Thanh âm còn văng vẳng bên tai, thân ảnh Tiểu Thần đã nhoáng lên, hai chân đạp mạnh vào mặt nước, cả cơ thể như hình với bóng lặng lẽ đi theo sau bóng lưng Yến Nhất Phi.
Nói ra thì lâu, thực chất từ giây đầu tiên, ngay lúc ánh mắt song phương phát hiện lẫn nhau, đôi bên đã âm thầm di động không ngừng chuyển đổi vị trí cùng suy tính phương pháp tiếp cận.
Nói chung thời điểm này ở trên sông, có cho thêm bảy nảy bốn chín lá gan cũng chẳng tên nào dám lơ là chậm chạp đứng yên để quan sát. Cho dù muốn tạm thời đối thoại vài câu với đồng bọn cũng phải liên tục nhảy lên nhảy xuống, thuỷ chung khó coi cực kỳ.
Phía bên kia, gã ốm nhom sau khi mở miệng hô hào dữ tợn, lúc này nhếch miệng cười gằn, nháy mắt ra hiệu cùng đồng bọn, dường như hiểu ra ý tứ, hai tên trong số đó cùng gã lập tức chia thành ba hướng, vội vàng ném ra khắp nơi trên mặt sông hàng loạt những đoạn gỗ.
Xét theo phương vị của từng “giá thể” đó, mặc dù bị dòng nước cuốn trôi dập dìu, tuy nhiên chỉ cần lếc mắt cũng có thể hoàn toàn thấy được, tựa hồ mỗi một điểm đặt chân đã bị bọn chúng bố trí thành một loại quy tắc nhất định.
Bóng dáng Yến Nhất Phi lúc này chẳng khác bao nhiêu so với nhện nước, đôi chân liên tục thay đổi phương hướng, lúc trái lúc phải, nhuyễn kiếm trên tay hoành ngang ngực, nhãn thần tập trung nhìn đến nữ nhân Vũ Yến phía xa.
Nhận thấy tên này không những không chú ý đến mình, lại tựa hồ muốn đi vòng qua phía sau, cặp mắt ba gã tán tu hơi cau lại, bỗng nhiên chú ý đến món đồ chơi dưới chân họ Yến, trong nhất thời cả ba có chút biến sắc, một tên bất giác kinh hô.
- Đó là thứ gì? Còn có thể sử dụng như vậy?
- Mặc kệ! Huynh đệ, giết hắn!
Giọng hét của tên gầy còm vang lên, âm thanh mang theo sự hận thù vô cùng quái lạ, điều này khiến Yến Nhất Phi cảm nhận được, trong lòng khinh miệt tự nhủ.
- Hừ! Tha ngươi một mạng thật uổng, hạng người ti tiện!
Con người luôn là thứ gì đó vô cùng khó hiểu. Một số kẻ, khi cận kề cái chết liền dẹp bỏ tôn nghiêm chỉ cầu mong giữ được tiểu mệnh, giữ được rồi, coi như không cần xem đó là ân cũng không sao, thế nhưng nếu có cơ hội, cũng chính là gã đó nhất định quay giáo, sẵn sàng đâm ngược không chút nhân từ.
Rốt cuộc là vì cái gì?
Còn không phải ngoài hai chữ đố kỵ hay sao? Đố kỵ không chỉ liên quan tới tiền tài, địa vị hay danh vọng, có đôi khi nó thậm chí bắt nguồn từ hai chữ nhân tính... điển hình rất nhiều người làm việc thiện, tuy thế ở bất kỳ thời đại nào cũng nhất định có vài tên mượn cớ nói người ta chỉ đang diễn trò, có vô vàn lý do để phủ định những việc đó.
Bất quá chuyện đó để về sau hẵng nói!
