- Cha…
Ngọc Ngưng Sanh lộ ra một tia thẹn thùng hiếm thấy, lập tức cúi đầu, trái tim thiếu nữ không ngừng đập “thình thịch”.
Thật ra nàng cũng rất muốn biết đáp án, Ninh Tiểu Xuyên rốt cuộc muốn cho nàng một cái tương lai như thế nào?
Một người là tiểu Hầu gia triều đình, còn một người là Thánh Nữ Ma Môn, ai cũng có chủ của mình, đều có trận doanh khác nhau, chẳng lẽ vẫn tiếp tục không rõ ràng như vậy mãi?
Ninh Tiểu Xuyên rất thận trọng đối với chuyện tình cảm, không dám lỗ mãng làm ra quyết định, nói:
- Tiền bối, ta muốn suy nghĩ thật kỹ.
- Còn phải nghĩ? Ngưng Sanh cũng đã tới Hầu Phủ ở rồi, chẳng lẽ ngươi muốn đuổi nó ra ngoài sao?
Ám Thiên Vương nói.
Ninh Tiểu Xuyên nói:
- Hiện nay thời cuộc thiên hạ rung chuyển, nếu như vì nhi nữ tình trường thì nhất định sẽ anh hùng khí đoản.
- Hay cho câu “nhi nữ tình trường, anh hùng khí đoản”. Nếu ngươi đã nói chuyện thời cuộc, thì ta sẽ nói chuyện thời cuộc với ngươi.
Ám Thiên Vương nói:
- Ngọc Lam Đế quốc đã truyền thừa 846 năm, trải qua 61 vị Đế Hoàng, ngoài mặt thì Đế quốc đúng là cảnh tượng phồn vinh cường thịnh. Thế nhưng, trên thực tế, nội bộ triều đình đã sớm mục nát vì thời gian dài yên ổn, tất cả đại Vương Hầu đều xa hoa dâm dật, ngợp trong vàng son, Quốc Sư tham lam hưởng lạc, cất giấu tài phú. Trên triều đình thì phân chia bè phái, tranh đoạt lợi ích, cho dù là Ngọc Lam Đại Đế cũng không thể ngăn chặn được.
- Ngươi có biết tại sao Ngọc Lam Đại Đế phải vội vã hủy bỏ Vương Hầu, cướp lấy binh quyền trong tay Vương Hầu không? Ngọc Lam Đại Đế cũng ý thức được nguy cơ tồn tại trong Đế quốc, muốn tập trung quyền lực vào trung ương, thu nạp binh quyền vào trong tay mình, khiến cho Đế quốc ổn định lại. Thế nhưng, hắn làm như vậy, nhất định sẽ chạm đến lợi ích của tất cả đại Vương Hầu, ngược lại càng khiến Đế quốc nhanh chóng phân liệt hơn.
- Ngươi cũng đã chứng kiến, bây giờ tất cả đại châu phủ của Ngọc Lam Đế quốc đều nổi lên khói lửa chiến tranh, các lộ phản quân nổi lên như măng mọc sau mưa, nhiều vô số kể, tất cả mọi người đều muốn tự lập làm Vương. Thật ra, nguy cơ này đã bắt đầu từ trăm năm trước, thế nhưng, tu vi của Học Cung Chi Chủ cường đại, đã trấn áp vận mệnh của Ngọc Lam Đế quốc, trì hoãn nguy cơ Đế quốc tan vỡ hơn trăm năm. Hiện nay, Học Cung Chi Chủ đã rời khỏi, Ngọc Lam Đế quốc làm sao có thể ngăn cản tất cả các thế lực lớn của thiên hạ công phạt đây?
Ninh Tiểu Xuyên nói:
- Ngọc Lam Đế quốc có thể truyền thừa hơn 800 năm mà không suy sụp thì cũng có đạo lý riêng của nó, đệ tử của tất cả đại Vương Hầu phủ đệ đều làm mục nát tài phú mà tổ tiên tích lũy, không muốn phát triển, chỉ ham hưởng lạc, thế nhưng, vẫn có không ít nhân kiệt thiên tư tuyệt đỉnh. Nếu triều đình thật sự muốn chiến, e rằng chỉ cần ba năm là thể nhổ tận gốc Ma Môn và tất cả đại Tông môn. Lực lượng của triều đình mạnh đến mức nào, tin rằng tiền bối còn rõ ràng hơn ta.
