Bầu trời đứng bóng! Thứ ánh sáng gay gắt không rõ bắt nguồn từ đâu, tựa như ánh mặt trời không ngừng rót xuống.
Giữa mặt nước mênh mông, năm thân ảnh thấp thoáng chia thành hai nhóm một trước một sau, khoảng cách kéo giãn trên một dặm.
Hai kẻ đi đầu phiêu nhiên xuất trần như bướm lượn lá bay, mỗi bước chân điểm lên “giá thể” như được hoạ rõ từng nét trên bức tranh đầy ý vị bất phàm.
Ba người đi sau lại chẳng có chút ý tứ, vừa di chuyển vừa mồm năm miệng mười, cười nói đùa giỡn, dáng dấp tương phản hoàn toàn với phía trước.
Thoạt nhìn toàn cảnh, ngoại trừ tương đối lạ mắt, phần còn lại thì chẳng có gì đặc biệt, thế nhưng trong cái lạ mắt đó, lúc này khó ai nhận ra giữa song phương mơ hồ tạo thành tình trạng có chút vi diệu mà chỉ người trong cuộc mới hiểu.
Nếu hai kẻ phía trước có dấu hiệu hơi chậm lại, tức khắc ba người phía sau cũng nhẹ nhàng tản ra, nhảy nhót xung quanh miệng cười ha hả.
Đôi lúc, ba tên âm thầm cười gian với nhau muốn bất ngờ tăng tốc áp sát, thì phía trước cũng lập tức đẩy nhanh cước bộ lẹ làng vọt tới. Thuỷ chung đôi bên luôn luôn bảo trì một khoảng cách nhất định.
Cứ như vậy kéo dài cho đến dòng chảy thứ năm, mọi sự vẫn an an ổn ổn không có gì bất thường ngoài ý muốn...
- Ngươi nghĩ bọn chúng sẽ tin những vấn đề ban nãy? - Diệp Khí âm hàn liếc nhẹ về sau, miệng thì thào.
- Chàng cũng biết trong lời của thiếp có bảy phần thật ba phần giả! Trên cơ bản thiếp nghĩ sẽ qua mắt được! Nếu không thì cũng có sao, dù gì cũng cần ba tên cuối cùng để... - Vũ Yến cười nhạt, tự tin đáp lại. Thanh âm trầm thấp mỗi lúc mỗi nhỏ, đến những từ cuối cùng trong miệng thì đã khó có thể nghe ra được nàng đang nói đến vấn đề gì.
- Tốt! Hy vọng xong việc, “người đó” sẽ chính thức thu ngươi làm môn hạ! Về sau chúng ta... - Diệp Khí hài lòng lên tiếng.
Nghe được mấy lời ẩn ý Diệp Khí vừa nói, gương mặt Vũ Yến bất giác ửng đỏ, mãi lâu sau, nàng ta mới dằn lại xúc cảm trong lòng, tiếp tục cất lời.
- Diệp lang! Thiếp cũng đã xem như phản bội Thiên Nguyệt Tông rồi, hiện tại chàng có thể kể rõ cho thiếp biết những điều bí ẩn ở đây được hay không? Rốt cuộc thứ gọi là Vận Khí Châu có hay không chỉ là truyền thuyết?
...!
Cả hai vẫn thản nhiên trò chuyện, ở nơi này không thể dùng Nguyên lực hay thần thức để dò xét, hầu như bọn chúng chẳng chút e ngại có người sẽ nghe ra bất cứ chuyện gì.
Cùng lúc ấy ở phía sau, ước chừng ngoài một dặm, vành tai Tiểu Thần khẽ nhích động, bất giác hắn ta bĩu môi cười cười. Bên cạnh, Yến Nhất Phi trầm ngâm hồi lâu, cũng đồng thời lên tiếng.
- Tiểu Thần! Ngươi thực sự tin lời ả? Muốn hợp tác với bọn chúng?
- Không, ả ta đang nói dối, sao có thể hợp tác! Chưa kể huynh đệ của ta là ngươi còn muốn băm ả ra thành trăm mảnh... Nói tới nói lui, ta cũng không có lý do nào để cùng với bọn chúng dây dưa! Ngược lại, hiện tại nếu ngươi muốn, chỉ cần nói một câu, ta đây có cách tiễn ả xuống gặp diêm vương ngay tức khắc! - Tiểu Thần thản nhiên trả lời rõ ràng từng chữ, nhãn thần không có chút ý tứ đùa giỡn.
