Tất cả mọi người đều cảm thấy hít thở không thông, giống như trời sập xuống.
Đây là lực lượng mà sức người căn bản không thể chống lại, thậm chí ngay cả chạy trốn cũng không có khả năng.
Hết thảy Huyền thú cao cấp ở đây, đều cho rằng đám người Ninh Tiểu Xuyên nhất định phải chết không thể nghi ngờ, thế nhưng, đúng lúc này, một cái bàn tay màu xanh từ trong hư không vươn ra, nó cũng là do Thiên võ nguyên khí ngưng tụ mà thành.
Hai cái đại thủ ấn cùng giao phong trên khoảng không của hòn đảo nhỏ màu đen.
Ầm...
Toàn bộ thiên địa Huyền Khí trong không gian đều chấn động.
Một lúc sau, hoàng kim thủ ấn mà Tân Vô Ngân đánh ra đã bị đánh nát, hóa thành từng tia nguyên khí màu vàng.
Đạo thủ ấn màu xanh cũng từ từ biến mất, hóa thành một cánh tay trắng muốt, thu vào trong ống tay áo.
Thánh Ngư Vương khẽ ồ lên một tiếng, nhìn về phía ven hồ cách đó không xa, chỉ thấy có một thiếu nữ mặc áo xanh, dáng người yểu điệu, chẳng biết từ lúc nào đã đứng tại nơi đó.
Dung nhan của thiếu nữ này rất xinh đẹp, tóc dài tới eo, trên người khoác thanh y như ngọc bích, da thịt thập phần tinh tế tỉ mỉ, mái tóc cột cao, dùng một cây trâm phỉ thúy cố định, khiến người ta có cảm giác cao quý mà trang nhã.
Vừa rồi, chính nàng đã ra tay đánh nát đại thủ ấn của Thánh Ngư Vương.
Khoảnh khắc thiếu nữ áo xanh xuất hiện, không khí khắp toàn bộ Nguyệt Nha hồ và Thái Dương hồ đều trở nên đông cứng. Rất nhiều Huyền thú cao cấp đều cảm thấy thân thể không nhúc nhích được, tựa như bị phong ấn, lọt vào hầm băng.
Đây là một loại khí tràng cực kỳ khủng bố.
Gần như chỉ từ khí tức trên người nàng phát ra, cũng đã chấn nhiếp các Huyền thú cao cấp khác đều phải quỳ xuống, tâm thần đều run rẩy.
- Thanh Tước Vương.
Con ngươi của Tam Vĩ Thương Hồ Vương có chút co rút lại, nhìn chằm chằm vào thiếu nữ áo xanh.
- Đại Vương, ngài tới rồi.
Thiền Thừ vừa nhìn thấy thiếu nữ áo xanh, liền kích động quỳ xuống đất, khóc ròng.
Thiếu nữ áo xanh chân đạp hồ nước màu đen, dáng vẻ yểu điệu động lòng người, đi đến bên hòn đảo nhỏ, đá lên ngực Thiền Thừ một cước, nói:
- Đừng có làm ta mất mặt, còn không mau đứng lên!
Thiền Thừ run rẩy đứng dậy, thấp giọng nói:
- Đại Vương, ngài nhất định phải làm chủ cho chúng ta.
- Ta không phải nói ngươi là báo danh tự của ta sao?
Thiếu nữ áo xanh khẽ cau mày, hai hàng lông mày kẻ đen nhíu lại, lộ vẻ không vui.
Thiền Thừ vội nói:
- Có báo rồi, nhưng chúng nói rằng, cho dù chân thân của Thanh Tước Vương giáng lâm thì chúng cũng sẽ không để vào mắt. Lực lượng của chúng cũng quá mạnh, ta cũng không có cách nào khác, chỉ có thể liều mạng với bọn chúng, dùng tính mạng của mình để bảo vệ tôn nghiêm của Đại Vương.
Thiếu nữ áo xanh lại càng nhíu mày chặt hơn, lạnh lùng nói:
- Kẻ nào mà lớn mật như vậy?
Thiền Thừ chỉ về phía Ngư Tịnh Thư bị kinh Phật trấn áp, nói:
- Chính là nó, nó là con ruột của Thánh Ngư Vương, có Thánh Ngư Vương làm chỗ dựa, e rằng cho dù nhìn thấy chân thân Thanh Tước Vương thì nó cũng đánh.
