Thần Ma Thiên Tôn

Chương 376: Chương 376: Thiên Vương đến




Một cường giả Địa Tôn cảnh tầng thứ năm, cứ như vậy mà vẫn lạc, bị Ma kiếm đâm xuyên thân thể.

Trong Ma kiếm tự động phát ra một luồng lực lượng thôn phệ, trên thân kiếm toát ra hào quang đỏ như máu, bắt đầu thôn phệ huyết khí trong cơ thể Duyên Sinh phong chủ.

Huyết khí trong cơ thể Duyên Sinh phong chủ điên cuồng chảy vào trong Ma kiếm.

Sau khi Ma kiếm hấp thu huyết khí Võ Tôn, cũng phóng xuất ra một luồng lực lượng khác truyền vào thân thể Ninh Tiểu Xuyên, khiến cho toàn thân Ninh Tiểu Xuyên đều bị huyết khí bao trùm, tu vi nhanh chóng đề thăng, bắt đầu trùng kích cảnh giới Địa Tôn cảnh tầng thứ ba.

Tu vi Võ Đạo của Ninh Tiểu Xuyên vốn dĩ đã đạt tới Địa Tôn cảnh tầng thứ hai đỉnh phong, chỉ còn cách tầng thứ ba một bước, nhờ vào lượng huyết khí khổng lồ của Duyên Sinh phong chủ, tu vi của hắn nhanh chóng tăng lên, rất nhanh đã trùng kích bình cảnh.

Ầm...

Đột nhiên, Bát Phong Luyện Thần trận chấn động mãnh liệt, rất nhiều nơi của trận đài đều sinh ra vết rạn, giống như bị nghiền nát.

Chuyện gì xảy ra?

Ninh Tiểu Xuyên đang trùng kích cảnh giới, đột nhiên trong lòng sinh ra cảm ứng, hai mắt lập tức mở ra, nhìn về phía bên ngoài trận pháp.

Không biết từ lúc nào, một đoàn ma khí bay đến bên ngoài Bát Phong Luyện Thần trận. Đạo chủ Vô Sinh Đạo từ trong ma khí đi ra, trên người mặc áo bào xám, râu tóc đều là một màu bạch kim.

Mỗi một bước chân của hắn, đều khiến mặt đất chấn động mạnh.

Trong mắt của hắn tràn ngập tử vong lạnh lẽo.

- Tại sao Đạo chủ Vô Sinh Đạo lại xuất hiện ở chỗ này?

Trái tim Ninh Tiểu Xuyên giật thót, lão ma đầu này hẳn sẽ không vô duyên vô cớ chạy đến Nhất Nguyên Vực, chẳng lẽ hắn đuổi theo mình đến đây?

Ninh Tiểu Xuyên lập tức vội vàng tăng tốc trùng kích cảnh giới.

Ầm...

Vô Sinh Đạo chủ đánh ra một quyền, trực tiếp đánh cho Bát Phong Luyện Thần trận không có người khống chế thành mảnh vụn. Cùng lúc đó, bởi vì bị tám cái trận đài ảnh hưởng, bốn tòa núi lớn xa xa cũng bị lực lượng của Vô Sinh Đạo chủ làm cho sụp đổ, lấp kín cả hạp cốc bên dưới.

Lực lượng cấp bậc Võ Tôn có thể làm biến dạng đại địa sông ngòi, tạo thành lực phá hoại cực lớn.

Ngự Thanh biến sắc, thoáng nhìn qua Ninh Tiểu Xuyên đang trùng kích cảnh giới, đột nhiên cắn răng một cái, đánh một quyền về phía Vô Sinh Đạo chủ.

- Kiến hôi.

Vô Sinh Đạo chủ khinh thường nhếch mép, căn bản không không thèm nhìn đối phương một cái, ống tay áo chỉ nhẹ vung lên, một luồng sóng ma khí tràn ra, đánh lên ngực Ngự Thanh.

Ngự Thanh giống như một con ruồi bị đánh văng ra ngoài, thân thể đụng lên vách núi, rơi xuống đống đổ nát, thân thể cuộn tròn lại, không ngừng run rẩy, trong miệng thổ huyết.

Cùng là Võ Tôn, nhưng lực lượng lại chênh lệch không nhỏ.

Song Đầu Thạch Thú cũng xông tới công kích, duỗi ra một cái thạch trảo khổng lồ, đánh lên đỉnh đầu Vô Sinh Đạo chủ.