- Vậy... ngươi vì sao...? - Yến Nhất Phi một đầu rối vò, không biết phải hỏi tiếp như thế nào mới phải.
Vẫn im lặng từ đầu đến cuối, lúc này Triệu Thanh tỉnh bơ tằng hắng, đoạn hắn mở miệng nói, thanh âm vang lên để họ Yến nghe, lại mơ hồ như là đang tự thuật với chính bản thân mình.
- Đã bảo rồi! Đi với tên tiểu tử này sẽ đặc sắc lắm. Ha ha! Thắc mắc nhiều mà làm gì, mặc kệ là hắn tính toán cái thứ quỷ gì trong đầu, ta đây chẳng quan tâm, nhân sinh của chúng ta được mấy khi như bây giờ? Phiêu lưu, căng thẳng, sảng khoái... Còn thiếu gì nữa đâu!
- Nhưng ta vẫn cảm giác được sự tình cổ quái...
Cho dù nghi hoặc rất nhiều, thế nhưng Yến Nhất Phi cũng thở phào một hơi, cuối cùng tảng đá đè nặng trong lòng đã được để xuống.
Thực tình hắn đây chẳng muốn hợp tác cùng với bọn kia dù chỉ là trên danh nghĩa lợi dụng. Lại càng không muốn giữa hắn cùng Tiểu Thần nảy sinh sự khúc mắc, hiện tại nghe những lời của y, tận thâm tâm Yến Nhất Phi nhất thời dâng lên sự cảm khái sâu sắc với tiểu tử thoạt nhìn còn nhỏ hơn mình mấy tuổi.
Đang tính nói tiếp, bất chợt Tiểu Thần đưa ngón tay lên miệng ra dấu yên lặng, sau đó hắn nhẹ giọng.
- Được rồi, chờ một lát ta sẽ nói cho hai ngươi nghe! Tên họ Diệp đang nói chuyện gì đó...
Lời vừa dứt, hắn khẽ nhắm nghiền đôi mắt, tập trung toàn bộ thính giác bao phủ ngoài mấy dặm, nghe ngóng tất cả những âm thanh xuất hiện dù là nhỏ nhất.
Tiếng gió bên tai, tiếng sóng nước dập dờn, tiếng người đang thì thầm to nhỏ...
Thời gian cứ thế chậm rãi trôi qua, chừng chưa đến một khắc*. Tiểu Thần mở bừng đôi mắt, khuôn mặt lạnh lẽo biến sắc, trầm trọng lên tiếng.
(*Một khắc = 15phút)
- Ta đoán không sai! Hai kẻ này không phải truy tìm Vận Khí Châu! Nói đúng hơn là Vận Khí Châu chưa xuất hiện! Bọn chúng muốn hạ sát toàn bộ những kẻ vào nơi đây...
- Như thế nào? - Triệu Thanh hiếu kỳ, mở miệng dò hỏi.
Bên cạnh hắn, Yến Nhất Phi đạp nhẹ mặt nước cố xích lại gần hơn, lắng tai chờ nghe Tiểu Thần nói tiếp.
- ----o0o-----
Sau một hồi chú tâm “nuốt hết” những lời từ miệng Tiểu Thần, rốt cuộc cả hai người Triệu Thanh lẫn Yến Nhất Phi đã phần nào hiểu được mục đích chân chính của Diệp Khí.
Thì ra ngay từ đầu, tên này cũng Vũ Yến đã thông đồng dựng ra một vở kịch.
Đầu tiên Diệp Khí từ vùng hoang mạc tạo thành một cảnh tượng tráng lệ cho kẻ khác phát hiện, sau đó dẫn dụ bọn người kia tiến về vùng đất bên cạnh con sông.
Lúc này Vũ Yến sẽ xuất hiện xung phong kiểm tra huyền cơ của con sông có tên Cửu Long Hà, kỳ thực nói là kiểm tra không bằng nói là Vũ Yến tận tình hướng dẫn cho tất cả kẻ có mặt biện pháp qua sông thì đúng hơn.
Kế tiếp, Diệp Khí vì không muốn để ai nghi ngờ do bản thân là người đầu tiên xông vào, từ đó nảy lên sự liên tưởng giữa hắn cùng Vũ Yến mà sinh ra tâm thái cảnh giác, cho nên hắn ta sẽ kiếm chuyện đánh lạc hướng, muốn bố cục tốt, đối tượng hàng đầu còn ai ngoài hai tên Phạm Kiếm Thông cùng Phạm Kiếm Tuệ, ngày thường vẫn thích tranh hơn thua với hắn! Chỉ cần đem hai tên này vờn quanh, chờ Vũ Yến làm xong bổn phận, tâm tính của họ Phạm thì Diệp Khí quá rõ, chắc chắn hắn ta sẽ lao vào không suy nghĩ nhiều.
