- Bổn tọa nể mặt Ma Đế cho nên mới không muốn lấy mạng ngươi, nếu ngươi đã nhất định muốn lấy thân ra thử, hôm nay e rằng sẽ phải trả giá đắt a.
Kiếm Thánh duỗi một cánh tay ra, thanh liên dưới chân liền hóa thành một thanh cổ kiếm màu xanh.
Trong mắt Ám Thiên Vương không hề có chút sợ hãi nào, dưới chân ngưng tụ ra hư ảnh Phượng Hoàng, tựa như giẫm lên một đoàn hỏa diễm, bay lên bầu trời, giằng co với Kiếm Thánh.
Lực lượng của hai người đều cường đại đến cực điểm, khiến cho màu sắc thiên địa đều thay đổi, một bên bầu trời thì biến thành biển lửa, còn một bên bầu trời thì tràn ngập thanh quang.
Hai đại cường giả đồng thời ra tay, đánh ra một đạo sóng lực lượng cường đại nhất.
Võ giả bên dưới, căn bản không có người nào có thể thấy rõ trận chiến trên bầu trời, ngay cả bóng người cũng không nhìn thấy, chỉ có thể cảm nhận được lực lượng chấn động cường đại không ngừng truyền tới.
- Ám Thiên Vương chết chắc rồi, không ngờ lại vọng tưởng giao thủ với Kiếm Thánh, e rằng Đại La Thần Tiên cũng không cứu được hắn rồi.
- Cứ chờ mà xem, Ám Thiên Vương nhất định sẽ vẫn lạc.
Ngọc Ngưng Sanh cũng lộ ra một tia thần sắc lo lắng, dù sao thì đối phương cũng là Kiếm Thánh, là một trong những người cường đại nhất Ngọc Lam Đế quốc.
Ninh Tiểu Xuyên nói:
- Mặc dù tu vi của Kiếm Thánh cường đại, thế nhưng dù sao đây cũng chỉ là một đạo kiếm ý thể, không phải chân thân giáng lâm, Thiên Vương chưa chắc đã thua.
Ngọc Ngưng Sanh lắc đầu, nói:
- Tu vi đạt tới cấp bậc như Kiếm Thánh, cho dù chỉ là một đạo kiếm ý thể cũng đã cực kỳ cường đại, có thể dễ dàng xuyên thủng thân thể Võ Tôn. 30 năm trước, ông nội của ta, cũng chính là Ám Thiên Vương đời trước, chính là chết dưới kiếm ý thể của Kiếm Thánh.
Khó trách Ám Thiên Vương lại mạo hiểm đánh một trận với Kiếm Thánh, thì ra nhà bọn họ còn có thâm thù đại hận với đối phương.
- Sư tôn của ta để lại cho ta một kiện bảo vật, có lẽ có thể trợ giúp Thiên Vương một tay.
Ninh Tiểu Xuyên thi triển thân pháp, bay lên bầu trời.
- Đừng, nguy hiểm lắm!
Ngọc Ngưng Sanh muốn ngăn Ninh Tiểu Xuyên lại, thế nhưng tốc độ của Ninh Tiểu Xuyên lại nhanh tới kinh người, chỉ trong nháy mắt đã biến mất trong tầng mây hỗn loạn.
Tu vi Võ Đạo của Ninh Tiểu Xuyên mặc dù rất cao, thế nhưng hai người đang giao thủ lại là Ám Thiên Vương và Kiếm Thánh, chỉ cần không cẩn thận, Ninh Tiểu Xuyên rất có thể sẽ bị sóng lực lượng của hai đại cường giả nghiền nát thân thể.
Ninh Tiểu Xuyên cũng không phải là một người lỗ mãng, cho nên không dám tiếp cận khu vực chiến đấu của hai đại cường giả, chỉ ở bên ngoài quan sát, muốn tìm cơ hội giao “Phượng Hoàng Linh” cho Ám Thiên Vương.
Phượng Hoàng Linh chính là một cái lông vũ Phượng Hoàng mà nữ tử thần bí lưu lại, bên trong thai nghén năng lực cực kỳ khổng lồ, ẩn chứa Võ Đạo Phượng Hoàng, ngay chính Ninh Tiểu Xuyên cũng không biết nó rốt cuộc có thể bộc phát được lực lượng cường đại đến mức nào.