Ám Thiên Vương nói:
- Nếu như triều đình thật sự bền vững như thép thì Ma Môn cho dù có thế lực lớn đến đâu, cũng khó có khả năng rung chuyển được căn cơ của Ngọc Lam Đế quốc. Thế nhưng, triều đình thật sự bền chắc như thép sao?
- Mượn Kiếm Các Hầu Phủ mà nói, âm thầm thành lập U Linh sơn trang, chẳng lẽ không phải vì muốn âm thầm khống chế Hoàng thành? Thành lập Thần Kiếm cung, biên soạn "Binh khí bài danh phổ", chẳng lẽ không muốn khống chế giao dịch và luyện chế binh khí? Ninh Thiên Thành ở biên cương trắng trợn thu mua nông trường, hợp tác với tất cả lãnh chúa Huyền thú, chẳng lẽ không phải muốn bồi dưỡng chiến câu?
- Kiếm Các Hầu Phủ chẳng lẽ không muốn phản triều đình?
Lời nói của Ám Thiên Vương tràn ngập khí phách, bộc phát khí tràng cường đại.
Con ngươi Ninh Tiểu Xuyên co rút lại, nói:
- Kiếm Các Hầu Phủ chỉ muốn tự bảo vệ bản thân mà thôi.
- Bất luận là tự bảo vệ hay là nghịch phản, chỉ có thể nói rõ một chuyện, tất cả các đại Vương Hầu trong triều đình đều có tâm tư của mình, trong đó có không ít Vương Hầu muốn thoát ly triều đình, tự xây dựng quốc gia. Tâm tư của các đại Vương Hầu còn như vậy, thì thử hỏi triều đình làm sao có thể bền chắc như thép được? Có thể nói, chỉ cần Hoàng thành bị công phá, toàn bộ Ngọc Lam Đế quốc sẽ sụp đổ tan tành.
Ám Thiên Vương nói.
Ninh Tiểu Xuyên nói:
- Tiền bối có ý gì? Chẳng lẽ Ma Môn muốn công kích Hoàng thành?
- Hôm nay chúng ta chỉ nói thế cục hiện tại, không nói đến thế cục tương lai. Ta chỉ muốn hỏi một câu, lúc vận mệnh quốc gia Ngọc Lam Đế quốc kết thúc, ngươi có thể lấy Ngưng Sanh làm vợ không?
Ám Thiên Vương nói.
Ngón tay Ngọc Ngưng Sanh siết chặt góc áo, đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chằm Ninh Tiểu Xuyên.
Điều này quả thật rất khó quyết định, một khi đã nói ra thì không có khả năng thu hồi lại. Có những lời nói khi đã nói ra, thì không thể trốn tránh trách nhiệm được.
Trong lòng Ninh Tiểu Xuyên có chút đắn đo, vừa tự hỏi, vừa do dự, thế nhưng hồi lâu mà hắn vẫn không thể nói ra đáp án.
Trong mắt Ngọc Ngưng Sanh có chút u ám, nói:
- Cha, chuyện giữa ta và Tiểu Xuyên, ta hy vọng sẽ do chúng ta tự quyết định, Tiểu Xuyên còn chưa suy nghĩ kỹ. thực ra… Ta cũng chưa nghĩ kỹ. Bây giờ chúng ta vẫn còn trẻ, tương lai vẫn còn rất xa, không trải qua thời gian thử thách, thì làm sao biết đối phương có thật sự muốn cùng mình đi đến cuối cùng hay không?
Ám Thiên Vương liếc nhìn nàng một cái thật sâu, nói:
- Được rồi, chuyện này do ngươi tự quyết định, hy vọng quyết định của ngươi là chính xác.
Bầu trời đêm truyền đến tiếng gió “sàn sạt”.
- Xuyên công tử, bổn Tông chủ cuối cùng cũng tìm được ngươi rồi.
Một đạo ánh sáng từ trên trời bay tới, lướt qua ánh trăng, hạ xuống trên một sườn đồi cách đó không xa.
Đây là một lão nhân tầm sáu mươi tuổi, trên đầu đội bạch ngọc quan, trên mặt có rất nhiều nếp nhăn, ăn mặc rất tỉ mỉ, mỗi một nút thắt đều rất chỉnh tề.
Trên lưng của hắn mang một thanh kiếm, toàn thân tản mát khí thế sắc bén, không nhìn ra chút già nua nào.
Ám Thiên Vương đứng trên đầu thuyền, nhìn chằm chằm lão già trên sườn đồi, con ngươi co rút lại, khẽ thốt:
- Tông chủ Nhất Nguyên Tông, Nho Tinh Hà.
