Cửu Long Hà rung chuyển dữ dội, tại khắp các dòng chảy, mặt nước từ trong xanh chuyển dần sang màu trắng sữa, bọt khí sủi lên vang thành những âm thanh ùng ục, tưởng chừng toàn bộ con sông đã trở thành một nồi nước đun sôi đến cực điểm.
Thời khắc ấy cho dù là bất cứ kẻ nào cũng không khỏi giật mình kinh hãi, giáo giác đảo mắt bốn phía quan sát, lập tức kéo căng tinh thần cảnh giác đối với tất cả những dị biến vừa mới phát sinh.
Đột nhiên, ở địa phương lưng chừng giữa dòng chảy thứ năm cùng thứ sáu, từ trên không trung phóng thẳng xuống bên dưới hư ảnh quang trụ với đường kính khổng lồ, cực kỳ kinh diễm.
Sự tráng lệ của thứ ánh sáng đó khó có thể dùng bút mực nào để diễn tả.
Chỉ có thể hình dung!
Từ xa nhìn đến, quang trụ kia chẳng khác gì thông đạo lượn lờ bạch vân nối liền tiên giới cùng nhân gian.
Chỉ nháy mắt, quang trụ loé sáng, bạch vân tan biến để lộ ra bên trong là từng đoàn kim vân phiêu đãng trôi nỗi khắp nơi, trên mỗi khoả tường vân* kim sắc ấy, lại mọc ra ba đoá Liên Hoa phát tán hào quang rực rỡ, cảnh sắc như tiên cảnh trong truyền thuyết thế tục.
(*Tường vân: tường vân là đám mây đem đến sự may mắn là điềm lành).
Ai nấy còn chưa kịp thời cảm nhận được cảnh tượng tuyệt mỹ kia, thì phía dưới lòng sông, bảy luồng sáng chói loà phóng ngược trở lên, như bảy con cự long uy mãnh lại không kém phần tôn nghiêm, tựa hồ muốn lấn át, phá tan tất cả quang huy từ bầu trời đưa tới.
Bảy đầu quang long há miệng ngâm lên từng tràng âm thanh não nề, lao đến cột sáng với khí thế đoạn thiên phá địa, chứa đựng khôn cùng sự giận dữ như thể ẩn chứa ý định không để bất cứ đoá tường vân nào, chạm vào một tấc địa vực nơi đây. Chính là cho dù có đồng quy vu tận*, cũng không để thứ kia khinh nhờn xâm phạm.
Tuy nhiên, tất cả sự việc bất chợt đến rồi cũng bất chợt đi, chẳng khác gì một đoạn ký ức tua lại những hình ảnh đã từng có từ những năm tháng tuế nguyệt xa xưa. Những hình ảnh chớp nhoáng hiện lên trong ánh mắt mọi người, ngay sau đó mọi thứ cơ hồ trở lại tình trạng ban đầu, yên tĩnh lặng lẽ như chưa bao giờ xảy ra sự việc kinh tâm động phách ấy.
(*Đồng quy vu tận: cùng chết với nhau)
Ngay khi tâm thần của tất cả còn chưa kịp ổn định, ảo ảnh mất đi, thì thực tại bắt đầu rung chuyển.
Mặt nước giữa dòng chảy thứ năm bỗng nhiên lõm xuống, rồi đột ngột thụt sâu vào mấy trượng, cứ không ngừng như thế chỉ qua vài hô hấp đã tạo thành một “cái giếng” tối tăm không thấy đáy.
Ban đầu, xung quanh phạm vi “miệng giếng”, nước sông nhẹ nhàng vòng qua, sau đó, thế nước mỗi lúc mỗi thô bạo, chẳng mấy chốc đã trở nên gấp rút, hình thành một vòng tròn thủy lưu dữ dội xoáy dần hướng xuống.
Sự dữ dội bất ngờ phát sinh cũng lập tức kết thúc, vòng xoáy trong chớp mắt liền đình chỉ bạo phát, thời gian không gian xung quanh trở nên trì trệ, cảm tưởng như mọi động tác trong phạm vi ba trượng vuông xung quanh, đều trở nên chậm rãi trong ánh mắt tất cả những ai chứng kiến.