Chính vào lúc ba gã tán tu lăm lăm thứ vũ khí quỷ dị trên tay hình dạng như thiết trảo, phía sau còn gắn chặt vào một đoạn dây xích tương đối dài, đang chực chờ công kích đến Yến Nhất Phi. Đột nhiên từ trên không trung, hiển nhiên không vượt khỏi chiều cao ba trượng, chẳng đợi cho bọn chúng kịp thời xuất thủ, Tiểu Thần như chiến tướng từ trời giáng xuống, gầm lớn.
- Mai Hoa Thung*? Trận pháp từ phương Bắc!? Chết đi...!
(*Mai hoa thung hay gọi chính xác hơn là Mai hoa thung pháp (cách tập trên cọc gỗ mai hoa) là một công phu tập luyện võ thuật nổi tiếng của võ thuật Tq, nhằm luyện cho thân thể cùng bộ pháp linh động, chính xác trên các cọc cây)
Đinh đinh đinh!
Từng chấm nhỏ lấp lánh như sao trời rơi xuống, sự ma sát không khí kéo thành đuôi lửa đỏ rực, tựa như mạn thiên hoa vũ, phô thiên cái địa bắn thẳng vào từng vị trí huyệt đạo trên người chúng.
Hự...
A... a a a!
Ầm... ào ào
Ba tên không kịp trăn trối, như ba thân chuối thủng lỗ chỗ khắp mình khắp mẩy, đổ ập xuống sông, nháy mắt bị từng vòng xoáy thuỷ lưu nuốt gọn. Huyết tương cùng nước sông quyện lại cơ hồ hoá thành những cột nước sủi bọt đỏ ao kinh dị đến cực điểm.
Từ xa ánh mắt tất cả không khỏi trợn trừng nhìn đến, hô hấp dồn dập không dám tin trong nháy mắt ba kẻ mang trong mình võ công không tầm thường có thể dễ dàng chết đi như vậy.
Cách đó không xa lắm, ngoài phạm vi trăm trượng, một nam một nữ còn lại thoáng thất thần.
Vũ Yến kinh hãi thét lên.
- Diệp lang, đã phát hiện thứ đó hay chưa? Nhanh... ở đây chúng ta không thể là đối thủ của bọn chúng!
- Vẫn chưa thấy dấu hiệu... không tốt... Yến mau tránh...!
Tiếng la cảnh báo vừa vang lên, Yến Nhất Phi từ xa vọt thẳng đến, nhuyễn kiếm trên tay hoá thành một đường cong ánh lên.
Mặc dù không thể vận dụng Nguyên khí hoá thành Nguyên lực công kích, tuy nhiên bộ kiếm pháp của họ Yến bao gồm ba mươi sáu thức, một trong những tuyệt học sơ cấp của Hạo Dương Phái. Trong đó sáu thức đầu tiên là tiền đề để luyện tập, có thể coi như là cơ bản của yếu quyết công kích, trên cơ bản không cần phải dùng đến Nguyên khí khu động, chỉ cần dùng sức mạnh cơ thể để diễn hoá ra hình thái là được.
Đây chính là lợi thế của những Đoạt Nguyên giả chủ tu yếu quyết liên quan đến Nguyên lực ngoại công công kích, khác với người khác tu luyện những loại Pháp môn đặc trưng như Triệu Thanh là Viêm Hoả Bạo chỉ có tác dụng khi hoàn thành thủ ấn.
Thời điểm lưỡi kiếm xé gió nhắm vào làn da trắng ngần dưới cổ Vũ Yến, cũng chính là lúc nàng vừa mượn lực của “giá thể” phóng sang nơi khác, thân thể còn lung lay chưa kịp định hình vào trạng thái vừng vàng. Không thể không nói, Yến Nhất Phi tận dụng thời cơ quá mức xảo diệu.
Tuy nhiên, Vũ Yến không hổ là đại sư tỷ của tầng lớp đệ tử trẻ ở Thiên Nguyệt Tông, trong tức thời, hai tay nàng như hai cánh bướm vỗ mạnh, từ trong ống tay áo lao ra hai mảnh vải tựa như thanh xà xuất động, xoắn quanh lưỡi kiếm, siết chặt. Đồng thời chân nàng đạp nhẹ lên đoạn gỗ, nhất thức Điểm Thuỷ Khiêu linh hoạt bày ra.
