Thần Mộ 2

Chương 116: Chương 116: Thần long cốc






“Hắc hắc…” Lão du côn bật cười: “Con thằn lằn cô lậu quả văn kia, tên khốn ngươi dám trừng phạt ta sao? Đúng là buồn cười.” Nó bay vụt tới, không hề thân thiện tí nào.

Hắc ám thần long cao ngạo gầm lên: “Tiểu trùng ngươi dám bất kính với ta, ngươi có biết đang đối diện với ai không? Ta là Hắc ám thần long vĩ đại nhất trong vạn thú.”

Lúc đó Long Bảo Bảo cũng lắc lư bay đến chỗ Hắc ám thần long, ẩn ước hợp với Tử Kim thần long thành thế quây đối phương lại.

Thần Nam biết có kịch hay để xem, kèo Tiểu Phượng Hoàng lùi lại, mỉm cười chờ xem lúc khai màn.

Hắc ám thần long đột nhiên phát giác có chuyện không ổn, nó đã phát ra thần long khí tức cực mạnh nhưng không hề làm cho Long Bảo Bảo giỏi trò che mắt và Tử Kim thần long hoảng sợ tý nào. Đồng thời phát hiện đầu hai con rồng kia rất giống đông phương thần long trong truyền thuyết.

Nhưng nó vẫn lớn tiếng mắng: “Tiểu trùng các ngươi…”

“Grào…”

“Grào…”

Hai tràng long khiếu vang lên lồng lộng, xuyên qua mây xanh khiến mấy ngọn núi cạnh đó rung rinh, Long Bảo Bảo và Tử Kim thần long đồng thời biến thân, thân thể thoáng chốc lớn hẳn, hoàng kim thần quang và tử kim chi quang ánh xạ sáng rực chân trời.

Hai con thần long một vàng một tím dài ba mươi trượng xuất hiện tại hư không, thân thể phát ra long khí thần thánh uy nghiêm, lớp vảy lấp lánh cực kỳ bắt mắt, khí thế kinh nhân khiến Hắc ám thần long run rẩy, nó biết đại sự đã hỏng, trêu nhầm vào đối tượng không nên trêu.

“Hắc hắc…” Lão du côn cười âm hiểm, long khu khổng lồ vũ động lượn quanh Hắc ám thần long: “Con thằn lằn ngươi lớn mật thật, dám xưng hô ta là tiểu trùng, ta lại thấy ngươi mới là tiểu xú trùng đáng khinh.”

Long Bảo Bảo cũng vũ động thân thể hoàng kim, bất mãn làu bàu: “Dám xưng hô ta là tiểu trùng, ta quyết định đánh cho ngươi bò ra như tiểu trùng, khiến ngươi mất luôn tư cách thần thú.”

Hắc ám thần long đổ mồ hôi lạnh, không dám khinh cử vọng động, sợ sẽ triệt để kích nộ hai con thần long kia, nó không ngờ hôm nay gặp phải hai tên độc ác ngần ấy. Một là đông phương ngũ trảo tử kim thần long, con còn lại càng đặc dị, là thần linh long trong truyền thuyết. Bất kể con nào thực lực cũng không kém hơn nó, hiện tại đối phương bao vây lại, cơ hội chiến thắng không có nửa phần.

“Tiểu xú trùng, sao không mở mồm thối ra?” Tử Kim thần long gây sự.

Hắc ám thần long biết sự tình đã đến mức nghiêm trọng, nó đã gây chiến, vũ nhục trước, hai con thần long kia quyết không bao giờ bỏ qua, hung quang lóe lên trong mắt, quyết định đột vây qua được đận này đã rồi tính.

“Tiểu trùng tránh ra.” Nó quát to, thân thể trầm xuống, đột phá từ phía dưới.

Nhưng lão du côn đã chuẩn bị, quật đuôi theo thế Thần Long Bái Vĩ. Một bên gia tốc hạ xuống đột vây, một bên đã liệu trước, gia tốc quật đuôi, kết quả đương nhiên dễ đoán. Đuôi của lão du côn đập cực mạnh vào đầu Hắc ám thần long.

