Thủy Minh Hách ngỡ
ngàng nhìn thánh chỉ màu vàng sáng trong tay, trong đôi mắt đào hoa là
thần sắc phức tạp, sâu xa giống như muốn đem chữ trên thánh chỉ hút vào
trong mắt.
Hắn không ngờ tới bản thân đã sơ sẩy thánh chỉ, mà còn là thánh chỉ ban cưới, người được chọn làm Tuyên vương phi là Nam Cung
Thiển Trang, a. . . chuyện mà hắn lo lắng nhất cuối cùng đã xảy ra.
Không kể hắn phải đối phó với cô nàng Nam Cung Thiển Trang chết tiệt, thô
bạo, bỉ lậu, tính tình khó có thể chịu nổi nọ, chỉ riêng Bách Lý Ngọc mà nói, hắn sẽ phải tùy thời đề phòng có người ám sát, những ngày nhàn nhã bất ngờ biến thành căng thẳng.
Sớm biết như thế, cho dù hắn bệnh sắp chết, dù khiêng cũng phải khiêng đi tiếp chỉ!
Nhìn đám phụ nữ lũ lượt cầu kiến hắn ở ngoài cửa, nhức đầu xoa trán, một tay cầm thánh chỉ ném xuống đất, không để ý đến mấy gương mặt xanh xanh đỏ
đỏ, xoay người đi về hướng hoàng cung.
Đến điện Tử Uyển, không
ngờ lại vắng tanh, ngồi tĩnh tọa một lúc, đang tính rời đi, lại nghe
được tiếng bước chân từ cửa truyền đến, ngẩng mắt nhìn lên thì thấy Nam
Cung Thiển Trang sắc mặt âm u đang đi tới.
”Ngươi còn có mặt mũi
tới đây à?” - Nam Cung Thiển Trang nhận thấy có hơi thở của người lạ
trong tẩm điện, ánh mắt sắc bén bắn xuyên qua, chỉ thấy Thủy Minh Hách
nhàn nhã ngồi ở nội điện, giống như đang ở nhà mình.
Ánh mắt thăm dò rơi vào trên người Thủy Minh Hách, cô không hiểu Thủy Minh Hách đã
trải qua những chuyện kia, đối với cô vẫn ‘kính nhi viễn chi’, vì sao
lại đồng ý cưới?
Hắn bề ngoài mặc dù hoa tâm, phóng đãng không
kiềm chế, nhưng tâm tư lại giấu rất sâu, thực chất bên trong cũng là
người cao ngạo, tuyệt đối sẽ không cưới một cô gái đã có vợ có chồng.
Thân phận địa vị cùng lòng tự ái của hắn không cho phép!
”Vì sao
trước đó cô không thông báo chuyện tứ hôn cho bản vương? Ngược lại còn
ra sức đánh bản vương?” - Thủy Minh Hách cũng biết cáu giận, hắn vốn dự
tính bàn bạc đối sách, nhưng thấy được gương mặt khó chịu của cô, đành
xem như hắn chịu thiệt cô nàng vậy !
”Vì sao không thông báo à,
ngươi cho rằng bà đây rảnh rỗi không có việc gì làm, mắc bệnh thần kinh
chạy đến phủ của ngươi cũng là bởi vì ngứa tay muốn đánh ngươi sao?
Không khỏi quá đề cao ngươi rồi đó?” - Nam Cung Thiển Trang lạnh giọng
chế nhạo, thấy vẻ mặt của hắn tối lại, ngọn lửa trong lòng lại như thiêu đốt, thịnh nộ nói: “Nếu không phải ngươi có lòng tốt dẫn ta vào cung,
muốn thấy ta bị mất mặt, sẽ xảy ra chuyện về sau sao? Tạm thời không nói đến việc đã qua nữa, ngươi không phải nổi điên uống say mèm, bà đây đi
tìm ngươi bàn bạc, còn lăng nhục ta giả thần giả quỷ, ta thấy ngươi
không phải là đầu bị cửa kẹp, thì chính là bị lừa đá rồi, không đánh
tỉnh ngươi, vậy thì xử lý như thế nào hả? Không ngờ ta thật sự coi trọng ngươi, ngược lại càng thêm ngu xuẩn, dám có mặt mũi tới chất vấn ta vì
sao không thông báo ngươi chuyện tiếp chỉ!”
Nói xong lời cuối cùng, Nam Cung Thiển Trang không kìm được cười lạnh, càng lớn càng ấu trĩ!
Thủy Minh Hách nhìn vẻ mặt giễu cợt của cô nàng, ánh mắt u ám, cười khổ một
tiếng, hắn không phải là quốc sư liệu sự như thần, sao có thể nào tính
đến phụ hoàng lại có thủ đoạn như vậy.
”Thôi, bản vương đi tìm
phụ hoàng, xin ông ấy giải trừ hôn ước.” - Thủy Minh Hách tự biết đuối
lý, khí thế vốn đang tăng vọt, ‘phụt’ tắt dụi.
”Giả mù sa mưa.” - Nam Cung Thiển Trang cười lạnh.
”Cô!” - Thủy Minh Hách tức giận, sắc mặt tái xanh, phất tay áo nói: “Không thể nói lý.”
Lòng hắn biết Nam Cung Thiển Trang hiểu lầm, lại không biết giải thích như
thế nào, chẳng lẽ nói bởi vì mặt bị đánh hủy dung, cho nên mới cho người thay thế tiếp chỉ?
