Ánh mắt Diệp Siêu Phàm đảo quét một cái trên người Đàn Càn hòa thượng cùng Ninh Tiểu Xuyên, sau đó lại chuyển dời sang trên người Bạch Lãnh Tuyết, khóe miệng lộ ra một tia cười nhạt, lạnh lẽo nói:
- Bạch Lãnh Tuyết, xem ra ta đoán không sai a! Lần trước chính là ngươi đã giúp tên tiểu tử này! Ta đã bỏ qua cho ngươi một lần, hiện tại ngươi còn muốn đối đầu với ta nữa sao?
Bạch Lãnh Tuyết lắc đầu nói:
- Ta không muốn đối đầu với ngươi, nhưng cũng không muốn thấy ngươi giết người!
- Nói nhảm! Kẻ nào ngăn cản ta giết người, kẻ đó chính là địch nhân của ta! Nhâm Phong, ngươi cũng giống như Bạch Lãnh Tuyết sao?
Tiểu Vương tử phẫn nộ quát lớn một tiếng, ánh mắt lại chuyển dời sang trên người Nhâm Phong bên cạnh Bạch Lãnh Tuyết. Sắc mặt Nhâm Phong đại biến, vội vàng nói:
- Tiểu Vương tử, ngươi đừng hiểu lầm! Ta và Lãnh Tuyết sư muội xuất hiện ở nơi này, chỉ là muốn xuất lực thay Tiểu Vương tử, thay mặt Tiểu Vương tử bắt giữ người mà ngươi muốn trở về Chân Lý Thiên Quốc mà thôi!
- Hắc hắc… không tệ! Nhìn tại phân thượng tiểu tử ngươi rất thức thời, một lát nữa sau khi ta bắt giữ Bạch Lãnh Tuyết, sẽ để cho ngươi thỏa mãn một lát. Ngươi tựa hồ cũng đã đeo đuổi nàng ta một thời gian rất dài rồi a? Không ngờ ngươi vậy mà lại lãng phí nhiều thời gian trên người một nữ nhân như vậy, quả thật là một tên ngu xuẩn mà! Với chỉ số năng lượng của ngươi, hoàn toàn có thể mạnh mẽ bắt giữ nàng, đến lúc đó ngươi chẳng phải là muốn làm cái gì thì làm cái đó sao?
Diệp Siêu Phàm nhếch miệng cười nói. Giọng điệu như vậy khiến cho trên gương mặt lạnh như băng của Bạch Lãnh Tuyết nhất thời lộ ra thần sắc tức giận, một bước kéo dài khoảng cách với Nhâm Phong, sau đó mới lạnh lùng nói:
- Tiểu Vương tử, Hoàng đế của Chân Lý Thiên Quốc họ Phong, không phải họ Diệp. Cho dù hiện tại thực lực của Mộc Uẩn Vương có cường đại đến đâu, một khi Bệ hạ cùng Đế hậu tỉnh lại, toàn bộ vở hài kịch của các ngươi đều sẽ bị Bệ hạ giải quyết!
Thần sắc Diệp Siêu Phàm nhất thời trở nên âm trầm, ánh mắt bất thiện quét nhìn Bạch Lãnh Tuyết, lạnh lẽo nói:
- Giỏi lắm, Bạch Lãnh Tuyết! Vốn nhìn ở phân thượng bộ dáng ngươi coi như là tạm được, ta định sẽ lưu lại tính mạng của ngươi. Bất quá hiện tại, ta thấy ngươi cũng không cần phải tiếp tục sống tiếp nữa rồi! Nhâm Phong, ngươi xuất thủ bắt lấy nàng, sau đó cứ việc tùy tiện chơi đùa thoải mái, hết thảy mọi tội danh, ta sẽ giúp ngươi xử lý!
Trên mặt Nhâm Phong nhất thời lộ ra thần sắc cổ quái, quay đầu nhìn về phía Bạch Lãnh Tuyết, trong mắt cũng chợt xuất hiện mấy phần dị dạng. Trong lòng hắn quả thật cực kỳ muốn có được Bạch Lãnh Tuyết, nhưng hiện tại vẫn còn có chút do dự có nên nghe theo phân phó của Diệp Siêu Phàm hay không.
- Tiểu Vương tử, chuyện tình Lãnh Tuyết sư muội sau này hẵng nói. Ta trước giúp ngươi giải quyết đám kiến hôi trên mặt đất này rồi hãy nói sau!
Nhâm Phong thoáng do dự trong chốc lát, ánh mắt chợt chuyển dời sang trên người Ninh Tiểu Xuyên cùng Đàn Càn hòa thượng.
Diệp Siêu Phàm cười lạnh một tiếng, cũng không có ngăn cản hắn. Nếu ngày hôm nay Nhâm Phong thật sự giúp hắn giải quyết đám người Ninh Tiểu Xuyên, hắn đương nhiên cũng lười đích thân xuất thủ.