Tưởng chừng cứ vậy là đã kết thúc, thế nhưng không có dấu hiệu nào báo trước, Cửu Long Hà bỗng dưng run rẫy, từ khoảng không đen ngòm bên dưới “đáy giếng” bất thình lình rực sáng quang hoa, tận sâu nơi đó phi thẳng vào không trung một quang cầu màu nhũ bạch không ngừng xoay tít, còn liên tục phát ra tràng tràng tiếng nhạc du dương nhè nhẹ.
Ở cách đó tương đối gần, không ai hay biết có sáu người chia làm hai phương đối diện, văng vẳng tiếng cười...
- Thạch tiên sinh! Ra tay thôi!
- Công Tôn công tử! Mời!
Cùng lúc, thời điểm âm thanh kia vừa vang lên, bóng người từ bốn phương tám hướng như châu chấu nhảy nhót, điên cuồng phóng đến hướng trung tâm dị tượng.
Tại địa điểm vô định, cũng trên dòng chảy thứ năm, bốn thân ảnh ngơ ngác giương tròn cặp mắt dõi theo, miệng há to không khép nổi, một tên trong đó thốt lên.
- Có người dùng Huyết Triệu! Dương huynh, có người của cổ gia tộc giống như ta biết bí mật...!
- Hiện tại cũng bất chấp là ai làm ra nữa rồi! Tên này biết được điểm then chốt cũng như xác định được vị trí chuẩn xác để tạo thành Huyết Triệu! May mắn chúng ta cũng gần thôi... Đi!
Dương Thanh âm trầm đảo mắt, miệng nói chưa xong chân liền động.
Ba người ở bên cạnh cũng lập tức di chuyển lao nhanh về hướng đó không chút chậm trễ.
Lúc này bên phía nhóm Tiểu Thần, cả năm người đều dừng lại, gương mặt ái nấy đều biểu lộ sắc thái khác nhau, có kinh hãi, có bất ngờ, có âm trầm lạnh lẽo... Thuỷ chung người nào cũng có tâm tư riêng của mình.
- Diệp công tử? Thứ ngươi tìm kiếm hình như bây giờ mới xuất hiện? Chậc... Lại có kẻ to gan nẫng tay trên Diệp đại thiếu gia, thật sự quá to gan...? Giết nhiều người như thế, nhưng hiện tại lại trở thành ông tơ bà nguyệt, làm mai làm mối...! Hắc hắc!
Triệu Thanh lên tiếng, giọng nói mang theo vẻ đùa cợt châm chọc rõ ràng, ẩn ẩn đi kèm ý tứ lật mặt sự dối trá trước kia.
Bên cạnh, Yến Nhất Phi cười nhàn nhạt, đoạn hắn cất giọng.
- Tốt rồi! Hiện tại sao? Qua kia tham dự náo nhiệt hay là...
Thanh âm Yến Nhất Phi dừng lại, sát khí nổi lên thay thế cho lời nói.
Chuyện tới nước này, ai ai cũng hiểu giao kèo trước kia đã thành trò cười, chẳng còn tác dụng gì nữa, một lời không hợp tức khắc ra tay.
- Hừ! Ra ngoài mới tính toán với các ngươi!
Diệp Khí âm hàn rít qua khe miệng, hất đầu ra hiệu cho Vũ Yến nhanh chóng rút lui, ở tại chỗ này, gã có to gan lớn mật hơn cũng không dám chọc đến ba tên này.