Nho Tinh Hà giá lâm.
Không lâu sau, một lượng lớn Võ giả của Nhất Nguyên Tông đã chạy đến, gần như đều cưỡi Huyền thú, có hơn bốn mươi người, tất cả đều là cao thủ Võ Đạo.
- Trời ơi… Duyên Sinh phong chủ đã bị Xuyên công tử đánh chết rồi. Tông chủ, thù này nhất định phải báo!
- Xuyên công tử, Nhất Nguyên Tông chúng ta và ngươi, thề không chết không thôi.
Một vị Võ Tôn của Nhất Nguyên Tông đứng trên lưng Huyền thú, xuất ra một kiện Huyền Khí, hướng về phía Ninh Tiểu Xuyên đang đứng trên thuyền mà rít gào.
Võ giả của Nhất Nguyên Tông đều tức giận tới cực điểm, nghiến răng chảy máu.
Xuyên công tử thật quá to gan lớn mật, xông vào Huyền Cơ Sơn, giết chết truyền nhân Kiếm Thánh. Bây giờ còn giết cả một vị Phong chủ của Nhất Nguyên Tông, đây chính là công khai đối nghịch với Nhất Nguyên Tông, nếu như không diệt trừ hắn thì Nhất Nguyên Tông làm sao vãn hồi được thể diện?
Ánh mắt của Nho Tinh Hà cũng biến thành âm trầm, thân là Tông chủ Nhất Nguyên Tông, hắn nhất định phải bắt Ninh Tiểu Xuyên mang về Huyền Cơ Sơn để bầm thây vạn đoạn, như vậy mới có thể cho toàn bộ đệ tử của Tông môn một cái công đạo.
- Nho Tinh Hà, đã lâu không gặp a.
Ám Thiên Vương đột nhiên lên tiếng.
Nho Tinh Hà đã sớm chú ý tới Ám Thiên Vương, đến khi Ám Thiên Vương lên tiếng thì hắn mới nhận ra Ám Thiên Vương, ánh mắt thoáng lộ ra một tia kinh ngạc, cười lạnh nói:
- Khó trách Xuyên công tử lại lớn mật như vậy, thì ra có Ám Thiên Vương ở đằng sau làm chỗ dựa.
Nho Tinh Hà đã hơn trăm tuổi, tên tuổi như Thái Sơn trong giới Võ Đạo, ngoại trừ Kiếm Thánh ra, địa vị của hắn ở Nhất Nguyên Tông là cao nhất, tu vi Võ Đạo tự nhiên cũng đăng phong tạo cực, thâm bất khả trắc.
Niên kỷ của Ám Thiên Vương chỉ bằng một nửa Nho Tinh Hà, thế nhưng tu vi Võ Đạo của đối phương lại khiến Nho Tinh Hà không thể khinh thường.
Mười năm trước, Ám Thiên Vương đã có thể giao thủ với Nho Tinh Hà.
Lúc ấy Ám Thiên Vương còn trẻ hơn bây giờ, thế nhưng, tu vi Võ Đạo lại không hề yếu hơn Nho Tinh Hà chút nào. Trận chiến của hai người lúc đó cũng chưa chính thức bắt đầu, vừa mới giao thủ liền kết thúc, chỉ mới thăm dò được đại khái cảnh giới tu vi của đối phương.
- Thế nhân đều cho rằng Nhất Nguyên Tông chỉ có Kiếm Thánh là cường đại nhất, thế nhưng lại không có mấy người biết Nho Tinh Hà cũng là Tôn giả chí cường của giới Võ Đạo.
Ám Thiên Vương nói.
Nghe nói như thế, Ninh Tiểu Xuyên không khỏi nhìn Nho Tinh Hà thêm một lần nữa, cẩn thận đánh giá lão nhân lưng mang chiến kiếm này. Có thể được Ám Thiên Vương gọi là Tôn giả chí cường, chứng tỏ Tông chủ của Nhất Nguyên Tông cũng không phải chỉ đơn giản là một cái danh hiệu mà thôi.
Phải biết rằng, chiến lực của Ám Thiên Vương có thể lực áp cả Vô Sinh Đạo chủ.
Tu vi Võ Đạo của Vô Sinh Đạo chủ, ít nhất cũng đã ngoài Địa Tôn cảnh tầng thứ bảy. Tu vi Võ Đạo của Nho Tinh Hà tất nhiên cũng sẽ không kém hơn.