Hiển nhiên Vũ Yến sẽ giả vờ đang lo lắng đến ý trung nhân mà hớt hải chạy theo ngay tức khắc. Thực chất chính là muốn vào đây trước, cùng ba tên tán tu đi sau, bày ra thiên la địa võng liên tục chặn đường sát nhân.
Nguyên nhân vì sao lại phải tốn hơi bày ra cục diện như thế?
Từ lời của Diệp Khí tiết lộ với Vũ Yến chính là...
Âm mưu bắt nguồn từ chuyện xảy ra cách đây gần ba trăm năm trước, một gã bí ẩn mà trong miệng Diệp Khí nhắc đến bằng hai chữ “người đó” đột nhiên hiện thân ở Diệp gia.
Tên này không biết từ đâu lại có thể nắm giữ được kiến thức liên quan đến Xích Quỷ Bảo. Đoán chừng có lẽ là tài liệu còn sót từ một gia tộc nào đó truyền thừa vạn vạn năm để lại. Tất nhiên những gia tộc này không phải như Diệp gia hay Phạm gia, càng không phải như trong lời Vũ Yến nói là gia tộc chỉ có ngàn năm tồn tại.
Mặc dù chuyện Diệp Khí biết không bao nhiêu, đương nhiên chuyện kể lại cho Vũ Yến nghe cũng chưa hẳn là đúng hoàn toàn. Thế nhưng, Tiểu Thần cũng chỉ cần chừng đó thông tin đã có thể sắp xếp, sâu chuỗi lại tương đối hoàn chỉnh trong đầu, bởi vì những sự việc này đều liên quan tới cố sự mà lão Lam từng nói qua.
Ở lần Cửu Tinh Liên Châu hiện thế từ vô vàn tuế nguyệt xa xưa, hiện thời đã không còn ai rõ khởi đầu từ những năm tháng nào, nhưng chắc chắn không phải thời điểm khi những tông môn đầu tiên ở Việt Châu quật khởi. Cái thời mà chỉ có những đại gia tộc hùng mạnh nắm giữ vùng đất Hạ Nguyên Khu.
Theo Diệp Khí được biết từ miệng “người đó”, Cửu Long Hà thực chất liên quan mật thiết với Cửu Tinh Liên Châu, thời điểm cuối cùng của ngày thứ bảy dưới lòng sông sẽ tự xuất hiện một thứ gọi là Vận Khí Châu bay lên, tiến vào vùng đất bên kia sông, mất tung mất tích.
Tuy nhiên, trớ trêu thay ngày thứ bảy cũng đồng nghĩa với việc Xích Quỷ Bảo sẽ biến mất khỏi Thiên Phạt Lâm, cũng là biến mất khỏi thế gian. Bởi vậy, có ai chấp nhận vì một thứ chưa biết có hay không là thật làm được việc thay đổi khí vận của bản thân, ngang nhiên liều mạng ở lại để tự tìm chết? Sự tình mâu thuẫn lẫn nhau khiến bao đời vẫn chẳng kẻ nào chứng thực được.
Bất quá đó là trên lý thuyết, vào một lần ở rất lâu về trước, từng có người phát hiện ra một sự kiện kinh thiên, chấn động các gia tộc lúc bấy giờ. Hoàn toàn không cần chờ đủ thời gian bảy ngày, trên Cửu Long Hà khi ấy xảy ra một trận chiến ác liệt giữa các thế lực, người chết như rạ, liên tục ngã xuống, máu huyết nhuốm đỏ cả nhánh sông bên dưới.
Cũng chính vì nguyên nhân đó, dưới sông bay thẳng lên bầu trời một quang cầu theo mô tả đích thị là Vận Khí Châu. Càng kỳ lạ hơn hết, quang cầu chẳng những không đi vào vùng đất bên kia sông, ngược lại còn đổi hướng lao về phía xa, nơi vùng hoang mạc, sau đó mất dạng.
Tất cả những chi tiết này về sau đều được lưu giữ, bất quá theo thời gian, sự nổi lên của những thế lực các tông các phải, đè ép thời đại của các gia tộc, những ghi chép cũng dần phai mờ chẳng còn mấy ai nhớ đến!
- ----o0o-----
Sau một hồi trầm ngâm, Triệu Thanh thở dài lên tiếng.