”Vâng, Tuyên vương thông tình đạt lý hãm phụ
nữ vào bất nghĩa, lòng dạ rộng rãi đi tính toán chi li với đàn bà, nữ
nhân thanh nhã cao quý thì thành đống. Thật sự là phẩm chất tốt, đạo đức tốt.” – Câu nói mát của Nam Cung Thiển Trang tràn ngập nồng đậm sự châm chọc, là con người, đối với một kẻ nhìn không ưa, như vậy ưu điểm của
hắn cũng sẽ biến thành khuyết điểm, càng không nói đến ở trước mặt Nam
Cung Thiển Trang, Thủy Minh Hách căn bản không làm ra chuyện tốt nào cả!
Từ lần đầu tiên gặp nhau, Thủy Minh Hách ám chỉ trêu Nam Cung Thiển Trang
là gà rừng, một đoạn ân oán khúc mắc giữa hai người từ đó triển khai,
hôm nay, nhìn nhau không vừa mắt, cũng ắt là lẽ thường.
”Nam Cung Thiển Trang, bản vương nếu so đo với cô, cô nghĩ thật sự còn có thể
thoải mái như thế sao, huống chi, cô đừng quên, bản vương đã thay cô mở
một quán ‘tiểu quan’, hôm nay xem ra, tính tình bản vương ác liệt như
thế, cũng không cần thiết đem khế ước mua bán nhà đưa cho cô nữa.” -
Thủy Minh Hách đã khôi phục lý trí, quen thuộc với ngôn ngữ ác độc của
Nam Cung Thiển Trang, đôi mắt đào hoa ánh lên như nước, lóng lánh sáng
loáng.
Từ khi quen biết cô nàng, trừ lần đầu tiên chiếm được
thượng phong toàn bộ, sau lần đó luôn luôn chiến bại, nếu cưới cô nàng,
đối với cô nàng mà nói đó là chuyện thống khổ nhất, vậy sao không cưới!
”Thật rất vừa lòng, Tuyên vương thật sự có quá nhiều ưu điểm, bản quận chúa
có đếm cũng không hết, nhìn đi, chẳng những keo kiệt lại còn ngầm nuốt
tài sản của đàn bà con gái, còn uy hiếp đàn bà con gái, ta thật sự rất
sợ.” - Nam Cung Thiển Trang mặt hoảng sợ nhìn Thủy Minh Hách, đột nhiên, chợt tiến lên một bước, bỗng nhiên cúi đầu, cách khuôn mặt Thủy Minh
Hách chỉ với cự ly bằng một ngón tay, dữ tợn mà nói: “Bản quận chúa bị
hù dọa quá đi!”
Thủy Minh Hách nhìn gương mặt đột nhiên đến gần,
trái tim chợt nảy dựng lên, còn chưa hồi hồn, lại nghe được Nam Cung
Thiển Trang tiếp tục nói: “Bản quận chúa môt khi bị hù dọa, sẽ thích làm chuyện tốt, Sở Mộ Cẩn phái binh vây ta, nhiều binh lính giơ đao như
vậy, dọa ta chân nhũn ra, vì vậy ta biết Sở Mộ Cẩn chưa thỏa mãn dục
vọng, đưa hắn vào trong đám phụ nữ, để cho hắn tận tình buông thả, Tuyên vương thích mỹ nhân như vậy, ta cũng không ngại làm thêm một chuyện
tốt, chắc hẳn đám phụ nữ ở chỗ của ngươi xa cách với ngươi hơn tháng, đã đói như sói như hổ đi!” - Nói xong, Nam Cung Thiển Trang móc ra xuân
dược lấy được từ chỗ má mì thanh lâu, từng chút từng chút ném đi.
Thủy Minh Hách theo động tác trên tay của cô nàng, tầm mắt chuyển động lúc
lên lúc xuống, không tự chủ nuốt khô một ngụm nước miếng, hắn nhiều năm ở chốn phố hoa ngõ liễu, tự nhiên biết rõ dược tính trong tay cô nàng,
cũng hiểu đêm đó Sở Mộ Cẩn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cho nên đáy
lòng không khỏi e sợ.
”Đâu có, đâu có, bản vương chỉ đùa giỡn
thôi, lại nói. . . Cái này là làm chuyện tốt nha, thật sự không tương
xứng với cô.” - Thủy Minh Hách đương nhiên hiểu rõ thủ đoạn của cô nàng
này, để đạt được mục đích, chuyện gì cũng làm ra được.
”Nói hay
lắm, thật ra thì bản quận chúa thích hợp làm chuyện xấu hơn.” - Nam Cung Thiển Trang từ trong ngực móc ra một tờ giấy để ở trước mắt Thủy Minh
Hách, cười mỉm nói: “Làm phiền vương gia thay bản quận chúa làm cái
chuyện tốt này đi.”
Thủy Minh Hách mặt xạm lại, chậm chạp không
nhét tờ giấy vào trong ngực, dò xét nhìn Nam Cung Thiển Trang, lần đầu
tiên suy đoán mục đích của cô nàng khi tới Nam Chiếu.
”Thế nào,
không muốn sao?” - Nam Cung Thiển Trang hơi híp mắt, cô biết có điểm làm người khác khó chịu, nhưng cô không thể không làm như vậy, chuyện của
nghĩa mẫu dính dáng quá rộng, không phải chỉ có một người, thậm chí cả
bốn nước đều có người tham gia, mà đây cũng là một cửa ải cần đột phá!
”Bản vương sẽ giúp cô điều tra!” – Đôi mắt đào hoa của Thủy Minh Hách thật
nhanh hiện thoáng qua một tia u quang, cầm lên tờ giấy nhét vào trong
ngực, tà tứ nói: “Bản vương chợt phát hiện cùng cô chung sống hẳn cũng
không quá tệ, như vậy, hôn lễ sẽ cử hành đúng hạn!” - Dứt lời, nhanh
chóng rời đi.
Con ngươi Nam Cung Thiển Trang bốc lửa, như muốn đục thủng lưng Thủy Minh Hách.
. . . . . .