”Có bột cây thì sẽ có cơ hội xoay chuyển.” Hoa Hiển Tử phấn khởi. “Ta ở trong quyển sách này cũng lâu rồi mà chưa từng nghĩ sẽ có một ngày có thể được thấy lại ánh mặt trời. Sư huynh ta đưa ngươi đến thế giới này, có lẽ huynh ấy thật sự có ý đồ sâu xa nào khác.”
”Ý đồ sâu xa cái đầu ông, lúc đưa ta đến đây có hỏi ta có đồng ý hay không, ngay cả nhân quyền cơ bản nhất cũng không có!” Trùng Trùng hơi bực, nàng cảm thấy cả trái tim mình như bị xé ra rồi lật trở lại, ném vào trong bãi cát sần sùi vậy, chỉ cảm thấy đau mà lại không biết vết thương ở đâu.
Bây giờ phải làm sao đây? Mặc dù định sẽ tìm mảnh đất lạc lối, trồng lại cây Thất Bảo Quỳnh, nhưng đây chỉ là một phương hướng thôi, còn cụ thể làm thế nào thì nàng không biết gì cả. Rồi lại chợt nhớ đến chiếc vạc kia, cứ cảm thấy chắc chắn Dương Bá Lý đang âm mưu cái gì đó, “Thương Khung và Đào Hoa sư thúc của ta vẫn còn bị nhốt trong chiếc vạc đó, cũng phải nghĩ cách cứu ra mới được.”
”Bảo khí của chiếc vạc đó rất độc tài.” Hoa Hiển Tử nói: “Vì vậy mặc dù nó là pháp bảo hiếm có trên đời, nhưng sư huynh ta chỉ dùng vài lần, nếu vạc bị hỏng thì phải luyện hóa hồn phách của con người để sửa chữa lại. Nhưng ngươi cũng đừng trừng mắt vội, càng là bảo bối tốt thì càng khó điều khiển, cho dù lão Dương đầu ẩn náu nhiều năm trong phái Thiên Môn, biết cách sử dụng thì cũng chưa chắc biết sửa, chúng ta chỉ cần cướp vạc về trước khi hắn hiểu ra cách sửa chữa là được rồi.”
”Chúng ta?”
”Đúng rồi.” Hoa Hiển Tử trưng vẻ mặt đương nhiên, “Nếu ta đã tìm thấy được đồ tôn gấp đôi của mình thì tất nhiên phải rời khỏi nơi tối tăm không thấy ánh mặt trời này với ngươi rồi. Ta lại không phải là vật trấn giữ giới Ổn Định, ở lại đây cũng phí công.”
Trùng Trùng ngạc nhiên tới mức há hốc mồm, Hoa Hiển Tử là hồn sách, phải bám vào trong quyển sách, lẽ nào ―― lẽ nào bảo nàng ngày nào cũng gánh theo một quyển sách nặng như vậy sao? Vậy nàng luyện Ô Quy công cho rồi, dù sao cũng chẳng khác nào mang theo cái mai cả. (Ô quy = rùa)
”Ta cũng có thể bám vào trong cái Kim Vĩ Vũ kia, hê hê.” Hình như Hoa Hiển Tử biết Trùng Trùng đang nghĩ gì, bèn chỉ vào cổ nàng, sau đó không chờ Trùng Trùng trả lời thì đã biến thành một làn khói trắng bay qua đây, tác phong thật là cưỡng chế.
Trùng Trùng chợt thấy lạnh cần cổ, sau đó thì tiếng của vị sư tổ gấp đôi này đã vang lên bên gáy nàng rồi. Điều này khiến Trùng Trùng thấy lạ lẫm bèn vội vàng lấy Kim Vĩ Vũ – vật tượng trưng cho kiếp đầy tớ của Vạn Sự Tri – xuống rồi đeo vào cổ tay.
”Thân già ông nói thì dễ, bây giờ ngay cả Dương Bá Lý đã đi đâu ta cũng không biết đây này.” Trùng Trùng nói: “Lạ thật, lão bái nhập sư tổ Vân Thâm môn hạ mà dám dùng tên thật của mình, lão không sợ bị phát hiện sao?”
Bởi vì bám mình vào trong Kim Vĩ Vũ nên Hoa Hiển Tử lại càng biến thành nhỏ hơn, trước mắt chỉ to một tấc và đang đứng trên cổ tay của Trùng Trùng, “Nha đầu ngốc, càng là thế này thì càng khó bị nghi ngờ chứ? Lão Dương đầu này quả thật là nham hiểm xảo quyệt cực kỳ, oái oái, sao lông vũ lại có mùi của gà con vậy?”