- Nói vậy, bọn chúng mốn đồ sát hết thảy mọi người, để máu chảy thành sông, thực thiện việc triệu hồi Vận Khí Châu rồi! Thật quá ác độc!
- Hừ! Bọn chúng muốn lợi dụng chúng ta ngay thời điểm Vận Khí Châu xuất hiện, nhờ vào khinh công ở đây tự do hoạt động để bắt lấy thứ đó! Sau khi hoàn thành, lên bờ thì giết chúng ta luôn...! - Yến Nhất Phi gằn giọng, sát khí ẩn hiện nơi khoé mắt liếc đến phía xa.
- Vấn đề ở chỗ, ngay cả bọn chúng cũng không biết rốt cuộc phải giết bao nhiêu người! - Tiểu Thần thì thào trong miệng...
Đột nhiên, dường như nghĩ ra sự tình gì khá kỳ lạ, trong đầu Tiểu Thần bất giác sinh ra suy đoán quái gỡ.
- Nếu là ta... Có thể lần sau vào đây, tự mình đem theo một lượng máu huyết thật nhiều...?
- ----o0o-----
Cùng thời điểm đó, ở dòng chảy thứ năm cách địa điểm nhóm người Tiểu Thần khá xa.
Sáu thân ảnh lướt đi, nếu lúc này Tiểu Thần xuất hiện ở đây, nhất định sẽ kinh hãi thốt lên “con bà nó“. Cả sáu người đang di chuyển không khác gì so với ba người đám Tiểu Thần, dưới chân là hai mảnh gỗ xẻ dọc, cùng một phương pháp thuỷ phao để đi trên mặt nước.
- Công Tôn công tử nghĩ ra được cách này thật tốt! - Tên hộ vệ sau lưng Thanh Thiên Phủ không nhịn được lên tiếng khen ngợi.
- Nói thừa! Chỉ là trò vặt của công tử nhà ta! - Tên thư đồng phía sau Công Tôn Tú khinh khỉnh đáp lại.
Cả đoạn đường bốn tên phía sau luân phiên đấu khẩu, thuỷ chung Công Tôn Tú hay Thạch Thiên Phủ cũng chẳng lên tiếng can ngăn, chỉ âm thầm trao đổi với nhau điều gì đó dường như rất bí mật.
Cho đến lúc tất cả tạm thời dừng lại, không ngừng nhảy nhót xung quanh một điểm xác định, tại nơi này có thể thấy được đường biên giới tiếp giáp với dòng chảy thứ sáu, phân biệt là dãi phù sa lưu vàng chói ngăn đôi.
- Công Tôn công tử! Nơi ngươi đề cập là ở đây! - Thạch Thiên Phủ ngờ vực cất giọng.
- Đúng vậy! Tiên sinh chờ trong chốc lát!
Công Tôn Tú từ tốn đáp lời, đoạn đưa tay vào lồng ngực lấy ra một chiếc bình ngọc hình dáng tầm thường, cùng một vài hòn sỏi nhỏ đã chuẩn bị từ trước. Ngay sau đó, hắn tiếp tục lên tiếng.
- Chúng ta chỉ tới đây thôi, không thể tiếp tục đi tiếp, qua khỏi dòng chảy thứ sáu sẽ bắt đầu gặp nguy hiểm rất lớn....
- Ngươi chắc chắn cách này sẽ có hiệu quả? - Thạch Thiên Phủ càng dâng lên sự nghi hoặc nồng đậm, khoé mắt liếc đến chiếc bình ngọc trên tay gã thư sinh trước mặt.
- Không chắc chắn lắm! Tuy nhiên có thể thử, kỳ thực không giấu tiên sinh thêm nữa, chuyện Vận Khí Châu tiên sinh chắc từng nghe qua hoặc ít nhiều đã biết đến. Đây là biện pháp triệu hồi mà Vạn Tự Các chúng ta nhiều năm nghiên cứu, cái bình nhỏ trên tay tiểu sinh không cần vận dụng Nguyên lực cũng có thể kích hoạt, có điều cần một chút tinh huyết của người sinh ra và lớn lên ở Hạ Nguyên Khu mới có tác dụng!
- Ý ngươi là...!
- Đúng vậy, chỉ có người bản địa ở vùng đất này mới có thể thực hiện Huyết Triệu! Nếu không phải là nguyên nhân đó, tiên sinh suy nghĩ một chút cũng rõ ràng một hai, đừng nói Trung Nguyên Khu, thậm chí Thượng Nguyên Khu cũng không muốn bỏ qua cho cái gọi là Vận Khí...