Xuyên hoa hồ điệp thâm thâm kiến.
Điểm thủy thanh đình khoản khoản phi.
Vũ Yến lấy mũi chân nhẹ nhàng lướt trên nước, sóng nước dập dờn sủi bọt, tức khắc thân hình nàng lên xuống liên hồi, lay động không ngừng, vọt lui đến một giá thể khác, lực quán tính kéo mạnh, Yến Nhất Phi nếu không buông kiếm sẽ buộc phải nhảy theo nàng, cũng đồng nghĩa với việc hắn ta nhất định mất đi thế chủ động.
Nhất thời họ Yến thoáng giật mình, không nghĩ đến ả trước mắt ngoài một thân tu vi Nguyên khí ghê gớm, còn ẩn giấu một thân công phu khinh công không thể coi thường.
Tưởng chừng Yến Nhất Phi sẽ lựa chọn việc bỏ kiếm để có thể đổi ngay phương thức công kích khác, hòng nắm giữ tiên cơ. Thế nhưng hắn ta chẳng những không làm như vậy, ngược lại cắn răng, đôi mắt hằn lên những sợ gân đỏ, tự xoắn cổ tay vặn xuôi trở lại, trái theo chiều xoắn của mảnh vải, bất thình thình từ bả vai hắn văng lên âm thanh răn rắc như xương vỡ, cùng lúc hắn hừ lạnh một tiếng, dồn sức đẩy mũi kiếm tới trước. Một chiêu Chỉ Điểm Giang Sơn chứa đựng sức mạnh toàn thân nhằm cổ họng Vũ Yến ác liệt đâm vào.
Trong đường tơ kẽ tóc, Vũ Yến kinh hãi, nét bàng hoàng lộ rõ nơi khoé mắt, ai có thể tưởng tượng tên nam nhân nhìn như một gã công tử trước mắt, cư nhiên có thể ác độc với chính bản thân như thế? Chấp nhận tự vặn gãy xương tay để hoàn thành đòn tấn công còn đang dang dỡ.
Đừng nói tới Triệu Thanh còn đang nhảy nhót từ xa, đến Tiểu Thần gần đó cũng không tránh khỏi sự hoảng hốt, vị sư huynh này rốt cuộc giấu trong lòng thâm cừu đại hận tới cỡ nào cơ chứ?
Bất quá mọi chuyện chưa xong, chỉ nháy mắt lưỡi kiếm vừa chạm tới làn da trắng hồng như cánh sen của Vũ Yến, một chấm hồng như huyết châu rỉ ra trên yết hầu, thì cũng là lúc Diệp Khí kịp thời vung tay xuất thủ.
Từ bàn tay gã liên tục phóng ra mười ba vệt kim sắc...
Tức khắc nhãn mục Tiểu Thần loé lên, đơn thủ huy động...
Keng keng keng...
Đinh đinh đinh...
Nhuyễn kiếm trên tay Yến Nhất Phi đột ngột rung lên, một cỗ lực lượng chấn cho chệch sang phía bên cạnh, nhẹ nhàng cắt đứt mấy sợi tóc của Vũ Yến.
Cùng lúc vài điểm kim sắc còn lại nhắm vào những nơi yếu hại trên người hắn toan tính cắm vào, đột nhiên ánh lửa toé lên, mùi cháy khét sộc vào mũi khiến Yến Nhất Phi sững sờ, cơ hồ tất cả chỉ diễn ra trong sát na liền chấm dứt.
Bóng dáng Tiểu Thần cùng Diệp Khí đồng thời xuất hiện bên cạnh đồng bọn, động tác không khác nhau là mấy, nắm lấy bả vai kẻ bên cạnh, nhảy lùi khỏi phạm vi công kích của đối phương.
Đột nhiên...
Đinh... Đinh...
Khu vực chính giữa song phương lại tiếp tục chớp tắt hai tia lửa.