“Grào…” Hắc ám thần long gầm lên liền liền, cảm giác bị vũ nhục cơ hồ phát cuồng.

Nhưng nó vừa gầm lên, phía trên đã vang đồng tiếng xé không khí, Long Bảo Bảo múa song quyền đấm vào đầu nó.

“Bịch.”

Nó bị đánh bắn xuống, long đầu sưng vù lên, trước mắt tóe hoa cà hoa cải.

“Grào…”

Hắc ám thần long gầm lên đau đớn, xung động muốn chửi cha mắng mẹ, hai con thần long kia quá ti bỉ vô sỉ, lại đánh lén nó. Thấy Tử Kim thần long cười gian tà, long vĩ vung lên, nó đành quay người cải biến phương hướng lướt đi.

Nhưng lão du côn và Long Bảo Bảo quyết không cho nó chạy thoát, nhanh nhẹn bám theo, vây nó vào giữa, trên không trung liên tục vang liếng “bịch”, “ầm”, “bốp”…liên miên không ngớt bên tai.

Ngay hôm đó vô cùng tối tăm với Hắc ám thần long, gặp phải hai kẻ quái thai, không có nửa điểm thần long phong phạm, cả hai lại vây đánh nó, thủ đoạn sặc mùi đầu đường xó chợ.

Thời gian không lâu, hai mắt Hắc ám thần long vốn lấp lánh hàn quang trở nên sưng vù, thâm đen như mắt đại hùng miêu (gấu trúc).

“Hai tên khốn ti bỉ vô sỉ, cón bản lĩnh cùng ta đơn chiến, grào…ti bỉ! Đau chết ta….”

“Ta Hắc ám thần long Lý Lạp Kỳ muốn khiêu chiến với các ngươi, grào… vô sỉ! Lại đánh lén…”

“Các…các ngươi thật sự là thần long? Vì sao lại vô sỉ như vậy? Thủ đoạn lưu manh vậy mà cũng sử dụng được? Là thần thú cấp cao phải có tôn nghiêm riêng, sao lại giở trò đánh hội đồng, sử dụng các chiêu thức khốn kiếp như thế? Grào…đáng ghét.”

Hắc ám thần long Lý Lạp Kỳ cứ mắng chửi, hai con thần long vẫn xuất thủ liên tục, các loại thủ doạn giở ra bằng hết, trong trận này cả hai con rồng lưu manh đều nhất trí về quan điểm, không cần thần long tôn nghiêm, chỉ cần sát thương đối thủ hữu hiệu ắt là tuyệt chiêu tối cao.

Tiểu Phượng Hoàng ở ngoài hưng phấn kêu lên: “Hôm nay ta học được mấy tuyệt chiêu liền, chọc vào mắt, bẻ long giác, hầu tử thâu đào…”

Thần Nam thấy bộ dạng của Tiểu Bất Điểm đang múa may mà thầm cầu khấn cho Côn Luân chúng yêu, sau này nó mà làm yêu tộc chi chủ, khẳng định sẽ có nhiều trò vui.

Thấy chiêu thức của hai con rồng thái quá ti bỉ vô sỉ, hắn cũng đỏ mặt thay, thật không còn tý xíu thần thú phong phạm, bèn quay sang nói với Tiểu Phượng Hoàng: “Những chiêu thức lưu manh đó không nên học, mà nên học chiến thuật, hai tên kia làm thế để kích nộ đối phương, đương nhiên điểm trọng yếu nhất là học theo da mặt thật dày của chúng, vứt thẳng cánh thần thú tôn nghiêm…”

Có “tấm gương” của hai con thần long, lại thêm một nhân sĩ vô lương “giáo dục”, Tiểu Phượng Hoàng không “lãnh ngộ” không được.

Sau cùng, long giác to lớn của Hắc ám thần long Lý Lạp Kỳ bị hai con rồng có vấn đề đánh gãy, nó đau đớn đột vây chạy mất.

“Đáng chết, hai tên lưu manh các ngươi đợi đấy, ta sẽ quay lại.” Lý Lạp Kỳ phẫn nộ gầm lên, đồng thời vong mệnh đào vong, để lại trên không những mảnh vảy vỡ và dải huyết hoa.