Trùng Trùng để mặc lão ai oán, chỉ nói với thái độ bực bội, “Ta thấy qua mảnh đất Lạc Lối rồi, mặc dù ai cũng nói nó chạy mất thì sẽ không tìm thấy được nữa, nhưng dù sao vẫn còn chút hy vọng. Bột cây ở trong tay sư phụ ta, nó được đựng trong một chiếc hộp sắt, vai lứa ta thấp nên không được nhìn xem bên trong có gì, nhưng dáng vẻ chiếc hộp thì như nhau, chắc sẽ không sai đâu. Nhưng làm sao mới có thể trồng lại cây ngọc đây?”
Hoa Hiển Tử vừa vuốt râu vừa nói với vẻ suy ngẫm: “Cái này phải hỏi tên tiểu tử Vân Thâm kia rồi.” Nói rồi nhìn lên mái vòm.
Trùng Trùng buồn bực cực kỳ, không hiểu vì sao sư tổ gấp đôi Hoa Tiên Tử cứ mãi nhìn lên trên, lẽ nào lão rất thích gương mặt đẹp tuyệt trần của La Sát Nữ? Hơn nữa, sư tổ Vân Thâm và các cao thủ đời trước của phái Thiên Môn đều mất tích tập thể vào hai trăm bảy mươi sáu năm trước rồi, bây giờ biết đi đâu tìm.
Chợt nghe thấy Hoa Hiển Tử nói: “Có thấy hòn đá tròn to nhất kia trên mái vòm không? Đó chính là tiểu tử Vân Thâm đấy. Lúc nãy ngươi cũng thấy rồi đó, lúc đầu mặc dù La Sát Nữ tự nguyện trấn giữ mái vòm, nhưng bởi vì pháp lực không đủ nên Tuyên Vu Cẩn đã biến tất cả cao thủ của Quỷ đạo thành đá đen, giúp bù vào lỗ hỗng. Nhưng thời gian trôi qua, mái vòm vẫn rời rạc dần, tên tiểu tử Vân Thâm đó đúng là có tinh thần cứu giúp muôn dân vốn không đáng có, nó dám mang theo tất cả cao thủ của phái mình mà tự nguyện biến thành đá tròn, bù vào lỗ hổng trên mái vòm.”
Trùng Trùng “hả” một tiếng, không ngờ vấn đề cao thủ bổn pháp mất tích quấy nhiễu Bạch Trầm Hương bấy lâu lại vì nguyên nhân này, nàng vội hỏi: “Ông có cho ông ấy xem sách hay không? Để ông ấy hiểu trước đây chuyện họ làm với đại ma đầu là một chuyện tàn nhẫn đáng sợ, tội lỗi biết bao!”
Hoa Hiển Tử bĩu môi, “Ngươi tưởng rằng ai tới cũng được xem sách hay sao. Chỉ có đệ tử bát kiếm mới được thôi. Nói đến cùng thì phái Thiên Môn cũng phải gánh một phần trách nhiệm trong chuyện này, ta cũng không muốn cho người khác biết về bí mật này, qua đó làm tổn hại đến danh dự của phái Thiên Môn. Năm xưa sư phụ bảo ta và Vân Thâm cùng quản lý chuyện trong môn phái mà ta lại mải mê chìm đắm trong việc tinh luyện pháp khí, nói trắng ra thì ta cũng là tội nhân, tất nhiên phải cố sống cố chết giấu diếm chuyện này rồi. Người khác bước xuống giếng, cái họ trông thấy chỉ là một tảng đá chốt bẫy, chỉ có đệ tử bát kiếm mới thấy được nó là một quyển sách. Hơn nữa chiếc giếng này cũng là kết giới mà Tuyên Vu Cẩn giăng lên sau đại chiến lục đạo năm xưa, nếu có người xuống giếng thì miệng giếng sẽ tự động đóng chặt, một trăm ngày sau mới mở ra lại.”
”Để làm gì? Muốn cho người trong giếng đói khát mà chết, để giữ bí mật về nơi này sao.” Trùng Trùng khinh bỉ.
”Làm gì đơn giản như vậy, Tuyên Vu Cẩn là một người có cực kỳ tỉ mỉ đấy.” Hoa Hiển Tử nói: “Giếng vừa đóng lại thì bên trong sẽ tản ra hơi độc mạn tính, trăm ngày sau, người có tu vi sẽ hóa thành một hạt cát, bù vào mái vòm, người bình thường thì biến thành làn hơi rồi bay đi sau khi giếng mở ra.”
