- Ninh Tiểu Xuyên, ngươi là
tên tiểu nhân dĩ hạ phạm thượng, nhân phẩm quá tệ, đợi đến khi thương
thế của bổn Vương khỏi hẳn, nhất định sẽ đi Thiên Đế Sơn, khiến ngươi
muốn sống không được, muốn chết không xong.
Trong Đại Hoang, truyền đến tiếng gầm của Thanh Tước Vương, khiến cho cả Đại Hoang rung chuyển, tất cả Huyền thú đều thấp thỏm lo lắng, co đầu
rụt cổ vào trong huyệt động, không dám nhúc nhích chút nào.
Khóe miệng Ninh Tiểu Xuyên nhếch lên nụ cười, bình thản ngồi xếp bằng
trên lưng Song Đầu Thạch Thú, bắt đầu chỉnh sửa lại Võ Đạo lĩnh ngộ được trong Phong Thần động phủ, hi vọng sẽ tìm hiểu được chân lý của Thiên
Địa kinh.
Trong đầu lại lần nữa hiện ra tràng cảnh khai thiên tích địa, Hỗn Độn
sơ khai, thế giới thành hình, sinh linh ra đời, vũ trụ nổ mạnh, ngôi sao hóa thành Nhật Nguyệt… Hàng loạt hình ảnh chấn động nhân tâm, hiện ra
trong đầu. Mặc dù những hình ảnh này đều đã bắt đầu trở nên mơ hồ, thế
nhưng vẫn khiến cho người ta nhiệt huyết sôi trào, kích động đến run
rẩy.
Trong đầu Ninh Tiểu Xuyên lại lần nữa hiện ra 3 vạn 7865 văn tự khắc trên khắp toàn thân tượng đất.
Những văn tự này quả thực giống như từng khối ngôi sao, co rút tại trung tâm, ngưng tụ thành một khối, giống như hóa thành “Sơ thủy vũ trụ thế
giới”.
3 vạn 7865 văn tự, cuối cùng cũng nối liền cùng một chỗ, hình thành một quyển võ kinh.
Lúc Ninh Tiểu Xuyên ngộ Đạo, màn đêm buông xuống, một vầng nguyệt quang
xuất hiện trên bầu trời, giống như một tấm rèm ngọc treo giữa trời,
nguyệt quang sáng tỏ trải khắp đại địa.
Song Đầu Thạch Thú phi hành dưới ánh trăng, trên người tản mát khí tức
Huyền thú cửu phẩm cao cấp, vượt qua mãng hoang đầm lầy, bay qua núi non trùng điệp, để lại một cái bóng cực lớn trên mặt đất, khiến cho những
Huyền thú hung mãnh trong Đại Hoang đều phải khiếp sợ.
Với tu vi của Ninh Tiểu Xuyên hiện tại, cộng thêm Song Đầu Thạch Thú
cường hoành, chỉ cần không xâm nhập vào lãnh địa của Yêu thú, không xông vào tuyệt cảnh cấm địa, thì dưới tình huống bình thường, sẽ có rất ít
Huyền thú chủ động tới khiêu khích.
Ninh Tiểu Xuyên hoàn toàn có thể an tâm tìm hiểu Thiên Địa kinh.
Thế nhưng, khoảnh khắc màn đêm buông xuống, sau lưng Ninh Tiểu Xuyên lại có một nữ quỷ tóc tai bù xù ngưng tụ thành.
Ninh Tiểu Xuyên cũng cảm nhận được sự xuất hiện của nàng ngay lập tức, liền mở mắt ra, cảnh giác nhìn nàng chằm chằm.
Nàng đứng cách Ninh Tiểu Xuyên chừng 6, 7 mét, làn da trắng bệch, ánh
mắt u oán, trên người tản mát quỷ khí đậm đặc, khiến người ta cảm thấy
lạnh lẽo.
- Xem ra thật sự là bị nữ quỷ quấn thân rồi.
Ninh Tiểu Xuyên vốn cho rằng đã thoát khỏi nàng, nhưng không ngờ nàng lại xuất hiện sau lưng, thật đúng là âm hồn bất tán.
Nữ quỷ này cũng không phải là người lương thiện, tùy thời đều có thể
xuất thủ móc tim của Ninh Tiểu Xuyên, quả thực khiến người khác cảm thấy bất an, cũng không biết phải dùng cách nào mới có thể diệt trừ được
nàng?
