Trong tướng phủ, Chân Thiến không ngồi yên, nghe được tin tức đồn đại chung quanh vương đô,
đôi mắt đẹp thoáng hiện lên sự oán độc, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch,
nắm một cây châm nhỏ, lia về phía a hoàn đang run run rẩy rẩy ở bên
cạnh, tháo rời ống tay áo của nàng ấy, dồn hết sức đâm xuống, giống như
là đang đâm búp bê tượng gỗ vậy, không hề lưu tình một chút nào.
”A ——” – Cơn đau nhói truyền khắp toàn thân, a hoàn chịu đựng không nổi,
hét lên, mà trên vết thương vẫn chưa lành hoàn toàn, lại tăng thêm chi
chít những lỗ kim màu đỏ.
”Tiện nhân, kêu lên, bảo ngươi kêu
lên.” - A hoàn rên càng thê thảm hơn, Chân Thiến càng đâm càng căm hận,
thậm chí dùng ngân châm xuyên qua da, lại từ một điểm khác trên da mà
lấy kim ra, giống như là đang khâu vá y phục, máu tươi trong nháy mắt
nhiễm đỏ trang phục màu xanh nhạt của a hoàn.
A hoàn dồn sức cắn
môi, cũng không dám kêu lên một tiếng, hận không được vì thế mà bất tỉnh đi, nhưng mỗi một lần khổ sở ập tới, xé nát thần kinh của nàng ấy, thần chí càng trở nên thanh tỉnh.
Không nghe được âm thanh của a
hoàn, Chân Thiến cảm thấy không thú vị, một cước đá cho a hoàn văng ra,
vẻ mặt dữ tợn oán độc lại khôi phục thành bộ dáng đẹp đẽ động lòng người như trước kia, sửa sang xong quần áo, đi đến thư phòng.
”Cha, cô sao còn chưa tới ?” - Đẩy cửa thư phòng ra, Chân Thiến mềm giọng hỏi.
”Lập tức sắp tới rồi.” - Phùng Vinh Quý từ ái vẫy tay, ý bảo Chân Thiến ngồi ở phía đối diện, Chân Thiến là đứa con gái mà ông ta thương yêu nhất,
là do nguyên phối của ông ta sinh ra, cũng là người phụ nữ ông ta thích
nhất, bởi vì bà ấy thân thể suy nhược, rất khó thụ thai, cho nên ông ta
về già mới có con gái, nhưng bà ấy khi sinh Chân Thiến thì vì khó sinh
mà chết, ông ta liền để Chân Thiến theo họ của vợ cả.
Chân Thiến nhẹ nhàng ngồi xuống, nụ cười khéo léo nhu hòa dần dần ảm đạm, mắt đẹp lóng lánh như ánh nước, muốn nói lại thôi.
Phùng Vinh Quý thấy được bộ dáng bị uất ức của ái nữ, hết sức đau lòng, vội
vàng mở miệng hỏi: “Thiến nhi gần đây bị uất ức sao?”
Chân Thiến
khẽ cắn cánh môi, đôi mắt chứa đầy giọt nước mắt trong suốt cố gắng trợn to, quật cường không muốn nước mắt rơi xuống, bộ dáng đáng thương, cực
kỳ khiến người khác phải đau lòng.
”Thiến Nhi, có cái gì uất ức
thì nói với cha, cha sẽ thay con làm chủ.” – Trên mặt Phùng Vinh Quý lộ
ra nét bất mãn, con gái của ông ta có tính tình giống vợ, nhu nhược
thiện lương, lại được Thái hậu yêu thích, tự nhiên làm cho người khác đỏ mắt, âm thầm gây cản trở.
”Cha, Thiến Nhi không uất ức, chỉ là. . . Con gái từ nhỏ đã xiêu lòng đối với Tuyên vương, Thái hậu cố ý vì
Thiến nhi bắc cầu tác hợp Thiến Nhi và Tuyên vương cùng kết liền cành.