Trùng Trùng giật mình, bất giác che kín mũi miệng rồi nói với vẻ tức tối: “Đây gọi là cực kỳ tỉ mỉ sao? Rõ ràng là âm độc, làm việc tuyệt tình đến vậy, cẩn thận tộc Tuyên Vu đến đời hắn thì tuyệt hậu đấy.” Trùng Trùng cố gắng nói cho lịch sự, nhưng thật ra ý của nàng là “làm việc tuyệt tình đến vậy, chắc chắn sẽ biến thành thái giám đấy”.
Hoa Hiển Tử nhìn Trùng Trùng thì bất giác cười nói: “Bây giờ ngươi có phòng bị cũng vô ích thôi, trong ngàn năm nay, số người và động vật rơi xuống giếng nhiều không đếm xuể, làm gì có ai sống sót? Hơn nữa, bây giờ ngươi cũng không được đi mà phải tìm tên tiểu tử Vân Thâm kia hỏi chuyện, và phải dùng thuật Truyền Tâm của bổn phái mới từ từ gọi nó tỉnh được.”
”E là chưa chờ được đến lúc ông ấy trả lời thì ta đã ngủm trước rồi.”
Hoa Hiển Tử không hiểu “ngủm” là gì, nhưng có thể hiểu đại khái ý của Trùng Trùng, lão đắc ý: “Có thân già ta đây, ngươi sợ gì chứ? Đảm bảo người không chết được. Thật ra nếu không phải giếng đóng lại thì chúng ta cũng không có cơ hội và thời gian tập trung vào Vân Thâm. Nhưng chuyện này phải nhờ ngươi rồi, pháp thuật của phái Thiên Môn ta chỉ không biết mỗi môn này. Mà này, rất nhiều năm về trước có một tiểu tử rất xinh đẹp xông vào đây, tên là Bắc Sơn Ý gì đó, mới vài tuổi đầu mà đã rất thông minh rồi. Lúc ấy nó bị ca ca của mình đẩy vào trong giếng, thân già ta thấy nó khóc đáng thương quá nên đã nổi lòng từ bi, ôm nó ngủ suốt trăm ngày, sau khi giếng mở thì ném nó lên.”
Trùng Trùng nghe tới đây thì chỉ mong sao được ôm lấy Hoa Hiển Tử rồi hôn mạnh mấy cái thôi, tiếc rằng lão là hồn thể nên nàng không làm được. Thì ra Tây Bối cũng từng rơi xuống giếng, nếu không có sư tổ gấp đôi thì trên đời đã không còn Tây Bối rồi chăng? Nếu vậy thì thế giới này sẽ nhạt nhẽo biết bao đây? Đây là một tổn thất to lớn thế nào đây?
Nhưng vừa nghĩ tới Bắc Sơn Thuần thì nàng lại thấy ghét y: “Ta đã biết tên Bắc Sơn Thuần chẳng phải tốt lành gì rồi mà, nhỏ tuổi mà đã ác độc tới mức đẩy đệ đệ ruột xuống giếng. Hừ, ta thấy y với Tuyên Vu Cẩn mới là huynh đệ ruột ấy, làm việc cứ luôn theo xu hướng diệt cỏ tận gốc.”
”Địa vị của con người khác nhau thì góc độ cân nhắc vấn đề sẽ khác nhau. Họ là Vương của một đạo thì tất nhiên phải tàn nhẫn hung ác hơn một chút rồi, nếu không thì sao ngồi được vị trí này, cho dù có ngồi được thì cũng không quản lý được.” Hoa Hiển Tử rất thản nhiên, “Ngươi cũng biết đấy, tộc Bắc Sơn vốn không phải Vương tộc của Nhân đạo, là do về sau cướp được Vương vị thôi. Tộc của họ vốn là người canh phòng sao Nam Đẩu, về sau nhuốm phải thế tục đã vứt bỏ sứ mạng, kết quả bị nguyền rủa, một khi dị năng xuất hiện thì sẽ không lớn được nữa. Điều này với loài người mà nói thì thật sự không phải là chuyện tốt lành gì. Nhưng dòng máu Vương của tộc Bắc Sơn đều là đơn truyền, cũng có nghĩa là mỗi đời chỉ sinh một vị Vương thôi, ta nghĩ đây chính là lý do mà ca ca của tiểu tử kia đẩy nó xuống giếng, bởi vì nó mới là Vương của Nhân đạo đời này, còn tên Bắc Sơn Thuần khi nãy ngươi nói chỉ là hàng giả.”