- Lại có chuyện như thế? Đúng là ta có nghe đến Vận Khí Châu...
Thạch Thiên Phủ buộc miệng thú nhận, lặng lẽ nhớ lại lời của sư phụ trước khi phái hắn đến Thiên Phạt Lâm từng nói, nơi đây hắn sẽ nhận được khí vận của bản thân, bởi thế hắn mới như u linh lãng vảng quanh khu vực Thiên Phạt Lâm từ đầu tới cuối, mặc kệ việc Huyết Ma Môn truy tìm người khác, thuỷ chung hắn chưa bao giờ quan tâm, chỉ đại khái làm ra vẻ cho có lệ. Thoáng bần thần, Thạch Thiên Phủ mở miệng nói tiếp.
- Ta tạm tin lời ngươi nói, tuy vậy có vài điểm cần làm rõ!
- Mời tiên sinh nói! - Công Tôn Tú từ tốn, bàn tay xoè ra hướng Thạch Thiên Phủ, ý tứ biểu lộ cứ tự nhiên.
- Thứ nhất, vì sao ngươi lại xuất hiện, sự xuất hiện của ngươi là có dự định trước!? Không nên nói những lời như ban đầu, cái gì dạo chơi, cái gì xem náo nhiệt? Thối lắm! Thứ hai, nguyên nhân đến bây giờ có hay không kẻ khác biết chuyện Vận Khí Châu?
- Vấn đề đâu tiên đúng là tiểu sinh theo lệnh phụ thân đi làm! Còn chuyện có hay không kẻ khác, tiểu sinh không chắc, chỉ cam đoan số lượng người thực sự biết việc này không quá một bàn tay. Thậm chí Thượng Nguyên Khu bao gồm những tông môn đỉnh cấp cũng không thể biết, bởi vì tất cả sự việc này chỉ có một vài gia tộc lưu truyền bí mật. Hơn nữa, những kẻ đó cho dù có biết cũng không có khả năng làm ra Huyết Triệu, càng không biết cái gì gọi là Huyết Triệu, cao nhất cũng chỉ sử dụng phương pháp của đám man rợ... Giết người thật nhiều để máu chảy thành sông...
- Hoá ra là vậy cho nên Việt Châu mới bình an đến tận hôm nay... - Thạch Thiên Phủ thở hắt ra, trong lòng nhẹ nhõm.
Cảm khái một câu, gã nhất thời lâm vào suy tư giây lát, đoạn mở bừng mắt, dứt khoát lên tiếng.
- Tốt, làm đi! Khi Vận Khí Châu xuất hiện, ta và ngươi chấm dứt hợp tác, dựa vào bản lãnh để tranh đoạt!
- Tiên sinh sảng khoải lắm! Mời tiên sinh dâng tinh huyết!
Công Tôn Tú mĩm cười phất tay, hai tên thư đồng hiểu ý cùng hắn lùi lại, tạo thành khoảng cách an toàn, ánh mắt từ từ hiện ra sát khí, không còn chút gì giống như vừa rồi.
Bên kia, ba người Thạch Thiên Phủ đồng dạng tuỳ thời xuất thủ, tinh thần ai nấy đều căng thẳng. Chốn này đều dựa vào thể lực cùng sự linh hoạt là chính, cảnh giới tu vi không còn bất cứ giá trị gì để lợi dụng
Khi mọi người đã chuẩn bị sẵn sàng, Công Tôn Tú không chần chờ thêm, bàn tay vung lên ném chiếc bình lên cao, đồng thời Thạch Thiên Phủ bấm đầu ngón tay, bắn ra một giọt tinh huyết đỏ sậm, chính xác điểm vào trên miệng bình.
Chiếc bình còn đang lơ lửng, Công Tôn Tú tiếp tục vung tay lần nữa, viên sỏi nhỏ như phi đạn nhắm vào chính giữa va chạm.
Rắc... choang...
Âm thanh nứt vỡ kéo theo là tiếng vang khô khốc...
Từ trên cao lấy chiếc bình vừa bị chấn vỡ làm trung tâm, đột ngột đổ ào ào xuống bên dưới là từng dòng huyết tương tanh tưởi, máu đỏ thành suối trộn lẫn vào làn nước giữa dòng sông.
Nháy mắt, mặt nước hoá thành màu hồng nhạt, từng đợt chấn động tận sâu dưới Cửu Long Hà ầm ầm rung chuyển, mặt nước khắp chín dòng chảy cũng bị ảnh hưởng, liên tục sôi lên, bọt nước bắn lên tung toé.