Ninh Tiểu Xuyên điều động lực lượng của Thất Khiếu Thần Ma Tâm Cung, cẩn thận cảm ứng tu vi Võ Đạo của Nho Tinh Hà, muốn xem đối phương rốt cuộc mạnh đến cỡ nào?
Sau khi lực lượng Thất Khiếu Thần Ma Tâm Cung phát ra, lập tức truyền về một lượng thông tin cuồn cuộn không dứt. Nho Tinh Hà thoạt nhìn giống như một lão nhân bình thường, thế nhưng trái tim của hắn lại giống như một hải dương khổng lồ mênh mông, có lực lượng vô tận.
Trong cơ thể của hắn thai nghén một Thần Linh, có thể bộc phát ra lực lượng khổng lồ phá núi trảm sông.
Ninh Tiểu Xuyên không thể phán đoán được tu vi của hắn mạnh đến mức nào, thế nhưng, dựa theo khí tức Võ Đạo Tâm Cung của hắn phát ra, có thể phán đoán được tu vi Võ Đạo của hắn ít nhất cũng cường đại hơn Vô Sinh Đạo chủ một bậc.
Đúng lúc này, Nho Tinh Hà phát giác có người đang nhìn trộm Võ Đạo Tâm Cung của hắn, trong miệng phát ra tiếng hừ lạnh, một luồng huyết khí từ trong Võ Đạo Tâm Cung tràn ra, ngưng tụ thành một thanh kiếm, đâm thẳng về phía trái tim của Ninh Tiểu Xuyên.
Đây không phải là công kích Võ Đạo, mà là công kích tâm thần, ngoại nhân căn bản không phát giác được.
Trong mắt Ninh Tiểu Xuyên, giống như có một mảnh hải dương huyết sắc ép tới, đè chặt lấy thân thể hắn, áp bức đến mức hắn gần như hít thở không thông.
Vụt...
Đúng lúc này, một thanh chiến kiếm huyết sắc từ hải dương bay ra, đâm thẳng về phía mi tâm của hắn.
Ninh Tiểu Xuyên cắn chặt răng, thân thể tản mát ra quang hoa thất thải, bảy cái vòng tròn từ trong trái tim bay ra, trong vòng tròn chảy xuôi huyết dịch, tràn về phía thanh chiến kiếm huyết sắc kia.
Ầm ầm ầm...
Thanh chiến kiếm lập tức bị đánh lui, ngay cả biển máu quanh người Ninh Tiểu Xuyên cũng bị xé nát.
Ninh Tiểu Xuyên vội vàng thu hồi tâm thần, toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh, vừa rồi thật sự quá hung hiểm, thiếu chút nữa là đã bị tâm thần của Nho Tinh Hà chém chết, còn may là vào thời khắc mấu chốt, Thất Khiếu Thần Ma Tâm Cung đã bộc phát ra lực lượng cường đại, cho nên mới đánh lui được tâm thần của Nho Tinh Hà.
Bị Thất Khiếu Thần Ma Tâm Cung phản kích, Nho Tinh Hà cũng tuyệt đối không dễ chịu.
Nho Tinh Hà thu hồi tâm thần, trước ngực có chút tê rần, trong mắt lóe lên thần sắc kinh dị, nhìn chằm chằm Ninh Tiểu Xuyên, môi khẽ giật, đột nhiên lẩm bẩm:
- Thất Khiếu Thần Ma Tâm Cung, không ngờ Xuyên công tử lại có được thiên tư bậc này, vậy thì hôm nay nhất định phải giết hắn, bằng không tương lai tất thành đại họa.
Vụt...
Chiến kiếm trên lưng Nho Tinh Hà rời khỏi vỏ, hóa thành một đạo kiếm quang rực rỡ, một kiếm vạch phá bầu trời, giết tới Ninh Tiểu Xuyên.
Tốc độ của chiến kiếm cực nhanh, ma sát với không khí, bắn ra từng chuỗi tia lửa.
Trên thân kiếm bao trùm hỏa diễm, không gian bị ép cho lõm xuống, giống như bị kiếm khí xuyên thủng vậy.
Ám Thiên Vương chỉ khẽ thốt lên hai chữ:
- Thiếu Dương.
Trong cơ thể của hắn lập tức lao ra bốn tấm Thần đồ thú ảnh, phân biệt là Thanh Long ảnh, Bạch Hổ ảnh, Phượng Hoàng ảnh, Huyền Vũ ảnh, lơ lửng ở bốn phía, tạo thành hình thái Tứ Tượng Luân Hồi.