Ám Thiên Vương tu luyện Tứ Tượng Luân Hồi, một trong Tứ Tượng chính là “Phượng Hoàng”. Nếu như giao Phượng Hoàng Linh cho hắn, hắn có thể phát huy được lực lượng của Phượng Hoàng Linh, đánh lui Kiếm Thánh.
Lúc Ninh Tiểu Xuyên đi đến khu vực chiến đấu, mới chính thức cảm nhận được sự khủng bố của Ám Thiên Vương và Kiếm Thánh, mỗi lần giao phong đều bạo phát ra lực lượng có thể đánh chết Võ Tôn bình thường.
Ninh Tiểu Xuyên mượn nhờ lực lượng của Ma kiếm, cho nên mới có thể đứng được ở khu vực biên giới trận chiến, thế nhưng, muốn giao Phượng Hoàng Linh cho Ám Thiên Vương thì lại rất khó, bởi vì tốc độ của bọn họ biến ảo cực nhanh, nếu như chỉ có chút không cẩn thận, ngược lại rất có khả năng Phượng Hoàng Linh sẽ bị Kiếm Thánh đoạt đi.
Xem chiến hơn nửa canh giờ, Ninh Tiểu Xuyên mới phát hiện khí thế của Ám Thiên Vương càng đánh càng mạnh, không hề có chút dáng vẻ yếu thế nào.
- Vũ Văn Lạc, ngươi chỉ có chút thủ đoạn như vậy thôi sao? Xem ra chiến đấu cũng sắp kết thúc rồi.
Hai tay Ám Thiên Vương ngưng tụ ra lực lượng Tứ Tượng, ma khí trên người bốc lên, thân hình biến thành khổng lồ gấp mười lần, hóa thành một cái ma thân cực lớn, đại thủ đánh xuống, xé nát thân hình Kiếm Thánh.
Phành...
Đám mây xanh trên bầu trời, cấp tốc rút lui như thủy triều.
Rất nhiều người chứng kiến một màn thân thể Kiếm Thánh bị xé nát, trong lòng đều kinh ngạc vô cùng, tựa như người vừa bị xé nát là Thần Linh vậy.
- Hắn đã Đăng Thiên rồi sao?
Nho Tinh Hà siết chặt ngón tay, biết rõ mình tuyệt đối không phải là đối thủ của Ám Thiên Vương, liền bộc phát nguyên khí Võ Đạo, bao trùm lấy đám Võ giả Nhất Nguyên Tông trong nguyên khí, sau đó biến mất tăm mất tích chỉ trong giây lát.
Ninh Tiểu Xuyên cũng chấn động vô cùng, vừa rồi Ám Thiên Vương ngưng tụ ra ma thân cực lớn, quả thật quá kinh khủng, giống như có thể xé nát cả đại địa.
Đây rốt cuộc là cảnh giới gì, sao có thể cường đại đến như vậy?
Tại Huyền Cơ Sơn cách xa ngàn dặm, Kiếm Thánh ngồi trên đỉnh một ngọn núi, đỉnh đầu và hai vai đều đọng tuyết dày, thân thể không hề nhúc nhích, cũng không biết là đã ngồi trong đống tuyết bao lâu.
Hắn đang tu luyện vô danh kiếm quyết trên thạch bích.
Bất chợt, hắn cảm ứng được gì đó, một đạo bạch quang từ trong thân thể phóng ra, giống như linh hồn xuất khiếu, đứng trong đống tuyết, nhìn về phía Tây, khẽ lẩm bẩm:
- Ma Môn ngoại trừ Ma Đế ra, không ngờ đã có người đạt tới cảnh giới này.
Dứt lời, bạch quang lại quay trở về trong cơ thể Kiếm Thánh.
Mây lửa trên trời dần dần tán đi.
Ám Thiên Vương đứng bên bờ sông, tựa như một gốc cổ tùng cứng cáp, không hề nhúc nhích, dường như đang tham ngộ điều gì đó. Trận chiến vừa rồi khiến hắn thu hoạch không nhỏ, cần phảilt tiêu hóa, như vậy mới biến thành Võ Đạo của bản thân.
Ninh Tiểu Xuyên và Ngọc Ngưng Sanh thì ngồi trên thuyền nhỏ, không hề quấy rầy hắn.