- Hừ! - Diệp Khí âm trầm hừ lạnh.
- Con bà nó! - Tiểu Thần bất giác thốt lên.
Đánh lén không thành công làm cho cả hai hơi bất ngờ, thế nhưng ai nấy đều không muốn dông dài tiếp tục dây dưa, đôi chân liên tục đạp đạp trên mặt nước lùi nhanh về phía sau.
Đến khi tất cả đều đã ổn định thân hình, tạm thời không còn lo lắng, hai bên chỉ loanh quanh nhảy nhót ở một phạm vi nhất định, lúc bấy giờ Diệp Khí mới lên tiếng.
- Ba vị bằng hữu, vô duyên vô cớ công kích chúng ta? Nói như thế nào nhỉ? Sau này ra ngoài, có khi chúng ta gặp lại không chừng?!
Đôi mắt vẫn còn ẩn chứa đầy sát khí, Yến Nhất Phi không nhìn đến họ Diệp, chỉ chăm chú vào Vũ Yến. Mặc dù có chút không cam lòng, tuy nhiên hắn cũng hiểu được hiện tại chỗ này, cái gì là Nguyên lực Nguyên khí, cái gì là Đoạt Nguyên viên mãn đều không đáng một xu. Tiểu Thần đã chiều ý cho hắn ra tay rồi, cũng đã vớt lại cái mạng cho hắn, lúc này còn ngông cuồng tiếp tục thì thật không xem Tiểu Thần là huynh đệ, thế cho nên Yến Nhất Phi không nói không năng, chỉ ôm lấy tay phải, cố gắng trao lại thanh kiếm cho Tiểu Thần, miệng thì thào lời đa tạ.
Lắc nhẹ đầu, Tiểu Thần cười đôn hậu, cử chỉ của hắn chính là muốn họ Yến không nên bận lòng. Đưa tay nhận lại thanh kiếm, Tiểu Thần gằn giọng vang xa.
- Gặp lại? Ha ha, chuyện các ngươi giết đồng đạo các phái, nếu ta lỡ miệng truyền ra ngoài... còn chưa biết ra sao?
Nghe Tiểu Thần vừa lên tiếng vặn lại lời hăm doạ của Diệp Khí, bất giác Vũ Yến đưa tay che miệng cười khúc khích, âm thanh càng lúc càng to, cho đến lúc dường như tiếng cười trở nên chói tai, nàng mới bâng quơ lớn giọng.
- Nói sao nhỉ! Chiều hôm nay ở giữa con sông quỷ dị, vì muốn vượt qua, ta cùng Diệp lang đang cùng các vị đồng đạo cộng đồng hợp tác. Đột nhiên có ba tên gọi là Tam Tinh Ma Phỉ từ đâu xuất hiện, lợi dụng ưu thế ngang nhiên giết hại toàn bộ, ta cùng Diệp lang may mắn thoát chết... Chậc... các ngươi nói xem, rốt cuộc mọi người tin vào đại sư tỷ Thiên Nguyệt Tông hay là tin vào ba tên đạo chích?
- Không hổ danh Thanh Xà Độc Nữ Vũ Yến! Ha ha! - Triệu Thanh từ đầu đến cuối vẫn chỉ loay hoay bên ngoài, lúc này cất tiếng châm chọc, cười đến lộn ruột.
- Ngươi...!
Khuôn mặt Vũ Yến đỏ bừng, đôi mắt khẽ liếc đến thanh niên đang âm trầm bên cạnh, tựa hồ loại danh xưng kia khiến hắn ta cực kỳ chán ghét.
- Tốt rồi! Về sau việc ai nấy làm, chuyện các ngươi ta không quan tâm, cũng chẳng màng đến việc các ngươi đổ phân lên đầu Tam Tinh Ma Phỉ! Chúng ta chia tay ở đây... - Tiểu Thẩn tung lên hạ xuống nhịp nhàng, nhấp nhô theo mỗi đợt xoáy nước, phủi phủi tay xem chuyện Vũ Yến vừa bịa ra như gió thoảng mây bay, nói đoạn hắn xoay lưng.