Thân thể Thanh Long dài hơn 30 thước, trên người tràn ngập Long lân màu xanh, Long trảo sắc lẹm, Long giác bén nhọn, Long nhãn sáng ngời, quả thật giống như một đầu Thanh Long từ trong cơ thể Ám Thiên Vương lao ra.
Chương 377 (2): Hư không sinh Thanh Liên (1)
Ám Thiên Vương tu luyện công pháp bất đồng với thường nhân, Võ giả khác chỉ có thể tu luyện ra một cái Võ Hồn Pháp Thân, thế nhưng hắn lại có thể tu luyện ra bốn cái Võ Hồn Pháp Thân.
Thanh Long Pháp Thân, Bạch Hổ Pháp Thân, Phượng Hoàng Pháp Thân, Huyền Vũ Pháp Thân.
Đây chính là “Tứ Tượng Võ Hồn” của Ám Thiên Vương.
Công pháp mà Ám Thiên Vương tu luyện gọi là “Tứ Tượng Luân Hồi công”, Tứ Tượng chính là Thanh Long, Bạch Hổ, Phượng Hoàng, Huyền Vũ. Tương ứng với bốn đại Võ Hồn Thần Thông: Thiếu Dương, Thái Dương, Thiếu Âm, Thái Âm.
Công pháp vừa vận chuyển, Tứ Tượng liền xuất thể.
Hai chữ “Thiếu Dương” thốt ra khỏi miệng Ám Thiên Vương. Thanh Long Pháp Thân liền thổ ra một tia thiểm điện màu xanh, điện quang dày đặc, ngưng tụ thành một viên Lôi Điện Long Châu.
Phành...
Ám Thiên Vương và Nho Tinh Hà đồng thời bay ra ngoài, mỗi người đều thi triển đấu pháp Thần Thông, kiếm quang và thiểm điện va chạm trên bầu trời, bộc phát ra hào quang chói lọi.
Nguyên khí khổng lồ chấn động, khiến cho tất cả Võ giả đều nhốn nháo lùi về phía sau, sợ bị dư âm của kiếm khí và thiểm điện đả thương.
- Đây chính là trận quyết đấu đỉnh phong Võ Đạo, Tông chủ nhất định có thể đánh bại được Ám Thiên Vương.
Võ giả Nhất Nguyên Tông cũng biết tu vi Võ Đạo của Tông chủ thâm bất khả trắc, việc đánh bại Ám Thiên Vương, quả thực cũng dễ dàng giống như giết heo giết chó.
Bỗng nhiên, toàn bộ kiếm quang và thiểm điện đều biến mất khỏi bầu trời, Ám Thiên Vương và Nho Tinh Hà đều biến mất tăm mất tích, ngay cả bóng người cũng không tìm thấy.
- Bọn họ đã tiến vào dị không gian chiến đấu rồi.
Ninh Tiểu Xuyên đứng trên thuyền nhỏ, có thể cảm thấy trong không gian truyền ra nguyên khí chấn động yếu ớt, là chấn động phát ra từ dị thời không.
Võ giả của Nhất Nguyên Tông đều nhìn chằm chằm Nhất Nguyên Tông, thế nhưng, bọn họ đều kiêng kỵ tu vi Võ Đạo của Ninh Tiểu Xuyên, cho nên mới không có người nào dám xuất thủ đầu tiên.
Nên nhớ, Xuyên công tử có thể giết cả Phong chủ Duyên Sinh phong, có thể xem là tuyệt thế hung nhân của Ma Môn, hơn nữa còn có Thánh Nữ Ma Môn ở đây, có mấy người dám động thủ với bọn hắn chứ?
Ám Thiên Vương và Nho Tinh Hà chiến đấu không lâu thì dị không gian liền mở ra.
Vụt...
Ám Thiên Vương từ bên trong bay ra, Thanh Long Pháp Thân uốn lượn trên đỉnh đầu, Phượng Hoàng Pháp Thân vỗ cánh dưới chân, tay trái là Bạch Hổ Pháp Thân, tay phải là Huyền Vũ Pháp Thân, tạo thành hình thái Tứ Tượng Luân Hồi.
Hắn đánh ra ngoài một chưởng, Thanh Long liền bay ra ngoài, đánh cho Nho Tinh Hà từ trên không trung rơi xuống, miệng thổ ra một ngụm máu tươi.