Nhưng mà, Tuyên vương phụng mệnh đi một chuyến đến Mân Thành, sau khi
trở về thì tính tình thay đổi, không hề sủng ái con gái nữa, bị một cô
gái mê hoặc tâm trí, ngay cả gia yến trong cung cũng mang theo bên
người, thậm chí còn hạ uy của con gái, khiến con gái ở vương phủ mất uy
tín, khích bác mối quan hệ giữa con gái và Thái hậu.” - Nói đến chỗ uất
ức, nước mắt của Chân Thiến rơi xuống, ướt váy.
Sắc mặt Phùng Vinh Quý càng nghe càng khó nhìn, lúc này, đã đen thui như đít nồi.
“Rầm !’ – Bàn tay hiện đầy nếp nhăn dùng sức vỗ mặt bàn, quát to: “Nực cười!”
”Xảy ra khi nào, khiến anh trai tức giận như thế, thân thể bị chọc tức cũng
không tốt đâu.” – Theo tiếng nói chuyện cất lên, cánh cửa bị đẩy ra, một vị quý phu nhân từ từ đi tới, ước chừng hơn 40 tuổi, bảo dưỡng cực tốt, mặt mũi trơn nhẵn không một nếp nhăn.
”Cô.” - Chân Thiến vội vàng lau nước mắt, nũng nịu kêu lên, vị quý phụ này chính là Phùng Vinh Hoa, phu nhân của Thái phó.
”Ơ, ai khi dễ hòn ngọc quý trên tay nhà họ Phùng chúng ta rồi hả ?” - Phùng Vinh Hoa trêu ghẹo nói, bà ta năm đó cũng được xếp là mỹ nhân thượng
hạng, tuổi đã hơn bốn mươi, mặt mũi vẫn quyến rũ như xưa, theo tuổi tác
tăng lên, càng tăng thêm sự hấp dẫn vô cùng.
”Tuyên vương khinh
người quá đáng, đem một đứa con gái không lên được trên mặt bàn lấn áp
Thiến Nhi.” - Phùng Vinh Quý khuôn mặt bốc lửa, giận dữ nói.
Phùng Vinh Hoa ý vị sâu xa liếc nhìn Chân Thiến. Cô cháu gái này của bà ta có tính nết gì bà rõ như lòng bàn tay, chỉ có ông anh ngu xuẩn này chẳng
hay biết gì, bà ta cũng sẽ không phơi bày, dù sao cũng không dính dáng
đến lợi ích của bà ta.
”Hả? Ai không biết tốt xấu, dám khi dễ
thiên kim Tướng phủ chúng ta vậy?” - Phùng Vinh Hoa phụ họa nói, nụ cười trên mặt thu lại, nhuộm lấy vẻ tức giận.
”Là Nam Cung Thiển
Trang, cô ơi, cô kiến thức rộng, có biết cô nàng không?” - Chân Thiến
trong lòng sùng bái cô của mình, tương đối có thủ đoạn. Gả cho Thái phó, một công tử không có tiền đồ bị lưu đày biên cương, đều là cô của mình
tự tay thao túng, lập được chiến công, mới được triệu hồi kinh, rất có
phong phạm nữ cường, ở trong mắt của nàng ta, là giới nữ phải như thế!
Phùng Vinh Hoa thay đổi sắc mặt, Nam Cung Thiển Trang. . . Bà ta làm sao lại
không biết cơ chứ? Cho dù hóa thành tro bà ta cũng biết, cô nàng đã hại
chết cô con gái nhỏ của bà ta!
Khó trách hôm nay Phó Đạt có vẻ
mặt kỳ quái, không cho bà ta xuất phủ, không ngờ tới là Nam Cung Thiển
Trang đã tới Nam Chiếu, là sợ bà ta không lo được đại cục sao?
Ẩn nhẫn lâu như vậy, bà ta đều gắng gượng vượt qua, còn không chờ được mấy ngày giờ sao?