Bất quá Nhâm Phong vừa mới định ra tay, Bạch Lãnh Tuyết đã xuất hiện trước mặt hắn, ngăn cản hắn lại. Thân ảnh hai người khẽ lóe lên, đã một hơi quần đấu với nhau lên tới không trung.
- Phế vật!
Diệp Siêu Phàm liếc mắt nhìn Nhâm Phong một cái, hừ một tiếng khinh thường. Sau đó hắn mang theo đám thanh niên Chân Lý Thiên Quốc kia, cùng nhau trực tiếp đáp xuống mặt đất. Ánh mắt Diệp Siêu Phàm dừng lại trên người Tử Kim Hoàng Chủ, nhàn nhạt nói:
- Không ngờ lại có một tên Hạ Vị Thần rác rưởi ở chỗ này! Chỗ dựa của các ngươi đại khái chính là hắn a? Một lát nữa khi ta đích thân xé nát hắn, các ngươi cũng đừng quá tuyệt vọng a!
Mặc dù Tiểu Vương tử chỉ là một gã Thứ Thần, nhưng Tử Kim Hoàng Chủ cũng đã nhìn ra đối phương tuyệt đối không dễ dây dưa. Với tâm cảnh cùng tu vi của Tử Kim Hoàng Chủ, hắn đương nhiên sẽ không tính toán với một kẻ như vậy. Thần sắc lạnh nhạt phất phất tay mấy cái, Tử Kim Hoàng Chủ trực tiếp xoay người rời đi.
- Ta đi trước! Ninh Tiểu Xuyên, sau khi dọn dẹp xong đám rác rưởi này, ngươi tới chỗ ta một chút!
Nói xong, Tử Kim Hoàng Chủ cũng không hề quay đầu lại, trực tiếp tiến vào Thần Trữ Cung. Một màn như vậy không chỉ khiến cho hai người Bạch Lãnh Tuyết cùng Nhâm Phong đang quần đấu với nhau trên không trung phải triệt để trợn tròn mắt, mà ngay cả đám người Tiểu Vương tử cũng có chút không hiểu nổi. Hơn nửa ngày sau, đám thanh niên Chân Lý Thiên Quốc sau lưng Diệp Siêu Phàm mới đồng loạt phá lên cười.
- Con mẹ nó! Gia hỏa này đoán chừng là bị Tiểu Vương tử dọa cho ngu ngốc rồi a!
- Chắc không đến nổi như vậy! Trên người hắn không có đạo cụ đo đạc năng lượng, hẳn là nhìn không ra chỉ số năng lượng của chúng ta!
- Hắn không có, nhưng hai tên này có a! Nhất là tên hòa thượng đầu trọc này, cái miệng của hắn vẫn luôn rất bẻm mép, hẳn là đã sớm nói cho bọn chúng biết về chuyện tình chỉ số năng lượng rồi!
- Có chút cổ quái a! Tên tiểu tử gọi là Ninh Tiểu Xuyên này, lúc trước khi còn ở Chân Lý Thiên Quốc, chỉ số năng lượng của hắn cũng đã đạt tới 3 điểm, hiện tại vì sao lại lui xuống chỉ còn hơn 1 điểm rồi?
- Cái này thì có gì cổ quái chứ? Ngươi không nhìn một chút quang cảnh bốn phía sao? Vừa rồi bọn chúng rõ ràng mới chiến đấu qua một trận với người khác, tiểu tử này tiêu hao quá lớn, chỉ số năng lượng giảm thấp xuống một chút cũng đâu có gì ngạc nhiên!
- …
Mặc dù tình huống có chút cổ quái, nhưng đám người của Chân Lý Thiên Quốc này đã có thói quen dùng đạo cụ đo đạc năng lượng để dò xét hết thảy mọi thứ. Bởi vậy sau khi phát hiện ra chỉ số năng lượng hiện tại của đám người Ninh Tiểu Xuyên trước mặt, bọn chúng nhất thời liền quẳng cái cảm giác cổ quái vừa rồi ra sau lưng.
Hô!
Nhâm Phong đang quần đấu với Bạch Lãnh Tuyết, hiện tại tựa hồ rốt cuộc đã hạ quyết tâm, mạnh mẽ dốc hết thực lực. Một cỗ Pháp tắc lốc xoáy từ trên bàn tay hắn mạnh mẽ tuôn trào ra, xoắn nát bấy không gian bốn phía.
Thân ảnh Bạch Lãnh Tuyết từ trong không gian vỡ vụn nặng nề ngã xuống. Trên mặt Nhâm Phong lộ ra thần sắc kích động, ánh mắt nhìn về phía vòng eo thon thả của Bạch Lãnh Tuyết lại càng tràn ngập lửa nóng.
- Ngươi phải là của ta!
Bàn tay Nhâm Phong chụp thẳng về phía bộ ngực cao vót của Bạch Lãnh Tuyết.