Xuyên hít một hơi thật sâu, nói:

- Thả ta xuống!

Cơ Hàn Tinh thả Ninh Tiểu Xuyên xuống mặt đất trở lại, bàn tay quơ nhẹ cây cột bên cạnh kia, nhất thời rút cây cột kia lên, nắm ở trong tay.

Hóa ra cây cột kia, không ngờ chính là một cây Long Tượng Kích Thương. Là vũ khí chiến đấu của Long Tượng Thần Võ!

Cơ Hàn Tinh đi ở phía trước dẫn đường, Ninh Tiểu Xuyên và Nhạc Minh Tùng lại ngồi trên lưng Song Đầu Thạch Thú, theo sát phía sau nàng.

- Vị học tỷ này mới thật sự là nữ hán tử! Kim Tước Hi so sánh với nàng, quả thật ôn nhu giống như muội muội hàng xóm!

Nhạc Minh Tùng thấp giọng thì thầm.

Nhĩ lực Cơ Hàn Tinh kinh người, vừa nghe được thanh âm thì thầm của Nhạc Minh Tùng, ánh mắt liền hơi liếc về phía sau một cái, một đạo hàn quang từ trong con ngươi bay ra. Nhạc Minh Tùng nhất thời kêu thảm một tiếng, từ trên Song Đầu Thạch Thú rơi xuống, hai tay ôm lấy cổ, không ngừng kêu rên.

- Nếu không yên tĩnh lại cho ta, ta thật sự sẽ cắt đầu lưỡi của ngươi!

Cơ Hàn Tinh lạnh lẽo nói.

Nhạc Minh Tùng vội vàng che miệng lại, không dám kêu thành tiếng, hoảng sợ đến mức gần như muốn khóc lên.

o0o

Cơ Hàn Tinh dẫn theo Ninh Tiểu Xuyên và Nhạc Minh Tùng đi tới một cái sơn cốc màu đen. Bên ngoài sơn cốc có một tầng vụ chướng hắc sắc.

Cánh tay nàng khẽ vung lên, tầng vụ chướng hắc sắc kia liền mở ra một cánh cửa.

Trong sơn cốc nằm ngổn ngang mấy trăm học viên Học cung. Những học viên này có kẻ bị âm sát nhập thể, diện mục trở nên dữ tợn, trong miệng mọc ra răng nanh, móng tay biến thành màu đen, trong miệng phát ra tiếng kêu giống như dã thú.

Có kẻ trúng thi độc, cả người biến thành màu đen.

Có học viên bị uế khí nhập thể, mất đi lý trí, bị Cơ Hàn Tinh đánh ngất đi, hôn mê nằm trên mặt đất. Thế nhưng hiện tại chỉ có thể tạm thời để cho bọn họ ngủ say, một lúc sau, bọn họ nói không chừng sẽ toàn thân thối rữa mà chết.

Đám người Ngự Thiên Địch cũng đang tụ tập ở chỗ này, nhưng mà bọn họ ai nấy cũng đều nguyên khí đại thương, tự nhiên không thể chiếu cố cho những người khác.

Đội trưởng Chấp Pháp Đội Hàn Phú, Minh chủ Vân Trung Minh Tiêu Thành, Hội trưởng Thiên Lý Hội Trác Ngọc Phàm, còn có hai vị Hội trưởng khác nữa cũng có mặt ở đây. Tu vi của bọn họ cao cường, lợi dụng tu vi bản thân mạnh mẽ áp chế uế khí và âm sát, cho nên tránh được một kiếp, đang bảo hộ những học viên nằm dưới đất.

Nếu như những học viên này xảy ra chuyện, bọn họ cũng sẽ bị Học cung xử phạt.

- Đây là hai cứu tinh ngươi tìm về sao? Bọn họ có thể cứu những học viên này?

Minh chủ Vân Trung Minh Tiêu Thành là một kẻ thập phần ngạo khí, vừa liếc mắt liền nhìn ra tu vi Ninh Tiểu Xuyên và Nhạc Minh Tùng.

- Chỉ mới Thần Thể tầng thứ bảy mà thôi, quá yếu!

- Không tin thực lực của chúng ta? Vậy thì chúng ta đi thôi!

Nhạc Minh Tùng rất không quen nhìn biểu tình kia của Tiêu Thành, trong lòng cảm thấy tương đối khó chịu.

- Ninh Tiểu Xuyên!

Đội trưởng Chấp Pháp Đội Hàn Phú lập tức nhận ra Ninh Tiểu Xuyên, trong lòng thoáng chút kinh ngạc. Chẳng qua vẫn gật đầu một cái, nghĩ thầm, mặc dù Ninh Tiểu Xuyên tuổi còn trẻ, thế nhưng cũng đã là Dưỡng Tâm Sư Trung cấp, nói không chừng có thể hóa giải thi độc, tiêu trừ âm sát.

Tiêu Thành không khỏi liếc nhìn Ninh Tiểu Xuyên một lần nữa, trong mắt sinh ra sát ý nồng đậm:

- Ngươi chính là Ninh Tiểu Xuyên?

Tiêu Thành đã hơn ba mươi tuổi, tu vi đạt tới Thoát Tục Cảnh, Võ Đạo Huyền Khí trên người phát ra quả thật mạnh mẽ tựa như bài sơn đảo hải, khiến cho mặt đất dưới chân Ninh Tiểu Xuyên nứt ra từng cái khe lớn.

Mặc dù Tiêu Thành chưa từng gặp qua Ninh Tiểu Xuyên, thế nhưng đối với Ninh Tiểu Xuyên căn bản không chút xa lạ gì. Mười mấy cường giả Vân Trung Minh đều chết trong tay Ninh Tiểu Xuyên, tên tiểu tử này nghiễm nhiên đã trở thành đệ nhất đại địch của Vân Trung Minh.

Cơ Hàn Tinh lập tức ngăn ở trước mặt Tiêu Thành, nói:

- Hai người bọn họ là người do ta tìm về, ta có trách nhiệm bảo hộ sự an toàn của bọn họ! Cho dù có ân oán, cũng phải chờ sau khi mọi người đã rời khỏi Thiên Đế Mộ Lâm! Đợi đến lúc đó, các ngươi muốn đánh muốn giết, ta tuyệt đối sẽ không quản!

- Cơ Hàn Tinh! Ngươi có còn là người Vân Trung Hầu Phủ chúng ta nữa không? Ngươi có biết Ninh Tiểu Xuyên đã giết chết ba sư đệ của ngươi hay không?

Tiêu Thành cũng không có lập tức xuất thủ.

Mặc dù hắn là Đại đệ tử Vân Trung Hầu, thế nhưng hắn cũng không nắm chắc có thể chiến thắng được Cơ Hàn Tinh.

Cơ Hàn Tinh nói:

- Ta chỉ biết đầu tiên phải cứu người, ân oán mới là thứ hai! Đại sư huynh, ngươi coi như là cường giả thế hệ trước, càng là người đứng đầu một Minh, cùng một thiếu niên mười mấy tuổi phân cao thấp, không cảm thấy khiến cho Vân Trung Hầu Phủ chúng ta mất mặt sao?

Tiêu Thành siết mạnh hai nắm đấm một cái, hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng không có xuất thủ, hừ lạnh một tiếng, liền xoay người bỏ đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.