Kỳ thực từ lần đầu gặp gỡ, mặc dù nơi đây không thể vận dụng Nguyên khí, thế nhưng gã mơ hồ cảm thụ được hơi thở cực kỳ khủng bố của Tam Tinh Ma Phỉ. Không hiểu bắt nguồn từ sự đa nghi hay tính cảnh giác quá mức, gã ta ẩn ẩn nhận thấy trong thân thể mấy tên kia xuất hiện một loại sức mạnh kỳ quái rất khó hình dung, không giống Nguyên khí đặc trưng mà có chút giống với thứ lực lượng nguyên thuỷ tuyệt đối của cơ nhục, đặc biệt là tên mặt trắng sử dụng đạn sắt, vẫn im lặng từ đầu đến cuối kia càng ẩn hàm bên trong như một con cự long đang âm thầm ẩn nấp. Hơn hết chính là nhãn mục của cả ba kẻ này, không rõ có phải gã hoa mắt hay là tự hù doạ bản thân, đôi lúc gã phát hiện sâu trong cái nhìn của chúng có quang mang cùng hoả diểm lượn lờ.
Nói sợ có lẽ Diệp Khí không cho là vậy, tuy nhiên lúc này gã thực có chút e dè, bởi vậy mới ra hiệu cho Vũ Yến quay đầu đi thẳng.
Thoáng thấy đối phương chuẩn bị rời đi, Yến Nhất Phi âm trầm suy tính, bàn tay còn chưa hồi phục, khẽ nắm lại có ý tứ muốn rục rịch động thủ, thì bất chợt Tiểu Thần giữ lấy bả vai hắn, khẽ nói.
- Cẩn thẩn, đừng để biểu hiện của gã đánh lừa! Hắn cố ý chờ ngươi ra tay!...
Lời chưa dứt, bàn tay Tiểu Thần vung tới phía trước, bốn năm hạt đạn sắt xé gió lao theo sát bóng lưng Vũ Yến, đồng thời tung cước đá bay đoạn gỗ gần bên cạnh, đoạn gỗ trượt dài trên mặt nước tạo thành những âm thanh như có kẻ nào đang lướt đi.
Ngay thời điểm đó đột nhiên Diệp Khí dường như phát hiện, há miệng cười to, không thèm quay đầu chỉ đơn giản phất tay ngược về phía sau, trong khi Vũ Yến làm ra một loạt động tác kỳ dị như thể đang nắm lấy sợi dây vô hình giật thật mạnh.
- Một đám ngu si tự tìm cái chết! Biết chắc ngươi sẽ đuổi theo... - Diệp Khí lớn giọng.
Đinh đinh đinh...
Băng băng...
Giọng nói của Diệp Khí xuất hiện, kéo theo là hàng loạt tiếng va chạm nảy lửa giữa đạn sắt cùng với vài mũi liễu diệp tiêu*, vẫn chưa hết, lẫn lộn trong đó là từng tiếng tưng tưng căng như dây đàn kỳ quái ngân nga không dứt.
(*Liễu diệp tiêu: một loại ám khí dát mỏng như lá liễu)
Rất nhiều “giá thể” trôi nỗi phía sau hai người bọn Vũ Yến từ đầu đến giờ, bất thình thình bay lên khỏi mặt nước tạo thành từng ô từng ô như bàn cờ tướng, sau đó đổ ầm xuống như thiên la địa võng. Nếu chú ý thật kỹ có thể nhìn ra từng khoảng trống giữa các ô cờ, cư nhiên chẳng chịt những sợi tơ mỏng rất khó phát hiện, trên đó còn lấp lánh những hạt nước trong veo như châu như ngọc bám lấy.
- Ha ha... để xem ngươi làm sao nhảy ra khỏi... Há...
Diệp Khí nghiễm nhiên tưởng tượng đến cảnh họ Yến trong nhất thời bị vướng vào đám ngân ti*, sau đó liền bị những dòng xoáy nhấn chìm, thần tình vui sướng bất giác quay lại ngó thử kết quả. Bất quá, tình hình không như mong muốn đập ngay vào mắt, làm hắn ta không khỏi nổi cơn thịnh nộ, mặt mày đỏ bừng bừng bốc khói vì xấu hổ.