Ninh Tiểu Xuyên ho khan hai tiếng, nói:
- Đúng vậy, hắn quả thực có nói lời này, ta có thể làm chứng.
Khóe môi Ngư Tịnh Thư khẽ giật, có khổ không nói nên lời. Hắn thật sự chưa từng nói qua lời này a.
Bốp…
Thanh Tước Vương tát một cái, đánh bay Ngư Tịnh Thư ra ngoài, xoay tròn trên không trung 720 lần mới rơi “ầm” xuống đất.
Hàm răng của hắn bị đánh gãy hơn mười cái, mặt bên trái sưng lên, giống như đầu heo.
Ngư Tịnh Thư chính là Tứ hoàng tử của Thánh Ngư tộc, còn là Huyền thú trẻ tuổi ưu tú nhất của Thánh Ngư tộc, bất luận là lúc nào cũng đều phong quang vô hạn, luôn được tất cả mọi người tôn kính, nào đã từng chịu qua thê thảm như vậy?
Lúc trước, hắn còn nắm chắc thắng lợi trong tay, muốn trấn áp đám người Ninh Tiểu Xuyên, cướp lấy Huyền Khí cửu phẩm và thông linh kỳ dược của bọn họ.
Bây giờ tình thế đột nhiên chuyển biến, đường đường là Tứ hoàng tử Thánh Ngư tộc, cuối cùng lại biến thành đối tượng bị đánh.
- Còn ngây ra đó làm gì? Các ngươi không phải muốn báo thù ư? Còn không động thủ?
Thanh Tước Vương lạnh lùng liếc nhìn Thiền Thừ và Ninh Tiểu Xuyên.
Thiền Thừ tất nhiên sẽ không khách sáo, hắn liền xắn ống tay áo lên, cười ha hả đi về phía Ngư Tịnh Thư, cưỡi lên người Ngư Tịnh Thư mà cuồng ẩu một hồi, đánh cho Ngư Tịnh Thư không ngừng kêu gào, miệng hộc máu tươi.
Cách đó không xa, Đát Nguyệt công chúa cũng cảm thấy tim đập mạnh, còn may là vừa rồi nàng không ra tay, bằng không nói không chừng cũng bị đè xuống đất mà đánh rồi.
- Thanh Tước Vương, ngươi làm như vậy không phải là không để bổn Vương vào mắt sao?
Thánh Ngư Vương phát ra thanh âm tức giận, trên hòn đảo nhỏ màu đen lập tức ngưng tụ ra một ý niệm thể mặc hoàng kim chiến giáp.
Thân hình Thánh Ngư Vương uy vũ không gì sánh bằng, trên thân tản mát ra khí thế bá đạo, đầu đội vương miện, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Thanh Tước Vương.
Hai vị chúa tể Đại Hoang giằng co nhau, tình cảnh giương cung bạt kiếm, tựa như sắp bộc phát một hồi đại chiến.
- Thánh Ngư Vương, Tam Vĩ Thương Hồ Vương, các ngươi cũng đều là chúa tể một phương trong Đại Hoang, không ngờ lại ra tay với đám vãn bối, không ngại mất mặt sao? Các ngươi muốn đối phó với người khác, bổn Vương tất nhiên cũng không quản, thế nhưng, các ngươi dám đối phó với người của ta, bổn Vương há có thể khoanh tay đứng nhìn?
Thiếu nữ áo xanh thoạt nhìn không lớn tuổi lắm, thế nhưng nói chuyện lại rất lão luyện, thần sắc đặc biệt nghiêm túc, khiến người ta có cảm giác rất cường thế.
Thân phận của Thanh Tước Vương rất đặc thù, Thánh Ngư Vương cũng không dám chính thức đắc tội với nàng.
- Được rồi, xem như hôm nay Thánh Ngư tộc chúng ta mất phong độ, thế nhưng, con của ta cũng bị các ngươi đánh rồi, chuyện này không phải nên bỏ qua hay sao?
Thánh Ngư Vương cố nhịn nộ khí trong lòng xuống, nếu không phải biết Thanh Tước Vương có bối cảnh rất lớn, hắn tuyệt đối không có khả năng chủ động ngừng chiến.
- Có thể, nhưng cây Hoàng Kim Thánh Mâu này cũng sẽ trở thành vật bồi tội của Thánh Ngư tộc các ngươi, bổn Vương tạm thời sẽ giúp các ngươi bảo quản nó.