Móng tay thoa sơn gắt gao bấm chặt vào lòng bàn tay, có hơi hơi đau đớn, không che được hận ý rừng rực trong lòng bà ta.
”Nàng ta chính là Tuyên vương phi mà bên ngoài xôn xao loan truyền?” - Giữa
hai lông mày Phùng Vinh Hoa tràn ngập ác khí, cánh môi đỏ tươi như nhuộm máu có một sự diễm lệ chói mắt.
Chân Thiến gật đầu, vẻ mặt ghen
ghét nói: “Nàng ta làm cho Thiến Nhi bị xấu hổ ở trước mặt Vương Gia và
đám phụ nữ, làm cho Thiến Nhi lỡ mất dịp may có được vị trí Tuyên vương
phi, cô ơi, cô phải giúp Thiến Nhi.”
Nghĩ đến hành động việc làm
của Nam Cung Thiển Trang trong đêm đó đối với mình, nàng ta hận không
nôn ra một búng máu, dìm chết tiện nhân kia!
Đám phụ nữ trong
vương phủ vón lấy nàng ta cầm đầu, tất cả đều xoay theo chiều gió, rối
rít bỏ đá xuống giếng với nàng ta, hàng ngày “chị ơi, chị à” một tiếng
dài, một tiếng ngắn, hôm nay tất cả đều là sự châm chọc, dơ bẩn khó có
thể lọt vào tai.
Nàng ta luôn là mặt trăng được các ngôi sao vây
quanh, chưa khi nào từng bị đối xử như thế, mà người khởi xướng đưa đến
hết thảy những điều này, đều là tiện nhân Nam Cung Thiển Trang kia!
Nhìn Phùng Vinh Hoa lâm vào trầm tư, không để ý đến nàng ta, tiếp tục nói:“Cô, cô cũng không thể không giúp Thiến Nhi, nếu Thiến Nhi không ngồi
được lên vị trí Tuyên vương phi, đại sự của chúng ta có thể không thành. Hơn nữa, tiện nhân kia rất được hoàng thượng sủng ái, bị coi như
là trưởng công chúa Thủy Thiên Diên, cái kiểu nhu tình như nước đó cháu thực sự chưa từng gặp qua, chắc hẳn Lệnh quý phi cũng chưa từng có. Nếu để mặc cho tiếp tục như vậy, cô ả được thế, đứng vững chân ở Nam Chiếu, nếu muốn diệt trừ cô ả sẽ rất khó.”
Phùng Vinh Hoa âm độc cười
lạnh, bà ta làm sao sẽ không hiểu ý đồ kia của Chân Thiến, nhưng lời nói của nàng ta tất nhiên là thật, tiện nhân kia xem ra quá xung khắc với
nhà họ Phó của bà ta!
”Hừ, Thiến nhi, vị trí Tuyên vương phi kia
nhất định là của cháu, con tiện nhân kia lại là tiểu thư dòng chính của
phủ tướng quân tại Tuyết Lâm quốc, cô ả hại chết chị hai của cháu, cơn
giận này nhất quyết không thể quên, không đích thân chặt cô ả làm trăm
mảnh, ta sao có thể nào báo thù thay cho Trinh Nhi đáng thương.” - Mắt
của Phùng Vinh Hoa đỏ ngầu, hiện đầy bi thương. Đời này của bà ta thiếu
nợ nhiều nhất chính là cô con gái, từ nhỏ đã không mang theo ở bên
người, vốn là tính toán nghĩ cách, để hoàng thượng chuyển quốc thư kết
thân, để Trinh nhi gả cho Tuyên vương, được về ở bên cạnh bà ta, cũng
không ngờ tới cái con bé ngốc kia vì một người đàn ông, mà bị tiện nhân
kia làm hại chết thảm.
Nghe vậy, trong lòng Chân Thiến khẽ động, nói như vậy, trong bụng cô của mình đã có phương pháp đối phó?
