- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Ninh Tiểu Xuyên cũng ý thức được tình huống rất nguy hiểm, liền vội vàng áp chế những cảm ngộ vừa rồi xuống.
Bây giờ không phải là lúc để ngộ Đạo, chạy trốn mới là chính sự.
Ninh Tiểu Xuyên nhìn thoáng qua tượng đất một cái, cảm thấy chủ nhân của tượng đất này, nhất định là một vị đại nhân vật kinh thiên động địa, có thể dẫn hắn đi xem tạo hóa khai thiên tích địa, loại nhân vật này, từ
xưa đến nay cũng không có mấy người.
Hắn muốn đem tượng đất này ra khỏi Phong Thần động phủ.
Thế nhưng, hắn đã thử mấy lần, bất kể dùng sức thế nào thì tượng đất
cũng không hề xê xích một phân nửa tấc, không biết rốt cuộc nó nặng đến
mức nào?
Grào...
Một cái xúc tu màu đen, xuyên qua hào quang do Chí Tôn Khí phát ra, hóa
thành một cái quái thủ cực lớn, cuốn về phía thân thể của Ninh Tiểu
Xuyên.
- Lên!
Từ trong y phục của Ninh Tiểu Xuyên bắn ra một đạo hắc ảnh, Huyền Thạch
Nhân Ngẫu bay ra, hóa thành một bộ khô lâu cao 12 mét, bộc phát lực
lượng cường hoành, xé nát cái xúc tu màu đen đang cuốn về phía Ninh Tiểu Xuyên.
Huyền Thạch Nhân Ngẫu phát ra một tiếng gầm lớn, huy động chiến quyền, ngăn cản hung vật từ sâu bên trong động phủ lao ra.
Ninh Tiểu Xuyên lại liếc nhìn tượng đất một cái, sau đó quay đầu đi, đồng thời triệu hoán Ma kiếm và cổ đăng thanh đồng ra.
- Đi!
Ninh Tiểu Xuyên và Thanh Tước Vương vừa đánh vừa lui, cùng chém giết
hung vật trong động, cả hai người giống như xông vào Ma quật, tùy thời
đều có thể gặp nguy hiểm đến tính mạng, cực kỳ chật vật.
Bỗng nhiên, ở sâu trong Phong Thần động phủ, chợt truyền đến một luồng
khí tức khủng bố không gì sánh, có tiếng kêu gào bén nhọn phát ra, quả
thực giống như một Ma đầu từ trong ngủ say thức tỉnh lại, đang phẫn nộ
gầm thét.
Tiếng gầm thét chấn cho Thanh Tước Vương và Ninh Tiểu Xuyên đều đầu váng mắt hoa, huyết khí nhộn nhạo, màng nhĩ như bị kim đâm.
Thiếu chút nữa là bị tiếng gầm khủng bố vừa rồi chấn ngất rồi.
Thật sự quá đáng sợ.
Hơn nữa, bọn họ đều cảm thấy có một luồng khí tức từ sâu bên trong Phong Thần động phủ tràn tới, rất nhanh đã tiếp cận bọn hắn. Cảm giác sợ hãi
này quả thực khiến người ta dựng hết cả tóc gáy lên.
Nếu là Võ giả khác, e rằng lúc này đã bị dọa cho mềm nhũn mà ngã ra đất rồi.
- Chạy mau!
Ninh Tiểu Xuyên thi triển Thất Thải Na Di, hóa thành một đạo lưu quang
bảy màu, nhằm hướng bên ngoài Phong Thần động phủ mà chạy trốn.
Thế nhưng, hắn chạy được không xa thì mới phát hiện Thanh Tước Vương
không đuổi theo, vừa quay đầu nhìn lại đã thấy Thanh Tước Vương ngã
trong vũng máu rồi.
Mặc dù tu vi của nàng rất thâm hậu, thế nhưng bây giờ nàng cũng bị thương cũng rất nặng.
Nàng ở sâu trong Phong Thần động phủ trốn ra, trải qua nhiều lần kinh
hiểm tìm được đường sống từ trong chỗ chết, trên người đã xuất hiện rất
nhiều vết thương. Vừa rồi lại bị tiếng gầm kia chấn thương tâm thần, cho nên lúc này cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà ngã xuống.