- Chậm!
Đột nhiên Diệp Khí đảo tròn nhãn mục, dường như nghĩ đến điều gì đó, bất giác lên tiếng.
- Làm sao? Ngươi thực muốn chết?
Tiểu Thần nhẹ quay đầu thản nhiên cười, giọng nói tỉnh bơ, thế nhưng lời lẽ rõ ràng chứa đựng sự tự tin đầy bá đạo.
Ngay bên cạnh hắn, Triệu Thanh bĩu môi, nhủ thầm.
- Tên ranh này học ai không học, lại học giọng điệu của Ngô gia chủ! Tính bịp bợm loè thiên hạ sao?
Có điều Diệp Khí thì không nghĩ được như Triệu Thanh, sau khi nghe ra được ẩn ẩn bên trong lời Tiểu Thần không có ý tứ đùa cợt hay ngông cuồng, nó giống như chuyện lấy mạng của gã là trăm phần trăm trong tay đối phương. Bất giác từ giữa sống lưng y bỗng dưng chạy dọc một luồng hơi lạnh, đôi bàn tay không biết tự lúc nào đổ đầy mồ hôi ướt đẫm. Thứ cảm giác này, từ khi sinh ra đến giờ, ngoại trừ gặp “người đó” hắn chưa bao giờ cảm nhận được.
- Không... Không có gì! Hừ! Chỉ là ta muốn hỏi, các ngươi có muốn hay không cùng nhau hợp tác? - Thoáng ngây người, Diệp Khí cố tỏ ra bình tĩnh lên tiếng.
- Không hứng! - Tiểu Thần lắc đầu, lần nữa tính toán quay ngoắt rời đi.
- Thù lao là ba kiện hạ phẩm Pháp khí!
- Không hứng!
- Năm kiện...
- Đặc biệt lắm sao?
- Mười kiện...
- Ta hơi ngại rồi đó nha!
Cắn răng, Diệp Khí nhịn đau, một lần nữa hét.
- Ba kiện trung phẩm Pháp khí cộng thêm mười kiện hạ phẩm...
- Khụ... thành giao... Thiệt tình vị sư huynh kia sao không nói sớm, chúng ta không đánh không quen. Huynh xem, huynh làm ta đây thật ngại đến đỏ mặt! Nào nào... nói xem chúng ta cần làm gì? Phóng hoả đốt nhà? Cường hoành ác bá, Tam Tinh chúng ta đây làm rất quen tay!
Ngay từ đầu, Mặc dù đã đoán trước Tiểu Thần thích chơi cái trò trẻ con này, thế nhưng cả Triệu Thanh lẫn Yến Nhất Phi cũng không thể ngờ đến mức độ vô sĩ của hắn. Ban nãy là tên nào ác độc ra tay đánh lén không thành, hiện tại lại xưng huynh gọi đệ vô cùng thân thiết, thực trần đời mới thấy một kẻ như tên khốn mặt dày mày dạn như gã.
Bên kia, Diệp Khí nghiến răng, đang tính mở miệng mắng to, thế nhưng nghĩ tới thủ đoạn đi trên nước của ba tên trước mặt, lại sỡ hữu một thân công phu không kém gì mình, rốt cuộc cũng nhịn lại được không phát tác.
Đúng lúc này Tiểu cười cười lên tiếng.
- Chuyện thù lao, khoan nói cũng được, tuy nhiên để hợp tác suôn sẻ cứ trước làm tiểu nhân sau làm quân tử, ta muốn hỏi... đến cuối cùng là các ngươi muốn làm gì?
Có chút yên lặng, Diệp Khí nhìn sâu vào đôi mắt ngây thơ của Tiểu Thần, một lần nữa hắn muốn nối đoá, gằn giọng.