- Này, ngươi tới đây!
Ninh Tiểu Xuyên vẫy vẫy tay với nữ quỷ kia.
Nữ quỷ kia do dự trong chốc lát, ánh mắt có chút ngốc trệ, nhưng vẫn đi tới chỗ Ninh Tiểu Xuyên.
Lúc nàng tới cách Ninh Tiểu Xuyên 2 mét, Ninh Tiểu Xuyên lập tức lấy ra
một cái túi Càn Khôn, trùm xuống người nàng, cất nàng vào trong túi.
Ninh Tiểu Xuyên cột chặt miệng túi Càn Khôn, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng cũng vây khốn được nó rồi.
- Ngươi lại gạt ta, ngươi lại gạt ta lần nữa.
Sau lưng Ninh Tiểu Xuyên chợt vang lên thanh âm u ám của nữ quỷ.
Thanh âm này phảng phất vang lên bên tai hắn, khiến tóc gáy toàn thân
dựng đứng, hắn lập tức gọi Ma kiếm ra, đâm một kiếm về sau lưng.
Thật không hổ là nữ quỷ, ngay cả túi Càn Khôn cũng không chứa được nàng.
Không ngờ đem nàng nhốt vào trong túi mà nàng cũng chạy ra được.
Xoạt...
Một kiếm của Ninh Tiểu Xuyên tốc độ không chậm, thế nhưng vẫn đâm vào không khí.
Nữ quỷ hóa thành một đạo bóng trắng yểu điệu, lướt ngang ra ngoài, tránh thoát kiếm của Ninh Tiểu Xuyên, u oán thảm thiết nói:
- Ngươi lại xuất kiếm với ta, ngươi lại muốn giết ta…
Ninh Tiểu Xuyên lại lần nữa xuất kiếm, thi triển Diệt Thế Kiếm Quyết, quanh người xuất hiện một tia kiếm khí đỏ như máu.
Tốc độ thân pháp của nữ quỷ cực nhanh, xuyên qua màn kiếm khí, mái tóc
dài chập chờn, áo trắng bay bồng bềnh, tản mát ra từng tia khí âm hàn,
không ngờ có thể tránh thoát màn kiếm khí mà Ninh Tiểu Xuyên bổ ra. Cho
dù kiếm khí thật sự chém trúng nàng, đánh tan thân thể nàng, thì nàng
vẫn có thể nhanh chóng ngưng tụ lại quỷ thân lần nữa.
Vụt...
Ninh Tiểu Xuyên ngừng lại, thu hồi Ma kiếm, cũng không ra tay nữa.
Bị oán linh quấn thân, quả là một chuyện rất phiền toái, giết không
chết, trấn áp không được, đuổi không đi, hơn nữa nàng ta còn một mực
quấn lấy ngươi.
- Chẳng lẽ thật sự phải tìm thấy Nhiếp Lan Tâm?
Ninh Tiểu Xuyên lắc đầu, cũng không để ý tới nữ quỷ nữa, gọi Kim Giao
ra, sau đó bản thân lại bắt đầu tiếp tục tìm hiểu Thiên Địa kinh.
Kim Giao hóa thành hình thái nữ tử, đứng sau lưng Ninh Tiểu Xuyên, một bên thủ hộ hắn, một bên cảnh giác đề phòng nữ quỷ.
3 vạn 7865 cái văn tự lại lần nữa hiện ra trong đầu Ninh Tiểu Xuyên, quả thực giống như một đám ấn ký, khắc sâu trong cơ thể hắn.
Ninh Tiểu Xuyên liên tục tìm hiểu ba ngày, vậy mà thậm chí ngay cả nhập môn của Thiên Địa kinh cũng không hiểu.
Thế nhưng, hắn lại phát hiện một chuyện rất trọng yếu, đó là Thiên Địa
kinh mà hắn lĩnh ngộ được, dường như cũng không phải bản hoàn chỉnh, mà
chỉ có nửa cuốn.
Bởi vì vấn đề này, cho nên hắn mới phải tìm Thiên Đế Nhận để thảo luận.