Tu vi Võ Đạo của Nho Tinh Hà cũng có thể xem là kinh thế hãi tục, khó gặp địch thủ, thế nhưng không ngờ khi đối đấu với Ám Thiên Vương, lại bị đánh bại nhanh chóng như vậy.
Nếu không phải hắn có một thanh Trầm Thiết cổ kiếm cấp bậc Huyền Khí bát phẩm, e rằng hắn cũng hoài nghi không biết bản thân có thể ngăn được một kích “Tứ Tượng Luân Hồi” hay không.
“Trầm Thiết cổ kiếm” chính là một thanh kiếm truyền thừa của Tổ sư khai sáng Nhất Nguyên Tông, cũng là tín vật của Tông chủ Nhất Nguyên Tông, dùng một khối sắt cứng ở sâu trong đất luyện chế mà thành, nặng tới 10 vạn 3000 cân, thân kiếm khắc một tòa Tiểu Thế Giới rộng hơn ngàn dặm.
Đây là một thanh cổ Huyền Khí hiếm có, trải qua hơn ngàn năm hàm dưỡng, Trầm Thiết cổ kiếm lại càng mạnh mẽ hơn, cho dù chỉ là một kiện Huyền Khí bát phẩm, nhưng uy lực lại không hề yếu hơn Huyền Khí cửu phẩm bao nhiêu.
Thế nhưng, mặc dù Nho Tinh Hà cầm Trầm Thiết cổ kiếm trong tay, vậy mà vẫn không thể chống đỡ nổi Tứ Tượng Luân Hồi của Ám Thiên Vương.
Tại sao lại cường đại như vậy?
Nho Tinh Hà rơi xuống đất, lảo đảo thối lui về phía sau hai bước, cuối cùng cũng ổn định thân hình, ống tay áo phất lên, lau đi vết máu trên khóe miệng, khiếp sợ nhìn chằm chằm Ám Thiên Vương, thốt lên:
- Ngươi đã luyện Tứ Tượng Luân Hồi đến đại thừa rồi?
- Nho Tinh Hà, hơn mười năm mà tu vi của ngươi cũng không tiến bộ bao nhiêu a.
Ám Thiên Vương từ trên cao nhìn xuống, Tứ Tượng quay về cơ thể, tựa như một đại Ma Thần đang quan sát đại địa.
Đám Võ giả của Nhất Nguyên Tông đều bị dọa cho kinh hãi.
Nho Tinh Hà cắn chặt răng, nói:
- Nếu như thật sự liều chiến một trận, còn chưa biết hươu chết về tay ai đâu.
Ám Thiên Vương lạnh lùng nói:
- Vừa rồi bổn Thiên Vương cũng chỉ mới thi triển một nửa lực lượng, nếu ngươi thật sự muốn liều chiến một trận, vậy bổn Thiên Vương sẽ để ngươi kiến thức xem lực lượng của Tứ Tượng Luân Hồi đại thừa là như thế nào, đến lúc đó, e rằng cái mạng của ngươi sẽ bỏ lại nơi này mất thôi.
Nho Tinh Hà đã sống gần trăm năm, trở thành Thái Sơn Bắc Đẩu trong giới Võ Đạo, tất nhiên sẽ không vì một câu nói của Ám Thiên Vương mà bị hù cho lui bước.
- Vậy để lão phu kiến thức Tứ Tượng Luân Hồi của Thiên Vương mạnh đến mức nào.
Nguyên khí Võ Đạo trong cơ thể Nho Tinh Hà lóe lên như tinh quang, thân thể biến thành một đạo ánh sáng chói lòa, hào quang vạn trượng, khiến cho mặt đất đều phủ lên một tầng tinh quang chói lọi.
Sau khi Trầm Thiết cổ kiếm trong tay hắn hấp thu tinh quang, liền biến thành một khối sắt cứng khổng lồ, ngay cả mũi kiếm cũng biến mất, hóa thành một thanh kiếm lởm chởm như đá, kiếm hình như Thiết Sơn.
Lực lượng của Trầm Thiết cổ kiếm được kích phát ra hoàn toàn, một luồng kiếm ý ngập trời từ trên thân kiếm truyền ra, khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy áp lực cực lớn, lập tức nháo nhào tránh lui.
Ma kiếm trong cơ thể Ninh Tiểu Xuyên cũng bị Trầm Thiết cổ kiếm ảnh hưởng, phát ra tiếng kiếm minh, giống như muốn thoát ra khỏi thân thể Ninh Tiểu Xuyên, tranh cao thấp với Trầm Thiết cổ kiếm một phen.