Mặc dù Thanh Tước Vương tuyên bố muốn giết hắn, thế nhưng nàng cuối cùng vẫn không ra tay. Hơn nữa, lúc Ninh Tiểu Xuyên ngồi xếp bằng trên mặt
đất ngộ Đạo, nàng cũng không ra tay với hắn, thậm chí còn không quấy rầy Ninh Tiểu Xuyên ngộ Đạo.
Ninh Tiểu Xuyên cuối cùng vẫn quyết định không đào tẩu một mình, nhanh
chóng quay trở lại, muốn mang theo Thanh Tước Vương đào tẩu.
Hắn vừa mới quay lại thì Thanh Tước Vương đã tự mình đứng dậy trong vũng máu.
- Ngươi không sao chứ?
Ninh Tiểu Xuyên quan tâm hỏi.
- Ta làm sao có chuyện gì được? Vừa rồi chẳng qua là không cẩn thận vấp ngã mà thôi.
Thanh Tước Vương dùng góc áo chùi đi vết máu trên khóe miệng, lộ vẻ hung hăng nói:
- Đã bảo ngươi chạy đi, ngươi còn quay trở về làm cái gì?
Dứt lời, thân thể Thanh Tước Vương lại lảo đảo, trước mắt tối sầm, sau đó ngã xuống đất.
Ninh Tiểu Xuyên lập tức lao tới, đỡ Thanh Tước Vương lên vai, sau đó nhanh chóng phóng ra khỏi Phong Thần động phủ.
Cuối cùng, trước khi luồng khí tức khủng bố kia ập tới, hai người đã
chạy ra khỏi Phong Thần động phủ, hóa thành một đạo lưu quang, xông vào
trong Đại Hoang mênh mông.
Ninh Tiểu Xuyên khiêng Thanh Tước Vương đứng trên hư không, cách mặt đất chừng mấy trăm thước, từ xa nhìn về phía Phong Thần động phủ, lúc này
vẫn có thể cảm thấy luồng khí tức chấn nhiếp nhân tâm vừa rồi.
Thế nhưng, luồng khí tức này cũng không lao ra khỏi Phong Thần động phủ, nó dường như đang bị một luồng lực lượng nào đó áp chế.
Phành phành phành...
Trong động phủ vang lên thanh âm kim loại va chạm, chấn cho mặt đất không ngừng run rẩy.
Không lâu sau, một bộ khô lâu bị ném ra khỏi động phủ, biến thành một
đống mảnh vụn, ngay cả một cái xương hoàn chỉnh cũng không thấy.
Mặc dù Ninh Tiểu Xuyên và Thanh Tước Vương đã trốn thoát, thế nhưng bộ
khô lâu màu đen thì lại không có vận khí tốt như vậy, bị hung vật trong
Phong Thần động phủ phá hủy khung xương, sau đó ném ra khỏi Phong Thần
động phủ.
Bên trong Phong Thần động phủ không ngừng vang lên tiếng gầm gừ chói
tai, chấn nhiếp cho toàn bộ sinh linh trong Đại Hoang đều run rẩy. Nó
tựa như đang cố tình thị uy, thông báo cho các sinh linh muốn xâm nhập
Phong Thần động phủ biết, tiến vào thì chỉ có một con đường chết.
Ninh Tiểu Xuyên cũng chỉ có thể thở dài một tiếng mà thôi.
Chiến lực của Huyền Thạch Nhân Ngẫu có thể sánh ngang với Thiên Nhân,
cũng có thể xem là chiến bảo vô thượng. Nhưng hôm nay nó đã bị nghiền
nát, Ninh Tiểu Xuyên tất nhiên không khỏi cảm thấy có chút không đành
lòng.
Huyền Thạch Nhân Ngẫu vốn dĩ cực kỳ cứng rắn, ngay cả Huyền Khí cửu phẩm cũng không thể đánh nát, vậy mà hung vật trong Phong Thần động phủ lại
có thể đánh cho Huyền Thạch Nhân Ngẫu thành mảnh vụn, nếu đổi lại là bản thân, chẳng phải đã bị nghiền thành từng mảnh rồi sao?
Đối với Ninh Tiểu Xuyên, dùng Huyền Thạch Nhân Ngẫu để đổi lấy một mạng thì vẫn rất đáng giá.
Chẳng qua, chiến đấu sau này cũng chỉ có thể dựa vào bản thân mà thôi.
Phong Thần động phủ quả thật quá nguy hiểm, không người nào dám cam đoan hung vật kia có thể lao ra khỏi động phủ hay không.