- Tất nhiên hợp tác ta sẽ nói rõ... Kỳ thực chúng ta đang tìm kiếm một vật có hình dáng tựa như quả cầu thuỷ tinh, xung quanh bạch vân lượn lờ. Thứ đó xuất hiện ở chỗ này, đã có người thu được, sau đó gã ta mất tích...
- Khoan!
Tiểu Thần phất tay cắt ngang, ánh mắt nhíu lại hồi lâu mới tiếp tục lên tiếng.
- Vì tìm kiếm một thứ chưa rõ ở đâu? Ngươi giết sạch hết tất cả?
- Hừ! Thì đã sao, bọn hắn tưởng dùng phương pháp này có thể qua sông? Đến dòng thứ chín chắc chắn chết hết? Sớm hay muộn có gì khác!? - Diệp Khí thản nhiên nói.
Nghe được câu nói đơn giản nhưng đầy nhẫn tâm, Yến Nhất Phi cùng Triệu Thanh biến sắc kinh hãi?
Chỉ có Tiểu Thần vẫn một bộ dáng không có gì lạ, cười cười nói.
- Vậy tại sao muốn hợp tác cùng chúng ta, không phải để chúng ta tự chui đầu vào chỗ chết sẽ tốt hơn?
Trầm ngầm rất lâu, Diệp Khí liếc sang Vũ Yến, ý tứ để nàng nói tiếp.
Hơi gật đầu, Vũ Yến nhẹ nhàng di chuyển xung quanh một lát, rồi chầm chậm tiến lại gần ba người Tiểu Thần, tất nhiên khoảng cảnh cũng đủ để nàng làm ra tránh né nếu ai đó có ý đồ ra tay. Nàng nói.
- Chúng ta cần có người am hiểu vũ kỹ thế tục hỗ trợ! Không giấu các ngươi nữa, trước sau các ngươi cũng sẽ biết, điều này không có gì là bí mật... thứ chúng ta tìm kiếm gọi là Vận Khí Châu! Con sông này không thể vượt qua, chỗ chúng ta đứng gọi là Cửu Long Hà!...
Thấy nàng ta hơi dừng lại, Tiểu Thần phất phất tay ý bảo nói tiếp đi, cung cách rất ư gọi đòn.
- Hừ! Những gia tộc có truyền thừa trên hai ngàn năm đều sẽ có ghi chép lại chuyện này! Trước chúng ta cũng đã có người vào đây, tuy nhiên thời gian quá lâu, gia tộc suy tàn, mọi ghi chép đều dần tiêu biến vào lịch sử chẳng còn mấy ai nhớ tới. Chỉ vài người trong chúng ta là biết được một chút rất nhỏ những thứ liên quan... Ngươi! Cũng là một trong số đó... Đừng hòng qua mắt ta!
- Cứ coi như là vậy! - Tiểu Thần không phủ nhận, cười nhạt lên tiếng.
- Vận Khí Châu cho dù có nhét vào thủ trạc, sau khi chủ thể chết, nó sẽ cảm ứng được rời đi nơi khác...
- Hoá ra là vậy, cho nên các ngươi mới đi giết người khắp nơi... Có điều không phải nói sỡ hữu Vận Khí Châu sẽ gặp dữ hoá lành? Tại sao đơn giản có thể chết? - Tiểu Thần có chút nghi hoặc hỏi.
- Đó là do đám giang hồ thuật sĩ lừa thần bán thánh đề cập, làm gì có chuyện đơn giản sử dụng khí vận một cách vô tội vạ? Thú thực phương thức sử dụng... ta đây cũng không rõ, chỉ chắc chắn không phải như trong lời đồn!
Tiểu Thần âm thầm ghi nhớ những lời Vũ Yến nói ra, sau khi sắp xếp lại hoàn chỉnh trong đầu, hắn đã dần dần nhận thấy chuyện Xích Quỷ Bảo xuất hiện kỳ thực không phải là vấn đề đơn giản nữa. Bên trong có quá nhiều điểm mơ hồ ẩn chứa huyền cơ, lúc này chỉ may ra có lão Lam mới có thể giải thích được.