Thanh Tước Vương lộ ra dáng vẻ đương nhiên là thế.
- Không… thể… đó là chiến bảo của Thánh Ngư tộc…
Ngư Tịnh Thư đã bị Thiền Thừ đánh thành đầu heo, ngay cả nói chuyện cũng có chút mơ hồ không rõ.
Lúc hắn đang nói chuyện, lại bị Thiền Thừ một chưởng đánh bay, bắn ngược ra ngoài, lăn tới dưới chân Thánh Ngư Vương.
- Không phải chỉ là một kiện Huyền Khí cửu phẩm thôi sao, Thánh Ngư tộc sớm muộn cũng sẽ đoạt lại. Tất cả Thánh Ngư tộc nghe lệnh, rút khỏi Táng Thần Sơn.
Thánh Ngư Vương hừ lạnh một tiếng, dẫn theo Ngư Tịnh Thư và đám Huyền thú cao cấp của Thánh Ngư tộc rút khỏi nơi này giống như thủy triều, thoáng cái đã đi sạch.
Nếu như Thanh Tước Vương đã đích thân chạy đến, vậy thì việc cướp lấy thông linh kỳ dược đã là chuyện không thể rồi. Tam Vĩ Thương Hồ Vương cũng dẫn theo những Huyền thú cao cấp khác, lui ra khỏi Táng Thần Sơn.
Trên hòn đảo nhỏ chỉ còn lại Thanh Tước Vương, Ninh Tiểu Xuyên, Thiền Thừ, Tư Đồ Cảnh, Đàn Càn hòa thượng.
- Thật là thoải mái mà.
Thiền Thừ chà xát hai tay, lộ vẻ vẫn chưa thỏa mãn.
Thanh Tước Vương đồng thời đắc tội với Thánh Ngư Vương và Tam Vĩ Thương Hồ Vương, thế nhưng vẫn rất bình thản, nói:
- Được rồi, chúng ta cũng nên rời khỏi Táng Thần Sơn thôi.
- A Di Đà Phật, Thanh thí chủ, bần tăng có một lời không biết có nên nói hay không?
Đàn Càn hòa thượng đi ra, chắp tay thở dài.
- Vậy thì đừng nói nữa.
Thanh Tước Vương trả lời rất nhanh gọn, chuẩn bị dẫn bọn hắn rời đi.
Đàn Càn hòa thượng vốn định nói ra những lời đã chuẩn bị sẵn, thế nhưng không ngờ lại bi một câu không chút khách khí của Thanh Tước Vương chặn cho nghẹn họng.
Nhưng dù sao mặt của Đàn Càn hòa thượng cũng rất dày, lại lần nữa đứng chắn trước mặt Thanh Tước Vương, cản đường đi của nàng, chắp tay trước ngực rồi nói:
- A Di Đà Phật, bần tăng…
Bốp…
Thanh Tước Vương vung ra một tát, đánh lên mặt Đàn Càn hòa thượng, nói:
- Ngay cả bổn Vương cũng dám chặn đường, chán sống rồi sao? Ta nói này, các ngươi thu tên hòa thượng này ở đâu, tại sao lại không hiểu quy củ như vậy?
Thanh Tước Vương trừng lớn mắt, dùng ngữ khí chất vấn hỏi Ninh Tiểu Xuyên và Thiền Thừ.
Ninh Tiểu Xuyên ngẩng đầu nhìn lên trời nhìn sao, cũng không có ý định giải thích.
Thiền Thừ thì cúi đầu xuống đất, ngón tay không ngừng gãi mũi.
Đàn Càn hòa thượng chưa bao giờ gặp phải tình cảnh như vậy, bị Thanh Tước Vương tát cho một cái mà choáng váng, thế nhưng lại không hề tức giận, nhanh chóng nói:
- Thanh Tước Vương, bần tăng chính là đệ tử Phật môn, không phải muốn nhập bọn, tiến vào Trảm Thiên hoang lĩnh chính là muốn xin một đầu Huyền thú của Thanh Tước Vương, nó có Phật duyên, bần tăng rất muốn nó sẽ trở thành Phật.
Thanh Tước Vương sửng sốt mất nửa ngày, lại hỏi:
- Hòa thượng ngươi nói sớm không phải là được rồi ư? Ngươi muốn ai?
Đàn Càn hòa thượng cẩn trọng chỉ về phía Thiền Thừ, nói:
- Chính là đầu thiềm thừ này.