Ninh Tiểu Xuyên quyết định, tốt nhất vẫn nên rời khỏi nơi này thì hơn.
Chạy hơn ba ngàn dặm, đi tới một bờ sông, nước chảy vô cùng mãnh liệt.
- Ninh Tiểu Xuyên, lá gan của ngươi cũng lớn quá rồi, còn không mau cởi
Phược Long tác (*) trên người bổn Vương xuống, có tin bổn Vương sẽ nuốt
sống ngươi không?
(*) thừng
Thanh Tước Vương rất phẫn nộ, vừa mới tỉnh lại thì đã phát hiện mình bị
Phược Long tác trói, hai tay hai chân không thể nhúc nhích, bị Ninh Tiểu Xuyên ném trên mặt đất.
Tại Đại Hoang này, có kẻ nào dám trói nàng?
Thật sự quá đại nghịch bất đạo, Thanh Tước Vương triệt để nổi giận,
gương mặt non nớt ngẩng cao, nhìn chằm chằm Ninh Tiểu Xuyên đứng dưới
tàng cây, lộ ra hàm răng trắng bóng, tựa như thật sự muốn nuốt sống Ninh Tiểu Xuyên vậy.
Ninh Tiểu Xuyên bình tĩnh nói:
- Đại Vương, ta cũng sợ ngươi thật sự ra tay giết ta, cho nên mới trói
ngươi lại, hơn nữa, chỉ một sợi Phược Long tác thì không thể nào trói
được cường giả như Đại Vương, chỉ cần thương thế của Đại Vương khôi phục lại bốn thành, tự nhiên có thể giật đứt được Phược Long tác.
Mặc dù Ninh Tiểu Xuyên cứu Thanh Tước Vương ra, thế nhưng không ai biết
được sau khi Thanh Tước Vương tỉnh lại, có tiếp tục giết hắn hay không.
Vì để an toàn, Ninh Tiểu Xuyên chỉ có thể tạm thời trói Thanh Tước Vương lại, miễn cho nàng giữa đường tỉnh lại gây rối, lúc đó thì bản thân
muốn đi cũng không được rồi.
Nơi này cách Phong Thần động phủ chừng 3000 dặm, xem như rất an toàn,
đưa nàng tới nơi này thì Ninh Tiểu Xuyên cũng đã tận tình tận nghĩa rồi.
Đã đến lúc Ninh Tiểu Xuyên phải đi rồi.
- Ninh Tiểu Xuyên, ngươi cả gan làm loạn, khi sư diệt tổ, dĩ hạ phạm
thượng, đại nghịch bất đạo, sắc đảm trùm thiên, không ngờ dám đối đãi
với bổn Vương như thế, bổn Vương tuyệt đối sẽ không buông tha cho ngươi, cho dù ngươi chạy tới chân trời góc biển thì cũng chết chắc rồi… Này…
ngươi đi đâu thế? Này… Ninh Tiểu Xuyên, ngươi trở lại cho ta, ngươi được lắm, ta sẽ giết cả nhà ngươi.
Thanh Tước Vương thập phần phẫn nộ, bị Ninh Tiểu Xuyên dùng Phược Long tác trói, quả thật nhục nhã vô cùng.
Nàng dù sao cũng là một chúa tể trong Đại Hoang, đã bao giờ bị một nhân loại khiến cho nhục nhã như vậy?
Ninh Tiểu Xuyên dừng bước, nói:
- Dùng từ sắc đảm trùm thiên là sai rồi, không nên dùng nó trên người
ta. Nếu ngươi thật sự muốn giết ta, có gan thì cứ đến Thiên Đế Sơn.
Dứt lời, Ninh Tiểu Xuyên liền gọi ra Song Đầu Thạch Thú, nhảy lên lưng
Song Đầu Thạch Thú, dự định lập tức tiến đến Thiên Đế Sơn.
Hắn nhất định phải đi tìm Ninh Hinh Nhi, dù sao thì hắn cũng chỉ có một người muội muội này mà thôi.
Thiên Đế Sơn tuyệt đối không phải là Thánh Địa tu luyện, chỉ cần là nơi
có người thì nhất định sẽ có tranh đấu tàn khốc, Ninh Tiểu Xuyên cũng đã chuẩn bị kỹ lưỡng rồi.
Hơn nữa, Ngự Thiến Thiến cũng ở Thiên Đế Sơn, với quan hệ giữa Ngự Thiến Thiến và hắn, hắn cũng nhất định phải tới Thiên Đế Sơn một chuyến.