Thần Nam lấy làm kì quái: “Sao các ngươi lại thả cho nó đi?”

Long Bảo Bảo trở lại dáng vẻ vô hại, lắc lư dáp xuống vai hắn, hưng phấn cùng cực, bập bẹ lên tiếng: “Nghe nói tây phương thần long đều có bảo tàng riêng, chúng ta bám theo hắn, chắc chắn là kiếm chác được.”

Hai con rồng có vấn đề quả nhiên đồng lòng nhất trí, Thần Nam cảm giác cả hai hét sức khốn kiếp, chủ ý tồi tệ như thế cũng nghĩ ra được.

Bất quá, hắn không phản đối bởi hắn muốn bắt con rồng kia tra hỏi, định từ miệng Hắc ám thần long hỏi một số tin tức hữu dụng.

Hắn và ba con thần thú bám theo Hắc ám thần long.

Khu vực này núi liền núi, vách đá nối nhau, vô biên trải rộng.

Bọn Thần Nam không dám đuổi quá sát mà mượn núi rừng ẩn tàng tung tích, Hắc ám thần long hình như không cố kị gì, phi hành trên cao, tựa hồ không sợ có người truy đuổi.

Bay chừng nửa thời thần, nó đột nhiên hạ xuống, thoáng cái đã biến mất trong một tòa sơn cốc. Bọn Thần Nam đuổi theo, cũng lao vào sơn cốc.

Dúng lúc đó, Tiểu Phượng Hoàng vốn mẫn cảm đột nhiêu kêu lên: “Hình…hình như có mấy cỗ khí tức rất mạnh.”

Long Bảo Bảo lẩm bẩm: “Chúng ta…trúng kế rồi.”

Thần Nam cũng cảm giác không ổn, ở đây hình như không chỉ có một Hắc ám thần long cư trú.

“Mấy con tiểu trùng vô sỉ, các ngươi quả nhiên đến rồi.” Hắc ám thần long Lý Lạp Kỳ mất long giác phẫn nộ gầm lên trong cốc: “Mấy tên khốn kia, vừa nãy các ngươi vây công ta, giờ đến lượt ta cho các ngươi nếm mùi thê thảm.”

“Grào…”

“Grào…”

Bốn phía sơn cốc vang lên tiếng rồng gầm.

Chỉ thấy sáu con Hắc ám thần long xuất hiện tại sơn cốc, tầng tầng lớp lớp vây bọn Thần Nam lại.

“Đáng ghét! Tổng cộng có tới sáu tên Hắc ám thần long, chúng…lại dánh hội đồng, ta @#%… đúng là không còn thiên lý mà.” Tử Kim thần long biến sắc, vừa nãy nó và Long Bảo Bảo vây đánh người, hiện tại bị bao vây, cũng coi như báo ứng đến nhanh.

“Tộc trưởng, chúng đánh gãy long giác của ngài sao?” Một Hắc ám thần long hình như còn rất trẻ lên tiếng.

Lý Lạp Kỳ nghiến răng nghiến lợi: “Không sai, các ngươi cẩn thận, chúng là đông phương thần long, đừng để vẻ ngoài của chúng mê hoặc, thực lực của chúng cực mạnh, thủ đoạn lại lưu manh cực độ.”

Lão du côn thầm kêu khổ, vừa nãy lại đánh phải tộc trưởng của chúng, phiền hà lớn rồi, nhưng mong là chỉ có sáu con Hắc ám thần long này thôi, thế còn đỡ, nếu thêm hai con nữa, coi như chúng triệt để bị vây tại đây.

Thần Nam tuyệt không thấy bị uy hiếp, mấy con Hắc ám thần long đều mới lục giai cảnh giới, đẳng cấp tương đương hắn, không có tu vi như Phật Tổ tiền thân hay Hải Ma, thành ra hắn không quá để tâm.

“Hừ, đến lúc hai con rồng lưu manh các ngươi trả giá.” Lý Lạp Kỳ hô hào năm con rồng còn lại, dần xiết chặt vòng vây, đại chiến sắp bùng nổ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.