”Cô, cô sẽ đối phó con tiện nhân kia như thế nào?” - Chân Thiến không dằn
nổi hỏi, thật là trời đang giúp nàng ta, nàng ta đang lo lắng cô của
mình không muốn mạo hiểm giúp nàng ta, không ngờ Nam Cung Thiển Trang
lại là hung thủ giết Phó Ngọc Trinh.
Khóe miệng lộ ra nụ cười âm
độc, Nam Cung Thiển Trang ơi Nam Cung Thiển Trang, lần này ta ngược lại
muốn nhìn còn có ai có thể bảo vệ ngươi!
”Vào nửa năm trước, ả gả cho Hữu Tướng Bách Lý Ngọc, cũng chính là Bắc Thương Ám Đế, một loại
hàng rách nát, như thế nào xứng với Tuyên vương? Hoàng thượng bọn họ
cũng chỉ là bị tiện nhân kia mê hoặc, nếu có người vào ngày đại hỉ chỉ
điểm một phen, con tiện nhân kia không chết cũng khó!” - Phùng Vinh Hoa
đáy mắt thoáng qua sắc bén, chết như vậy, lợi cho cô ả quá rồi.
Chân Thiến kinh hãi, cái đồ tiện nhân đáng chết đó sao lại có mệnh tốt như vậy, tất cả đàn ông tốt đều vây quanh cô nàng.
”Em gái, nàng ta chính là cô gái một tay nhổ sạch phủ Tả Tướng của Tuyết
Lâm quốc ư?” - Đôi mắt già nua vẩn đục của Phùng Vinh Quý lóe ra ánh
sáng phức tạp, nếu thật như vậy, có thể có được người đàn ông thân phận
tôn quý, thoải mái đi chu du, thủ đoạn ắt hẳn không tầm thường, phải cẩn thận một chút!
”Đúng!” - Phùng Vinh Hoa cắn răng nghiến lợi, mối hận đối với Nam Cung Thiển Trang đã dung nhập vào tận xương thịt.
”Nàng ta ở tại trong cung, chúng ta khó động thủ, như vậy đi, gọi Cầm Nhi hồi cung đi, cầu phúc vì nước lâu như vậy, đủ rồi!” - Phùng Vinh Quý nhìn
về phương hướng hoàng cung, hai tay để ở sau lưng. Lệnh quý phi mặc dù
không thể lấy được tình yêu của hoàng thượng, nhưng cũng có đầy
đủ quyền thế, có nàng ấy ở đây, chuyện sẽ thuận lợi hơn nhiều.
Phùng Vinh Hoa gật đầu, may mà bà ta còn có con gái có thân phận tôn quý, mặc dù không là hoàng hậu, nhưng có thể hưởng thụ đãi ngộ của hoàng hậu,
bằng thủ đoạn của con bé thì đối phó với Nam Cung Thiển Trang dễ như trở bàn tay!
Phùng Vinh Hoa rời đi không lâu sau, trong cung truyền
đến tin tức, Tuyên vương sưng mặt sưng mũi gặp riêng Nam Cung Thiển
Trang, người động thủ là Nam Cung Thiển Trang, vả lại hai người vì vậy
xảy ra cãi vã.
Ngắn ngủn ba câu nói, khiến nụ cười trên mặt Chân
Thiến lan tràn, lần này, trời cao đứng ở phía bên nàng ta rồi. Nam Cung
Thiển Trang, ngươi lấy cái gì mà đấu cùng ta?
”Cha, con gái muốn vào cung một chuyến!”
Phùng Vinh Quý tự nhiên sẽ hiểu Chân Thiến vào cung vì chuyện gì, phân công
người làm lập tức chuẩn bị xe, tự mình đưa đến cửa, vui mừng nói: “Thiến nhi, con có thể thay đổi, cha thật vui mừng!”
Nụ cười ngọt ngấy
trên mặt Chân Thiến cứng đờ, môi giật giật, khom người chui vào cỗ kiệu, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh. Nếu nàng không thay đổi, có thể tạo nên
nàng hôm nay sao?
. . . . . .