Thanh âm của Thiên Đế Nhận vang lên trong đầu Ninh Tiểu Xuyên, nói:
- Không ngờ Tứ Tượng Luân Hồi công lại xuất hiện tại Ngọc Lam Đế quốc, đây quả thật là chuyện lạ.
Trong lòng Ninh Tiểu Xuyên khẽ động, liền dùng tâm thần trao đổi với Thiên Đế Nhận, nói:
- Loại công pháp này chẳng lẽ đã xuất hiện ở nơi khác?
Thiên Đế Nhận nói:
- Người sáng tạo ra loại công pháp này là một kẻ phản nghịch.
- Phản nghịch?
Thiên Đế Nhận gật đầu, nói:
- Người này là đệ tử cửa Phật, thế nhưng lại mưu phản Phật môn, gia nhập Đạo môn. Nhưng Đạo pháp của hắn lại bất đồng với Đạo pháp truyền thống, dựng riêng một ngọn cờ, tự mình sáng lập một tòa đại giáo, tự biên giáo lí, tự nghĩ ra công pháp, thu nhận môn đồ. Càng kỳ dị hơn chính là đại giáo này bắt đầu trở nên phồn thịnh, đã có thể chống lại Đạo môn truyền thống và Phật môn.
- Tứ Tượng Luân Hồi công chính là kết hợp hai nhà Đạo môn và Phật môn, sáng tạo ra công pháp riêng. Đương nhiên, Tứ Tượng Luân Hồi chỉ có thể xem là công pháp trụ cột, tựa như công pháp cơ sở của Tông môn, thoạt nhìn thì bao hàm toàn diện, nhưng trên thực tế chỉ dẫn ngươi nhập môn mà thôi. Kỳ thật, công pháp cường đại nhất của đại giáo đó chính là Tứ Chương kinh, gồm Thiếu Dương kinh, Thái Dương kinh, Thiếu Âm kinh, Thái Âm kinh.
- Tứ Chương kinh chính là từ Tứ Tượng mà diễn hóa ra, một Tượng một Chương kinh. Đạt tới Tứ Chương kinh thì bất kỳ một Chương nào cũng đều có thể tu luyện ra Đạo pháp Thần Thông thông thiên triệt địa.
Ninh Tiểu Xuyên cũng không hứng thú lắm với Tứ Chương kinh, liền hỏi:
- Trên thế gian này thật sự có Phật môn?
Thiên Đế Nhận nói:
- Đương nhiên là có Phật môn, văn hóa Phật giáo rất phồn thịnh, gần như mỗi người đều tin Phật. chẳng qua vì Ngọc Lam Đế quốc xuất hiện Thiên Đế, mà Thiên Đế lại có sâu xa với Đạo môn, cho nên Ngọc Lam Đế quốc mới trở thành quốc gia có văn minh là Đạo môn, còn Phật đồ của Phật môn thì gần như không thể nhìn thấy. Cho dù Phật đồ của Phật môn đi đến Ngọc Lam Đế quốc truyền giáo thì đoán chừng cũng sẽ bị cao thủ Đạo môn diệt trừ.
Ninh Tiểu Xuyên hậm hực nói:
- Thiên Đế cũng đã thành Thần hơn vạn năm, không ngờ ảnh hưởng đối với hậu thế vẫn lớn như vậy, quả thật không hổ là Thần Linh.
Thiên Đế Nhận khinh thường nói:
- Hừ, đó là vì có Thiên Đế Sơn. Bằng không, một vạn năm qua đi, còn ai tiếp tục thờ Đạo nữa? Không thấy toàn bộ Ngọc Lam Đế quốc bây giờ đều là Võ tu sao? Còn mấy người chính thức tu luyện Đạo pháp chứ?
- Thiên Đế Sơn là nơi nào? Ninh Tiểu Xuyên hỏi.
Thiên Đế Nhận nói:
- Thiên Đế từng thu nhận một vị đệ tử, truyền Đạo pháp cho hắn, về sau vị đệ tử kia sáng lập ra Thiên Đế Sơn. Có thể nói, Thiên Đế Sơn chính là Thánh Địa tu luyện Đạo môn, phàm là những Văn Minh quốc gia dưới sự quản lý của Thiên Đế Sơn, đều phải dùng Đạo trị quốc, Ngọc Lam Đế quốc cũng là một trong những Văn Minh quốc gia dưới sự quản lý của Thiên Đế Sơn.