Thiên Đế Nhận nói:
- Thiên Địa kinh vốn chia làm hai quyển thượng hạ, quyển thượng là
“Thiên kinh”, quyển hạ là “Địa kinh”, lúc ngươi tìm hiểu Thiên Địa kinh, đã bị người khác làm cho bừng tỉnh, cho nên mới không hiểu được trọn
vẹn Thiên Địa kinh. Nếu ta đoán không sai thì cái mà ngươi lĩnh ngộ
được, chỉ là nửa quyển sau “Địa kinh”.
- Tại sao lại là Địa kinh?
Ninh Tiểu Xuyên biết Thiên Đế Nhận đã từng đi theo Thần Linh, nên có
kiến thức rất rộng rãi, thấy nhiều biết rộng, vì vậy mới khiêm tốn thỉnh giáo.
Thiên Đế Nhận nói:
- Thiên đại biểu cho Đạo, Địa đại biểu cho Võ. Thiên Địa kinh chính là
một bộ kinh điển dung hội Võ Đạo hai nhà. Trong đó, nửa quyển trước là
Thiên kinh, nghiêng về Đạo gia. Nửa quyển sau là Địa kinh, thiên về Võ
gia. Nếu ngươi tu luyện Võ Đạo, như vậy thì trước hết phải tu luyện “Địa kinh”, khẳng định sẽ càng dễ nhập Đạo hơn.
- Thế nhưng, hậu nhân Thiên Đế là Linh Hư Tôn Giả thì lại bất đồng, từ
nhỏ nàng đã tu luyện công pháp Đạo gia, cho nên nàng muốn nhập Đạo thì
nhất định phải tu luyện “Thiên kinh” trước, sau đó lại thông qua “Thiên
kinh” mà tìm hiểu “Địa kinh”.
- Nói tóm lại, mặc dù các
ngươi đều tu luyện Thiên Địa kinh, thế nhưng phương thức tu luyện lại
trái ngược nhau. Ngươi trọng điểm ở Võ Đạo, còn nàng trọng điểm ở Đạo
gia. Cuối cùng, rất khó nói người nào lợi hại hơn người nào. Thật ra,
chỉ khi các ngươi chính thức tu luyện Thiên Địa kinh đến đại thừa, thì
mới có thể kiểm nghiệm được mà thôi.
Ninh Tiểu Xuyên vuốt cằm, nói:
- Như vậy chẳng phải là ta luyện ngược “Thiên Địa kinh” ư?
- Đúng vậy, chính là luyện ngược. Có đôi lúc, luyện ngược lại, nói không chừng còn có thể phát huy được uy lực vô cùng đáng sợ.
Thiên Đế Nhận nói tiếp:
- Hơn nữa, ngươi được người khác dẫn đi xem tạo hóa khai thiên tích địa, tìm hiểu được Võ Đạo, cũng là Võ Đạo bổn nguyên nhất trong thiên địa.
Bổn nguyên Võ Đạo của ngươi, chính là từ lúc thiên địa sơ khai, đồng
nguyên với thế giới, tồn tại song song với thiên địa, từ một góc độ nào
đó mà nói, Võ Đạo của ngươi chính là thuận theo “Thiên ý”, đi theo thiên địa đại đạo. Trước dựng đại địa, sau này có trời.
- Nếu từ góc độ này mà suy luận, thì trình tự tu luyện của ngươi mới là
chính xác, còn nàng ta mới là người tu luyện ngược. Đại khái khẩu quyết
của nàng ta chính là “Trước có trời xanh, sau này dựng đất”.
Một quyển võ kinh giống nhau, nhưng phương pháp tu luyện lại bất đồng.
- Trước xây đại địa, sau này có trời.
Đây chính là nguồn gốc Võ Đạo của Ninh Tiểu Xuyên, thế nhưng, muốn từ đó mà tìm hiểu ra Võ Đạo thì lại là chuyện cực kỳ khó khăn.
- Ninh Tiểu Xuyên, ngươi thật sự muốn đi Thiên Đế Sơn sao?
Thiên Đế Nhận hỏi.
Ninh Tiểu Xuyên nói:
- Tất nhiên là muốn đi rồi.
- Được rồi, một vạn năm trước, ta đã chôn ở đó vài thứ tốt, vừa vặn bây
giờ có thể đi lấy, cũng không biết là bây giờ có còn tìm thấy hay không?
Thiên Đế Nhận nói.
- Chôn cái gì?
Ninh Tiểu Xuyên hiếu kỳ hỏi.