Tốc độ của Vô Sinh Đạo chủ đột nhiên nhanh hơn, trên mặt đất lưu lại vô số tàn ảnh liên tiếp.

Lúc hắn dừng chân thì đã đứng dưới Song Đầu Thạch Thú, một ngón tay điểm ra, lập tức đánh cho Song Đầu Thạch Thú nát thành đá vụn, ào ào rơi xuống đất.

Vô Sinh Đạo chủ bước qua đống đá vụn, giống như đang nhàn nhã đi dạo, cực kỳ thong dong, đưa mắt nhìn về phía Ninh Tiểu Xuyên đang đột phá cảnh giới.

Rầm rầm rầm…

Đá vụn trên mặt đất lại ngưng tụ cùng một chỗ, bắt đầu xuất hiện sinh cơ.

Vô Sinh Đạo chủ khẽ ồ một tiếng, trong tay bay ra một khối Huyền Khí hình dạng giống như cối xay, tản mát ma quang ngập trời, gắt gao trấn áp Song Đầu Thạch Thú.

Hắn không định giết chết Song Đầu Thạch Thú, Huyền thú có sinh mệnh lực cường đại như vậy, nên thu phục để sử dụng thì tốt hơn.

Hắn đột nhiên dừng bước, trên gương mặt già nua lộ ra nụ cười lạnh lẽo, nói:

- Lý Hoán dù sao cũng là một lão nhân sống hơn trăm tuổi, là một trong bảy đại Phong chủ của Nhất Nguyên Tông, không ngờ lại chết trong tay tên tiểu bối ngươi. Đây đúng là bi kịch của hắn.

Lúc này Ninh Tiểu Xuyên mang mặt nạ vàng, cho nên Vô Sinh Đạo chủ cũng không nhận ra hắn, Hắn liền thay đổi thanh âm của mình, cố gắng bảo trì trấn tĩnh, nói:

- Đạo chủ là tôn sư một đạo của Ma Môn, không biết thân thể ngàn vàng đến đây là có chuyện gì?

Vô Sinh Đạo chủ nói:

- Xuyên công tử, ngươi giả mạo người trong Ma Môn, giết chết Diệp Nam Thiên – đệ tử của Kiếm Thánh. Còn giết một trong tám đại Điện chủ của Thiên Âm Tông – Nguyệt Cầm điện chủ. Tạo thành hai đại cường địch cho Ma Môn. Ta phụng lệnh của Ma Đế, đến bắt ngươi về Cửu Tử Nhai thẩm phán. Ngươi tự mình đầu hàng hay là để ta động thủ đây?

Vụt...

Huyết khí trên người Ninh Tiểu Xuyên bắt đầu dâng trào, rút Ma kiếm ra khỏi cơ thể Duyên Sinh phong chủ, trên thân kiếm tràn ngập huyết khí, toát ra hào quang đỏ như máu, cực kỳ yêu dị.

Trong cơ thể Ninh Tiểu Xuyên giống như có hàng vạn con rồng đang bay lượn, khí thế mênh mông, huyết khí tràn đầy, toàn thân đều là lực lượng không thể dùng hết.

Tu vi Võ Đạo bước vào Địa Tôn cảnh tầng thứ ba rồi.

Trong không khí, gió lạnh nổi lên.

Áo bào trên người Ninh Tiểu Xuyên bị cuốn bay lên, cách đó không xa, Song Đầu Thạch Thú vẫn đang giãy dụa dưới Huyền Khí hình dạng cối xay. Thế nhưng, lực lượng của cái cối xay này quả thật đáng sợ, cho dù Song Đầu Thạch Thú giãy dụa thế nào cũng không thoát được trấn áp.

Ninh Tiểu Xuyên nói:

- Nếu như ta không muốn đi Cửu Tử Nhai thì sao đây?

- Cảnh giới đột phá nên lông cánh cũng đủ rồi ư?

Vô Sinh Đạo chủ cười khùng khục, trên tay xuất hiện hàng loạt sợi gân xanh, nói:

- Dù sao thì Ma Đế cũng không nói là mang ngươi về còn sống hay đã chết. ta thì cảm thấy mang một kẻ chết về, lại càng thuận tiện hơn một người sống rất nhiều.

Ninh Tiểu Xuyên lúc này cũng có chút do dự, tu vi của Vô Sinh Đạo chủ quả thật rất đáng sợ, bản thân còn lâu mới là đối thủ của hắn. Nếu như cưỡng ép giao thủ cùng hắn, e rằng sẽ nuốt hận tại nơi này.