- Được, cho ngươi đấy.
Thanh Tước Vương cũng không hề do dự, lập tức đáp ứng.
Thiền Thừ cũng ngạc nhiên vô cùng, không ngờ bản thân lại không được xem trọng như vậy.
Đàn Càn hòa thượng còn chưa kịp cao hứng thì Thanh Tước Vương đã lập tức lên tiếng:
- Ta đem nó cho ngươi, vậy ngươi định dùng cái gì để đổi với ta?
- Cái này… trao đổi? Nhưng người xuất gia từ trước tới nay đều rất nghèo khó, trên người không có lấy một đồng, ngoại trừ một thân Phật y ra, căn bản không có bất kỳ thứ gì đáng tiền bạc cả, A Di Đà Phật.
Đàn Càn hòa thượng thật thà nói.
Thanh Tước Vương khẽ vuốt cằm, nói:
- Vậy ư? Nhưng mà cái bọc hành trang trên người ngươi cũng không nhỏ a, không bằng đem nó cho ta đi.
- Không được, bên trong đều là kinh Phật, đối với ngươi mà nói cũng không có tác dụng gì… Thí chủ, đừng đoạt bảo bối của ta, ta không đổi với ngươi nữa, ta không cần đầu thiềm thừ kia nữa… cứu mạng a…
Đàn Càn hòa thượng lộ vẻ cầu xin, không ngừng lui về phía sau, thế nhưng, hắn căn bản không thể chống lại Thanh Tước Vương được.
Bọc hành trang trên lưng hắn, cuối cùng vẫn bị Thanh Tước Vương lấy đi.
Thanh Tước Vương cầm bọc hành trang chứa kinh Phật, phất tay với Đàn Càn hòa thượng, nói:
- Các ngươi có thể đi được rồi.
Đàn Càn hòa thượng nhìn chằm chằm bọc hành trang trong tay Thanh Tước Vương, dùng sức lắc đầu, không chịu rời đi, nói:
- Thanh thí chủ… Đừng như vậy… Chúng ta còn có thể làm bằng hữu…
- Hòa thượng, đi thôi, Đại Vương chúng ta từ trước tới nay chỉ nói một không nói hai, nàng bảo chúng ta đi thì chúng ta nhanh đi thôi, tránh cho lát nữa bị nàng ta đánh bay a.
Thiền Thừ kéo theo Đàn Càn hòa thượng đã thất hồn lạc phách rời đi, hướng xuống chân núi.
Đàn Càn hòa thượng tập tễnh bước đi, tội nghiệp đáng thương nhìn chằm chằm gói đồ trong tay Thanh Tước Vương, tựa như thoáng cái đã già đi mười tuổi.
Tư Đồ Cảnh cũng theo Đàn Càn hòa thượng và Thiền Thừ rời đi, hắn cũng không muốn bị Thanh Tước Vương bắt làm thuộc hạ chút nào.
Ninh Tiểu Xuyên cũng muốn lặng lẽ theo đám người bọn hắn rời đi, thế nhưng vừa mới cất bước thì Thanh Tước Vương đã giữ chặt vai hắn, nói:
- Ninh Tiểu Xuyên, cùng ta trở về Trảm Thiên hoang lĩnh, bổn Vương còn chuyện muốn hỏi ngươi.
Thanh Tước Vương thoạt nhìn giống như một thiếu nữ mười bốn, mười lăm tuổi, dáng người cực kỳ nhỏ nhắn, trước ngực chỉ hơi nhô lên, vòng eo mềm mại tinh xảo, ngay cả một chút thịt thừa cũng không có. Hai chân của nàng thon dài, lộ ra nửa bắp chân có lông vũ màu xanh dưới mép váy, quả thực giống như một khối mỹ ngọc tạo thành.
Nàng thấp hơn Ninh Tiểu Xuyên nửa cái đầu, căn bản không giống Thú Vương, mà ngược lại giống tiểu muội muội của Ninh Tiểu Xuyên.
Nhưng mà, hết lần này tới lần khác, nàng lại có lực lượng rất khủng bố, cánh tay nhỏ nhắn chỉ khẽ đặt lên vai Ninh Tiểu Xuyên, Ninh Tiểu Xuyên đã cảm thấy như có năm ngọn núi lớn đè lên người, khiến cho hắn căn bản không thể nhúc nhích nổi.