(*Ngân ti: tơ bạc)
Làm gì có ai đuổi theo như hắn suy tính, ba thằng ranh phía sau đang nhởn nhơ nhảy lên nhảy xuống, tay còn chỉ trỏ làm như đang thưởng thức một vở tấu hài. Rõ ràng một gã trong đó còn đưa ngón cái lên biểu hiện ý tứ cao minh với Diệp Khí.
Cố nén giận, Diệp Khí thở hắt một hơi, liếc đến Vũ Yến bên cạnh cũng đang dở khóc dở cười. Cả hải lắc đầu với nhau rồi tăng tốc vọt thẳng không dám tiếp tuc lưu lại làm trò cười cho đối phương.
Lúc này chỉ còn lại ba người, cũng không xuất hiện sự tình đuổi giết, ngược lại Tiểu Thần đứng yên lắc đầu, hơi trù trừ muốn mở miệng rồi lại như có điều khó nói.
Nhận ra sự khó xử trong ánh mắt hắn, Yến Nhất Phi cố đưa cánh tay vẫn còn đang ê ẩm đau nhức, dùng sức vỗ mạnh vào vai Tiểu Thần, đoạn lên tiếng.
- Đa tạ ngươi! Huynh đệ! Có điều gì khó nói, thẳng thắn nói với ta!
Tiểu Thần mĩm cười, đáp.
- Đã gọi hai tiếng huynh đệ, hà tất nói lời cảm ơn? Ta không quen!...
Cùng lúc thì Triệu Thanh đồng dạng mở miệng, cất giọng nghiêm trang.
- Được rồi, Tiểu Thần! Ngươi không cần giấu diếm chúng ta, nói xem, ta đây đã làm ra tinh thần đầu rơi máu chảy...! Quyết không than vãn...!
- Đầu rơi con bà ngươi...!
- Miệng thối không bao giờ nói được gì tốt...!
- Chứ sao nữa? Ngươi coi cái mặt đưa đám kia không phải sắp có nguy hiểm lâm đầu hay gì? - Triệu Thanh một bộ dáng uỷ khuất lắp bắp.
Đưa tay xoa trán, Tiểu Thần thoáng trầm tư giây lát, dường như tự bản thân hắn cũng không dám chắc suy đoán của mình, mãi lâu sau mới thốt lên.
- Các ngươi tin ta chứ?
- Nhiều lời, tất nhiên tin, không thì theo người vào đây làm gì? - Triệu Thanh thản nhiên trả lời không cần suy nghĩ.
- Trước khi vào nơi này thì ta sẽ đắn đo, bốn phần sẽ không tin ngươi, tuy nhiên hiện tại ta có thể cam đoan, Yến Nhất Phi ta xem ngươi là huynh đệ, hoàn toàn đặt tin tưởng vào ngươi!
- Tốt! Bỏ qua lần tranh đoạt Vận Khí Châu, chúng ta lập tức quay về!
Thanh âm Tiểu Thần vừa dứt, cả hai không thèm mở miệng đã quay lưng trở lại, hướng về phía đất liền. Triệu Thanh ngoái đầu bĩu môi, cao giọng.
- Nhanh đi! Rề rà quá!
- Nè nè! Chờ đã, các ngươi không hỏi vì sao? Là Vận khí, là cơ duyên sau này? Là các cô nương? Là... ê ê hai tên kia chờ ta...
...!
- ----o0o-----
Theo lối cũ quay lại hiển nhiễn sẽ rất nhanh chóng, nữa ngày sau cả ba đã vượt qua vùng hoang mạc khô cằn, có mặt tại phiến thiên địa chỉ toàn băng tuyết.
Ở chỗ này loanh quanh, Triệu Thanh cùng Yến Nhất Phi sử dụng Thần Nhãn hỗ trợ lẫn nhau tìm đến tiết điểm dịch chuyển, rốt cuộc tiêu tốn mấy canh giờ mò mẫn khắp nơi, cuối cùng cũng có thể thản nhiên rời đi an toàn, bỏ lại sự kiện Xích Quỷ Bảo sau lưng, không một chút luyến tiếc.