Nếu như cùng hắn trở về Cửu Tử Nhai. Trong Ma Môn, Phệ Huyết Đạo chủ “Đoan Mộc Lân Dã” là cậu ruột của hắn, nói không chừng vẫn có thể giữ được một mạng.

Thế nhưng, nếu để Vô Sinh Đạo chủ biết được thân phận của hắn, chẳng lẽ sẽ thật sự mang hắn còn sống trở về Cửu Tử Nhai?

Ninh Tiểu Xuyên suy nghĩ kỹ càng, cân nhắc lợi hại, cuối cùng vẫn quyết định liều chết một phen, nói không chừng như vậy vẫn còn một đường sống. Còn nếu thỏa hiệp với đối phương, vậy thì e rằng ngay cả một tia sinh lộ cũng không có.

Ngay lúc Ninh Tiểu Xuyên chuẩn bị ra tay, Vô Sinh Đạo chủ đột nhiên nhíu mày, đôi mắt khẽ nheo lại, nhìn chằm chằm về phía dòng sông sau lưng Ninh Tiểu Xuyên.

Ninh Tiểu Xuyên cũng cảm thấy gì đó, đột nhiên quay đầu nhìn về phía dòng sông sau lưng.

Trên sông có một con thuyền nhỏ đang trôi tới.

Trên thuyền là một thiếu nữ áo trắng, tóc đen rũ xuống. Trong tay của nàng cầm một cây sáo bạch ngọc, ngón tay mảnh khảnh đặt trên lỗ sáo, thổi một đoạn “Dạ Hành khúc”.

Thế nhưng, Vô Sinh Đạo chủ không nhìn vào nàng, mà nhìn vào một cái bóng đen trên sông.

Đúng vậy, trên sông có một cái bóng đen.

Không ai biết được bóng đen này là từ đâu mà xuất hiện.

Bởi vì trên mặt sông, căn bản không có người. Trong nước, cũng không có ai.

- Ám Thiên Vương, ngươi đến chậm một bước, Xuyên công tử đã bị ta bắt rồi.

Vô Sinh Đạo chủ cười lạnh nói.

Bóng đen trong sông không ngờ lại phát ra tiếng người, quả thực giống như hà bá hiển linh:

- Tại sao phải bắt hắn?

Vô Sinh Đạo chủ nói:

- Đây là mệnh lệnh của Ma Đế đại nhân, Xuyên công tử mượn danh nghĩa Ma Môn, tạo nên đại địch cho Ma Môn.

- Đại địch? Không phải chỉ là Nhất Nguyên Tông và Thiên Âm Tông thôi sao, chẳng lẽ Ma Môn lại sợ đắc tội với bọn hắn?

Trong sông lại lần nữa truyền đến thanh âm.

Vô Sinh Đạo chủ nói:

- Ma Môn đã sớm muốn tiêu diệt Nhất Nguyên Tông và Thiên Âm Tông, nhất thống thiên hạ, thế nhưng Xuyên công tử lại mượn danh nghĩa của Ma Môn làm việc, nếu như Ma Môn không thẩm phán hắn, vậy tương lai chẳng phải con chó con mèo nào cũng có thể mượn lá cờ của Ma Môn mà làm xằng làm bậy?

- A, thì ra là như vậy. Nhưng nếu Xuyên công tử quả thật là người trong Ma Môn thì sao?

Vô Sinh Đạo chủ nhíu mày, nói:

- Thiên Vương có ý gì?

Ninh Tiểu Xuyên cũng lộ ra thần sắc nghi hoặc.

Thanh âm trong dòng sông cũng trở nên rõ ràng hơn, nói:

- Xuyên công tử chính là đệ tử duy nhất mà bổn Thiên Vương thu nhận, ngươi nói xem hắn có tính là người trong Ma Môn không?

- Không có khả năng, phàm là người trong Ma Môn, đều sẽ đăng ký trong danh sách ở Cửu Tử Nhai.

Vô Sinh Đạo chủ quả quyết nói.

- Thật đáng tiếc, người của Ám Thiên Vương không có trên danh sách. Ta có thể nói rõ ràng cho ngươi biết, Xuyên công tử chính là người thừa kế của Ám Thiên Vương, chuyện này ta sẽ đi Cửu Tử Nhai bẩm báo cho Ma Đế, Lâm Thiên Nhất, ngươi có thể trở về được rồi.