- Thế lực của Thiên Đế Sơn hiện nay bao trùm khổng lồ, có đến mười hai Ngũ Phẩm Văn Minh, hơn ngàn Tứ Phẩm Văn Minh, còn Tam Phẩm Văn Minh trở xuống thì có vô số kể. Tại Bắc Cương đại địa của Thiên Hư Đại lục, cũng được xem là thế lực lớn nổi danh.
Ninh Tiểu Xuyên hít một hơi thật sâu, nói:
- Ngọc Lam Đế quốc cũng thuộc quản lý của Thiên Đế Sơn?
Thiên Đế Nhận nói:
- Còn không tính là quản lý, dù sao thì Thiên Đế Sơn cũng sẽ không nhúng tay vào tranh đấu nội bộ của các đại Văn Minh, bọn hắn chỉ một lòng truy cầu Võ Đạo cực hạn, cũng lười quản những tục sự này. Ngươi có biết sau khi Học Cung Chi Chủ rời khỏi Thiên Đế học cung, đã đi đâu không?
- Chẳng lẽ là Thiên Đế Sơn?
Ninh Tiểu Xuyên kinh ngạc nói.
Thiên Đế Nhận nói:
- Đúng vậy, Học Cung Chi Chủ nhất định đã đến Thiên Đế Sơn để tiếp tục tu luyện rồi, chỉ khi tới Thiên Đế Sơn thì hắn mới có thể đột phá được cảnh giới càng cao hơn.
Ninh Tiểu Xuyên cuối cùng cũng biết được hướng đi của Học Cung Chi Chủ, thế nhưng, trong lòng lại nổi lên một nghi hoặc khác, nói:
- Nếu như Thiên Đế Sơn là do đệ tử của Thiên Đế sáng lập, vậy tại sao không sáng lập Thiên Đế Sơn tại Ngọc Lam Đế quốc? Nơi này chính là cố hương của Thiên Đế a.
Thiên Đế Nhận nói:
- Bây giờ có nói với ngươi nhiều hơn cũng vô ích, tương lai ngươi sẽ hiểu. Đợi đến khi tu vi của ngươi cường đại hơn, chúng ta có thể đến Thiên Đế Sơn dạo chơi một vòng, nói không chừng còn có thể đào được đống bảo bối mà năm xưa ta để lại.
- Ngươi có để lại bảo bối?
Ninh Tiểu Xuyên cũng không tin lời của Thiên Đế Nhận lắm.
- Đương nhiên.
Thiên Đế Nhận quả quyết nói.
Ngọc Ngưng Sanh ngồi bên cạnh Ninh Tiểu Xuyên, cảm ứng được lực lượng tâm thần của Ninh Tiểu Xuyên đang dao động, nói:
- Ngươi đang trao đổi với ai vậy?
Ninh Tiểu Xuyên thu hồi tâm thần, thấy Ngọc Ngưng Sanh nhìn mình, liền hỏi:
- Ngươi đã từng nghe nói đến Thiên Đế Sơn chưa?
Ngọc Ngưng Sanh có chút ngơ ngác, hiển nhiên là chưa từng nghe qua cái tên lạ lẫm này.
Ám Thiên Vương nhảy lên thuyền, nhìn Ninh Tiểu Xuyên chằm chằm, nói:
- Làm sao ngươi biết Thiên Đế Sơn?
Ninh Tiểu Xuyên nói:
- Từng nghe một vị bằng hữu nhắc tới.
Ám Thiên Vương cũng không hoài nghi Ninh Tiểu Xuyên, nói:
- Thiên Đế Sơn siêu việt Ngũ Phẩm Văn Minh, cũng không nằm ở Ngọc Lam Đế quốc mà cách xa Ngọc Lam Đế quốc mấy chục vạn dặm, thường nhân cả đời cũng khó có thể đến được nơi đó. Cho dù là Võ giả cấp bậc Võ Tôn, muốn đi tìm Thiên Đế Sơn thì cũng có rất nhiều người chết trong đầm lầy mãng hoang, không biến thành thức ăn trong miệng Huyền thú cao cấp thì cũng chết trong tuyệt cảnh mật địa cổ xưa, người có thể quay trở về Ngọc Lam Đế quốc quả thật ít đến thương cảm.