- Lực lượng của Huyền Khí bát phẩm quả nhiên cường đại.
Ninh Tiểu Xuyên vội vàng điều động Diệt Thế chi khí, áp chế Ma kiếm đang rục rịch xuống.
Lúc Nho Tinh Hà thi triển Trầm Thiết cổ kiếm, Ám Thiên Vương cũng đánh ra Tứ Tượng Luân Hồi, hóa thành một đạo hào quang màu đen, trực tiếp xông vào bên trong kiếm khí, một chỉ điểm lên Trầm Thiết cổ kiếm.
- Cái gì? Ám Thiên Vương dám dùng một ngón tay để ngăn cản Trầm Thiết cổ kiếm?
- Cho dù là ngón tay được nung bằng kim thiết, cũng sẽ bị Trầm Thiết cổ kiếm chặt đứt. Ngón tay của kẻ này có cứng hơn thì cũng không thể chống lại Huyền Khí bát phẩm được.
- Ám Thiên Vương quá tự phụ rồi.
Ngay lúc ngón tay của Ám Thiên Vương tiếp xúc với Trầm Thiết cổ kiếm, một đầu Thanh Long liền chui ra khỏi ngón tay, quấn quanh trên thân Trầm Thiết cổ kiếm.
Thanh Long thổ ra một đoàn hỏa diễm, hỏa diễm bao trùm toàn bộ không gian, hóa thành một mảnh biển lửa, nhiệt độ cấp tốc tăng lên.
Phốc…
Một khắc sau, thân thể Nho Tinh Hà liền bay ngược ra ngoài, trước ngực có một lỗ máu cực lớn, to bằng cái chén, xương sườn cũng bị chém dứt, xuyên thủng ra sau lưng.
Thân thể của hắn bị bàn tay của Ám Thiên Vương xuyên thủng, trên bàn tay của Ám Thiên Vương vẫn còn dính máu tươi.
Nếu là người bình thường, gặp phải thương thế nặng như vậy, chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.
Thế nhưng, tu vi Võ Đạo của Nho Tinh Hà cực kỳ cao thâm, lập tức vận chuyển nguyên khí Võ Đạo trong cơ thể, khiến miệng vết thương chậm rãi khép lại.
- Nho Tinh Hà, ngươi dù sao cũng là tiền bối trong giới Võ Đạo, hẳn cũng biết rằng giới Võ Đạo rất tàn khốc, hôm nay chính là lúc ngươi nhắm mắt xuôi tay a.
Ám Thiên Vương lạnh lẽo thốt lên.
- Ám Thiên Vương, đừng hòng đả thương Tông chủ của chúng ta!
Một vị Võ Tôn của Nhất Nguyên Tông đánh ra Thần Thông Võ Đạo, song chưởng đồng thời đánh ra ngoài, muốn ngăn cản bước chân của Ám Thiên Vương.
Ám Thiên Vương phất tay một cái, đánh ra một đạo thủ ấn, lập tức trấn sát tên Võ Tôn kia, khiến cho thân thể của hắn tứ phân ngũ liệt, hình thần đều diệt.
Khí thế trên người Ám Thiên Vương mạnh mẽ khôn lường, chỉ sải ra một bước, thân thể lập tức lướt xa 40 mét, đứng trước mặt Nho Tinh Hà, cánh tay chậm rãi vươn ra, điểm một chỉ về phía mi tâm của Nho Tinh Hà.
Động tác của hắn thoạt nhìn chậm chạp, nhưng trên thực tế lại nhanh như thiểm điện, khiến cho cường giả như Nho Tinh Hà cũng không kịp phản kích hay thối lui, chỉ có thể trơ mắt nhìn một chỉ của Ám Thiên Vương điểm tới.
Vụt...
Bầu trời phía Đông đột nhiên phóng tới một đạo thanh quang, chiếu sáng cả đại địa.
Đạo thanh quang đó lập tức đánh lên đầu ngón tay của Ám Thiên Vương, còn một đạo hào quang khác thì bao phủ trên người Nho Tinh Hà, cường hành tách hai người ra xa.
Ám Thiên Vương thu hồi ngón tay, đưa mắt nhìn về phía bầu trời xa xa, ánh mắt trở nên ngưng trọng.