- Không biết Thiên Môn khảo thí đã kết thúc hay chưa?
Ninh Tiểu Xuyên đứng trên lưng Song Đầu Thạch Thú, trong lòng thầm nghĩ.
Đột nhiên, phía dưới bay tới một thanh trường mâu hoàng kim, mũi mâu phát ra hỏa diễm rực rỡ, đâm vào bụng Song Đầu Thạch Thú.
Grào...
Song Đầu Thạch Thú phát ra một tiếng hét thảm, thân thể chấn động mãnh
liệt, trên bụng xuất hiện vết rạn dày đặc, thiếu chút nữa là bị Hoàng
Kim Thánh Mâu xẻ thành hai nửa rồi.
- Ninh Tiểu Xuyên, ngươi cho rằng một sợi Phược Long tác là có thể ngăn cản bổn Vương giết ngươi sao? Ngươi quá ngây thơ rồi.
Một đạo ý niệm thể của Thanh Tước Vương từ trong cơ thể bay ra, ngưng tụ thành một thân hình nhỏ nhắn yểu điệu, trong tay cầm Hoàng Kim Thánh
Mâu, mở ra một đôi cánh chim cực lớn, đánh tới Song Đầu Thạch Thú đang
bay trên không trung.
Nàng thoạt nhìn giống như một thiếu nữ quý phái từ đầu tới chân vô hại,
thế nhưng nàng lại là một sinh linh có thể đánh cho Ngọc Lam Đại Đế cũng phải cầu xin tha mạng, cho dù chỉ là một đạo ý niệm thể, thì cũng cường hoành vô cùng, thường nhân không thể chống đỡ nổi.
- Song Đầu Thạch Thú, mở hết tốc lực tiến về phía trước.
Ninh Tiểu Xuyên hạ xuống mệnh lệnh với Song Đầu Thạch Thú, sau đó lập
tức phóng thích “Đan Luân Tinh Thần Cầu” ra, nắm chặt trong lòng bàn
tay.
Một khối tinh cầu hóa thành một quả cầu bạc có đường kính 30, 40 mét, tản mát hào quang cực kỳ chói lọi.
- Thanh Tước Vương, bây giờ bản thân ngươi đã trọng thương, chỉ là một
đạo ý niệm thể thì tuyệt đối không phải là đối thủ của ta. Ta cũng không muốn làm tổn thương, ngươi nhanh rút lui đi!
Ninh Tiểu Xuyên nâng khối cầu bạc lên, đề phòng Thanh Tước Vương lại công kích tiếp.
- Ngươi tổn thương được bổn Vương sao? Bổn Vương chính là chúa tể Đại
Hoang, cho dù để ngươi xuất mười chiêu thì cũng không chạm nổi góc áo
của bổn Vương.
Thanh Tước Vương bĩu môi, cầm theo Hoàng Kim Thánh Mâu xông tới, trong
mắt lộ ra hàn khí, mái tóc dài bay lượn trong hư không, hóa thành một
đạo lưu quang, đâm tới chỗ Ninh Tiểu Xuyên.
Ninh Tiểu Xuyên lắc đầu, liền ném Đan Luân Tinh Thần Cầu ra ngoài.
Ầm ầm ầm...
Khối cầu giống như một ngôi sao cỡ nhỏ nghiền ép tới, đánh bay ý niệm thể của Thanh Tước Vương ra ngoài, rơi xuống mặt đất.
Ninh Tiểu Xuyên thu hồi Đan Luân Tinh Thần Cầu, trên mặt lộ ra nụ cười, cao giọng nói:
- Thanh Tước Vương, nếu ngươi muốn báo thù thì cứ việc tới Thiên Đế Sơn a.
Với tu vi Thiên Nhân cảnh của Ninh Tiểu Xuyên hiện nay, có thể xem là vô địch, dù giao phong với Thiên Nhân bình thường, cũng có thể đánh được
mấy hiệp. Nếu thi triển Diệt Thế Vô Kiếm, thậm chí còn có khả năng đâm
chết cả Thiên Nhân.
Thanh Tước Vương thân mang trọng thương, lại phóng xuất một đạo ý niệm
thể, làm sao có thể là đối thủ của Ninh Tiểu Xuyên được? Đấu pháp thất
bại trong tay hắn cũng là chuyện hiển nhiên.