Có điều ngay khi chân trước chân sau vừa bước ra ngoài hai cánh cửa đá, đột nhiên một trận suy yếu từ tận sâu trong mỗi thớ thịt phát sinh, khiến cả ba bủn rủn tay chân, xém chút không trụ vững phải quỵ xuống.
Thở hắt từng hơi nặng nhọc, Triệu Thanh thều thào trong khoé miệng.
- Hự! Chuyện gì đây? Tự dưng cơ thể ta thoát lực, có chút mất cân bằng...
- Ta cũng vậy, là... là do cỗ lực lượng kia biến mất gây ra!
Mặc dù có chút không kịp thích ứng, tuy nhiên hiện tại xem ra cũng không xuất hiện tình trạng nguy hiểm đến tính mạng, hay chí ít là ảnh hưởng tới việc di chuyển, bởi vậy ngoại trừ cười khổ, thì cũng chỉ còn cách một lần nữa dìu nhau men theo lối đi đã định sẵn, chếch khỏi quỹ đạo của tất cả những thế lực khác, từng bước đi sâu vào phía bên trong Thiên Phạt Lâm.
Khi bầu trời chập choạng tối, cả ba dừng chân dưới một vách núi dựng đứng ở nơi nào đó bên trong Thiên Phạt Lâm, Tiểu Thần y theo lời lão Lam dặn dò, lật tay lấy ra sợi lông lam sắc lập loè phát sáng. Mặt không biểu tình ném thẳng lên cao.
Bên cạnh, Triệu Thanh vừa thấy vật trên tay Tiểu Thần, hơi có chút thất thần, buộc miệng.
- Lông? Là lông chỗ nào? Phải chăng là lông...
Âm thanh của gã còn không kịp ra khỏi cửa miệng thì bất thình lình trước mặt trời đất tối hù, thân thể vô lực, nặng nề ngã xuống, tất cả chỉ còn lại giọng nói mang theo sự tức giận văng vẳng bên tai.
- Lông con bà ngươi, ra ria mép của ta...
- ----o0o-----
Hai mắt khẽ hé ra, trên cao chỉ một màu xám xịt lạnh lẽo của thạch bích, xung quanh âm u không một tiếng người, Triệu Thanh rên ư ử đưa tay dụi dụi, cố mở to nhãn mục. Miệng không ngừng than.
- Chỗ này là chỗ nào? Triệu Thanh ta một đời hành thiện tích đức, anh minh thần võ, đáng lý chết rồi phái về miền cực lạc... Đây như... chốn u minh quỷ quái....
Bốp!
Còn đang mơ màng, Triệu Thanh lãnh nguyên một bớp vào đầu, lập tức hắn bật dậy hét toáng.
- Yêu quái to gan, ngang nhiên dám... Yến sư huynh? Ngươi... xuống đây lúc nào?
Bốp!
- Ngươi...
Bốp!
- Ta...
Bốp!
- Đừng đánh nữa! Ta tỉnh táo rồi, đây là động phủ của Tiểu Thần!
- Ngươi may mắn đó! - Yến Nhất Phi đứng ngay bên cạnh, xoa xoa tay cười dữ tợn lên tiếng.
Khuôn mặt nhăn nhó, hay tay ôm cứng lấy đầu, Triệu Thanh liếc thấy tên kia không ra tay nữa mới dám buông lỏng, đứng thẳng người sửa sang lại quần áo, bất giác bĩu môi, cười nhạt.
- Nể ngươi là sư huynh... Ta lỡ lời! - Thấy Yến Nhất Phi giương tay, gã hốt hoảng nhảy bật lùi la to.
Thế nhưng họ Yến chỉ ra dấu yên lặng, hất đầu đến phía bên kia, nơi Tiểu Thần cùng lão Lam đang nói chuyện gì đó, thoạt nhìn có vẻ rất chăm chú cùng căng thẳng.
Rất lâu sau, thân hình lão Lam từ từ nhoà đi, rồi nhẹ nhàng biến mất theo làn khói xanh.