- Được rồi, nếu là đệ tử của Thiên Vương, vậy thì cứ xem như đây là hiểu lầm.

Vô Sinh Đạo chủ thu hồi nguyên khí Võ Đạo, nói:

- Thế nhưng, quân cờ này của Thiên Vương hạ xuống thật không cao minh chút nào, Vạn Âm Tiên Hậu đã tuyên bố muốn lấy mạng của hắn, Thiên Vương xác định mình có thể bảo vệ được tên đệ tử này chăng?

- Không nhọc ngươi phải hao tâm tổn trí.

- Hắc hắc, được rồi, rất tốt.

Vô Sinh Đạo chủ hung hăng liếc nhìn Ninh Tiểu Xuyên một cái, hừ lạnh một tiếng, thu hồi Huyền Khí hình dạng cối xay, liền phẩy tay áo bỏ đi.

Ninh Tiểu Xuyên nhìn chằm chằm Vô Sinh Đạo chủ biến mất tại cuối đường chân trời, sau đó mới thu hồi Ma kiếm, nhìn chằm chằm về phía bóng đen trên sông, nói:

- Đa tạ.

- Ngươi không cần cảm ơn ta, muốn cảm ơn thì hãy cảm ơn Ngưng Sanh. Nó biết chuyện ngươi đi Nhất Nguyên Tông giết chết Diệp Nam Thiên, liền biết ngươi đã gây ra đại họa, cho nên nó mới cầu ta tới cứu ngươi.

Bóng đen trong dòng sông biến mất, chỉ còn lại một chiếc thuyền nhỏ, trên thuyền nhỏ là một thiếu nữ đang thổi sáo.

Ninh Tiểu Xuyên cưỡi gió mà đi, bay lên thuyền nhỏ, ngồi đối diện với nàng.

Ngọc Ngưng Sanh thu hồi sáo ngọc, đôi mắt sáng ngời tựa như hai dòng sông mát, khẽ mỉm cười, ôn nhu nói:

- Một mình ngươi đi Huyền Cơ Sơn giết Diệp Nam Thiên, quả thực quá nguy hiểm. Đây là ý tứ của ai? Là mật chỉ của Ngọc Lam Đại Đế sao?

Lúc Ngọc Ngưng Sanh nhận được tin tức, cũng cho rằng Ngọc Lam Đại Đế hạ mật chỉ, muốn mượn tay Nhất Nguyên Tông và Thiên Âm Tông để giết Ninh Tiểu Xuyên. Cho nên nàng mới lập tức đi cầu Ám Thiên Vương, được Ám Thiên Vương hộ tống đến Nhất Nguyên Vực cứu Ninh Tiểu Xuyên.

Ninh Tiểu Xuyên lắc đầu, nói:

- Chuyện này không liên quan gì đến Ngọc Lam Đại Đế, đây là chuyện riêng của ta, sau này ta nhất định sẽ nói cho ngươi biết.

Ngọc Ngưng Sanh khẽ gật đầu, nói:

- Ngươi không nói, tất đạo lý của ngươi.

Trên mũi thuyền, đột nhiên xuất hiện một nam tử, mặc nho y màu xanh, quần áo sạch sẽ, trên mặt cũng mang một cái mặt nạ vàng, che kín gương mặt.

Sau khi Ám Thiên Vương xuất hiện, Ninh Tiểu Xuyên và Ngọc Ngưng Sanh liền trầm mặc, không mở miệng nữa.

Ám Thiên Vương đứng trên mũi thuyền, hai tay chắp sau lưng, giống như đang nhìn cảnh đêm ở hai bên bờ sông, chậm rãi nói:

- Ninh Tiểu Xuyên, lúc phụ thân của ngươi lúc còn tại thế, ta và hắn quả thật đã “chỉ phúc vi hôn” (*) cho ngươi và và Ngưng Sanh, chẳng qua, lúc đó ngươi trời sinh thai tật, cho nên hôn sự mới bị phụ thân của ngươi cự tuyệt. Thế nhưng, bây giờ ngươi và Ngưng Sanh cũng xem như tình đầu ý hợp, bây giờ ngươi lại thiếu Ngưng Sanh một mạng. Có thể thấy được, tất cả đều là do Thiên ý. Ngưng Sanh là nữ nhi, không tiện mở miệng, nên ta thay nó hỏi ngươi một câu, ngươi có đồng ý lấy nó hay không?

(*) hứa hôn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.