- Hắc hắc, đến lúc đó thì ngươi sẽ biết.
Thiên Đế Nhận đột nhiên có chút hưng phấn.
- Đã qua một vạn năm, vật chôn ở dưới đất, nếu như không mục nát thì
cũng đã bị người khác đào đi rồi, còn nằm ở đó mới là chuyện lạ.
Trong lòng Ninh Tiểu Xuyên thầm nghĩ như vậy.
Mấy tháng tiếp theo, Ninh Tiểu Xuyên vẫn một mực tìm hiểu Địa kinh, cuối cùng cũng đạt tới trình độ nhập môn, tiến vào Nhất Bộ Thiên Thê tiêu
chuẩn.
Mặc dù tốc độ tìm hiểu rất chậm chạp, thế nhưng có thể nhập môn được, cũng đủ khiến Ninh Tiểu Xuyên thập phần mừng rỡ rồi.
Phải biết rằng, Thiên Địa kinh cũng không phải là thứ mà võ kinh bình
thường có thể so sánh, muốn chính thức lĩnh ngộ được ý nghĩa trong đó,
quả thực cực kỳ gian nan.
Ninh Tiểu Xuyên đem Diệt Thế Đạo ẩn giấu trong Ma kiếm, cho dù là người
có tu vi cao hơn hắn, có lẽ cũng chỉ cho rằng hắn là một Võ giả Nhất Bộ
Thiên Thê, căn bản không thể ngờ rằng hắn còn tu luyện Đạo khác.
Hiện nay là thời điểm “Thiên Môn khảo thí”, nhất định thiên tài nhân
kiệt khắp thiên nam địa bắc đều tập trung tới Thiên Đế Sơn, che giấu tu
vi của bản thân luôn là chuyện tốt.
Song Đầu Thạch Thú vượt qua mấy trăm vạn dặm Đại Hoang, cuối cùng cũng
đi tới một nền văn minh nhân loại xa xôi không gì sánh được.
Nền văn minh nhân loại này còn cường đại hơn Ngọc Lam Đế quốc rất nhiều, cấu tạo của đại địa cũng bất đồng, đất đai càng thêm phì nhiêu, tràn
ngập linh khí, cho dù là một ngọn núi cao bình thường, cũng có thể nhìn
thấy có rất nhiều Huyền dược thất phẩm.
Phong tục tập quán của những người nơi này, đều không giống nhân loại
của Ngọc Lam Đế quốc. Quả thực giống như đi tới một thế giới khác.
- Nơi này hẳn là ngũ phẩm văn minh cao cấp, Thiên Xu Đại Đế quốc.
Thiên Đế Sơn được xưng là ngũ phẩm văn minh lãnh chúa, quản lý mười hai nền ngũ phẩm văn minh tại Bắc Cương.
Trong đó, chỉ có một nền ngũ phẩm văn minh là đạt tới cấp bậc cao cấp, đó chính là Thiên Xu Đại Đế quốc.
Thiên Đế Sơn chính là Thánh thổ của giới tu luyện, là nơi hội tụ toàn bộ nhân tài và tài nguyên tu luyện của các nền văn minh nhân loại.
Trong đó, Thiên Xu Đại Đế quốc chiếm hơn phân nửa căn cơ của Thiên Đế
Sơn, là nền ngũ phẩm văn minh cao cấp duy nhất mà Thiên Đế Sơn chính
thức bỏ ra tâm tư quản lý.
Đệ tử nội môn tu luyện tại Thiên Đế Sơn, có quá nửa đều là con cháu thế gia của Thiên Xu Đại Đế quốc.
11 nền văn minh ngũ phẩm khác dưới trướng Thiên Đế Sơn, có mấy ngàn tứ
phẩm văn minh, còn văn minh cấp thấp hơn thì không thể tính toán xuể,
tất cả cao thủ từ những nền văn minh này đi ra, cộng lại cũng không bằng một nửa Thiên Xu Đại Đế quốc.
Tương lai, nếu như Thiên Đế Sơn muốn phát triển thành lục phẩm văn minh, vậy thì những nền văn minh nhân loại khác, đều phải trở thành một quận
hoặc một phủ của Thiên Xu Đại Đế quốc vô điều kiện.
Đến Thiên Xu Đại Đế quốc thì cũng không còn cách Thiên Đế Sơn bao xa nữa.