Lúc này Yến Nhất Phi cùng Triệu Thanh mới đi tới bên Tiểu Thần, đồng dạng ngồi bệt xuống đất, yên lặng nhìn hắn, chờ Tiểu Thần hoàn toàn trở lại trạng thái bình thường, cả hai mới thở phào nhẹ nhõm.
- Tiểu Thần! Rốt cuộc là có chuyện gì? - Yến Nhất Phi hỏi.
- Có gì khó khăn đừng ngại nói với chúng ta! - Triệu Thanh vỗ ngực, tiếp lời.
Ngẩng đẩu nhìn tới hai người đang ngồi đối diện, Tiểu Thần thoáng yên lặng, dường như sửa sang lại tất cả trình tự những chuyện ban nãy, gật đầu hắn cất tiếng.
- Ta đoán không sai! Thứ gọi là Vận Khí Châu thực chất chưa hẳn là vận khí tốt! Đó cũng là nguyên do từ đầu lão Lam nhắc nhở chúng ta không nên cưỡng cầu, cái gì lấy được thì lấy, vật gì không thể thì lập tức bỏ qua!
- Ta chưa hiểu lắm! Lão Lam vì sao biết rõ những thứ này? Tại sao nói Vận Khí Châu không phải vận khí tốt? - Triệu Thanh gãi đầu suy tư, bất giác hỏi dồn.
Ngồi kế bên, Yến Nhất Phi cũng có cùng nghi hoặc cho nên không lên tiếng, lặng lẽ đợi câu trả lời của Tiểu Thần.
- Lão Lam đã đi rồi, lão ấy sẽ tới một nơi rất xa... Còn vấn đề vì sao thì... Vốn dĩ Xích Quỷ Bảo là nhà của lão! Riêng vấn đề Vận Khí Châu đương nhiên là chứa đựng vận khí tốt, thế nhưng, dùng biện pháp lấy máu tươi triệu hồi vận khí cho bản thân thì tốt ở điểm nào? Dùng phương thức huyết tinh để kêu gọi vận khí, chi bằng nói là đem vận khí của rất nhiều người đã chết tụ lại thành Vận Khí Châu! Là cướp lấy vận khí trên người kẻ khác, tích tiểu thành đại...
...!
Thời gian đến giữa khuya, Yến Nhất Phi cùng Triệu Thanh chia tay Tiểu Thần, ai về nhà nấy. Sự kiện Xích Quỷ Bảo cứ như vậy tạm thời kết thúc!
Đến cuối cùng, chỉ ba người này là biết được một sự thật kinh khủng, may mắn Tiểu Thần đã kịp thời làm ra sự quyết đoán từ bỏ một thứ có thể nói là nghịch thiên.
Thì ra cái gọi là Vận Khí Châu kia không chỉ là đem tới cho kẻ sỡ hữu vận khí tốt, cơ duyên tràn ngập, hay là kỳ ngộ liên tục về sau rất lớn, mà thậm chí còn có thể giúp một gia tộc, một môn phái hay lớn hơn là cả một quốc gia có được sự thịnh vượng nhiều đời.
Tuy nhiên đó là nói đến Vận Khí Châu được thiên địa dựng dục, còn việc lấy huyết tinh làm vật dẫn triệu hồi, lại chẳng khác gì đem vận khí của rất nhiều người tụ lại. Tuy nhiên để tước đoạt khí vận một ai đó, ngoài việc nhẫn tâm diệt sát họ thì không còn cách nào tốt hơn!
Khí vận một người bình thường có được bao nhiêu?
Rốt cuộc có đáng hay không?
Tất nhiên đáng! Rất nhiều người sẽ cho là vậy, sẽ đồng ý với quan điểm đó, bọn chúng xem cuộc đời này là một hồi tranh đoạt, khôn sống mống chết là quy luật tất yếu của tự nhiên! Kẻ đi ngược trong mắt bọn chúng là lũ ngu si, là lòng dạ đàn bà, là kẻ nhu nhược!
Chung quy!
Vận Khí không ai bán!
Sợi dây nhân quả cũng không chừa một ai!