Chỉ thấy một đạo thanh quang tại Thiên Ngoại càng lúc càng sáng ngời, nở rộ một đóa thanh liên, chín cánh hoa tán phát ra hàng loạt mưa ánh sáng, rơi lên đại địa, khiến người khác cảm thấy nhu hòa không gì sánh nổi.
Hư không sinh thanh liên (*).
(*) sen
Thiên địa hóa ban ngày.
Dưới thanh liên chiếu rọi, hư không xuất hiện một đám mây xanh, mây mù bốc lên, mơ hồ có thể nhìn thấy kiếm khí xẹt qua tầng mây.
Dưới ánh sáng chiếu rọi của đám mây xanh, vết thương trên người Nho Tinh Hà liền khép lại với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, giống như Thánh Quang phụ thể, huyết nhục đâm chồi, cốt cách phát sáng.
- Kiếm Thánh đến rồi.
- Là Kiếm Thánh.
Tất cả Võ giả Nhất Nguyên Tông đều lập tức quỳ xuống, lễ bái về phía thanh liên trong hư không.
Bên trong thanh liên có một thanh kiếm trắng.
Bạch quang lóe lên, lập tức biến thành một nam tử trẻ tuổi, thân mặc bạch bào, mái tóc bích thanh, lông mày như hai ngọn núi, thoạt nhìn trẻ tuổi, nhưng trong mắt lại phát ra thần thái cơ trí lão luyện.
- Đây là Kiếm Thánh Vũ Văn Lạc ư? Nghe nói hắn đã 140 tuổi, tại sao thoạt nhìn chỉ mới ba mươi thế này?
Ngọc Ngưng Sanh thốt lên.
Trong lòng Ninh Tiểu Xuyên cũng chấn động vô cùng, nói:
- Tu vi đạt tới cảnh giới nhất định, có thể dùng nguyên khí Võ Đạo bảo dưỡng thân thể, duy trì huyết nhục, thân thể không bị thời gian mài mòn. Chẳng qua, làm như vậy thì sẽ tiêu hao một phần nguyên khí, khiến cho tu vi Võ Đạo chậm tiến. Ngoại trừ nữ Võ giả ra, rất ít người dùng nguyên khí để hàm dưỡng thân thể, dù sao đối với nam nhân mà nói, thực lực mới có ý nghĩa hơn hết.
Ninh Tiểu Xuyên luyện chế ra “Ngọc Nhan đan”, chính là để trợ giúp Võ giả ngăn cản thời gian mài mòn, có thể khiến cho Võ giả thanh xuân vĩnh trú, hơn nữa cũng không cần hao phí nguyên khí Võ Đạo của bản thân.
Ngọc Ngưng Sanh nói:
- Tu vi của Kiếm Thánh đã đạt đến trình độ đăng phong tạo cực, lần này phiền toái rồi.
Tâm tình của Ninh Tiểu Xuyên cũng trở nên nặng nề, mặc dù nam tử áo trắng trước mặt chỉ là một cái “Kiếm ý thể” của Kiếm Thánh, thế nhưng vẫn khiến cho người khác cảm thấy áp bách cường đại, tựa như trong thiên hạ căn bản không có người nào có thể đối địch với hắn.
Kiếm ý thể chính là dùng kiếm ý của bản thân ngưng tụ ra thân thể, cũng không phải là chân thân.
Muốn ngưng tụ ra kiếm ý thể, tất nhiên không phải kiếm tu bình thường có thể làm được, chỉ khi kiếm ý tu luyện đến cảnh giới “kiếm khí tùy tâm”, lúc đó mới có thể tu luyện ra kiếm ý thể.
Kiếm Thánh đứng trong thanh liên, dáng vẻ tuấn tú phiêu dật, cường thế nói:
- Ám Thiên Vương, nơi này là lãnh địa của Nhất Nguyên Tông, hành sự cũng phải đúng mực. Để Xuyên công tử lại rồi ngươi hãy rời đi đi.
Ám Thiên Vương đứng bên bờ sông, khóe miệng khẽ cong lên, nói:
- Nếu như ta nhất định muốn dẫn hắn rời khỏi đây thì sao?
- Chẳng lẽ ngươi cho rằng ngươi có lực lượng đó?
Thanh âm của Kiếm Thánh trở nên nặng hơn một chút.
Ám Thiên Vương nói:
- Nếu không thử thì làm sao biết được? Nghe nói tu vi Võ Đạo của Kiếm Thánh Vũ Văn Lạc đã sắp bước vào cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, không biết là thật hay giả, chẳng biết có thể thảo luận đôi chút hay không?