Từ bất ngờ này đến bất ngờ kia sang bất ngờ nọ, cuối cùng đã trở nên tê dại rồi, không biết sẽ còn nghe được chuyện gì nữa.
Thì ra Tây Bối cũng là Vương của một đạo, chỉ để hắn làm một quân sư thì
oan ức quá rồi. Vậy mà Bắc Sơn Thuần còn nói cái gì mà đệ đệ của mình bỏ nhà ra đi từ bé, rõ ràng là do y ép hắn phải đi mà, Vương vị đó của y
cũng chẳng biết làm sao để có được đấy chứ.
Mà cho dù Tây
Bối ngầm hiểu những chuyện này thì cũng vẫn ngăn cản đại ma đầu giết Bắc Sơn Thuần, làm tròn tình huynh đệ, đúng là một con người dịu dàng đôn
hậu.
”Tiểu tử này bị đẩy xuống giếng mà vẫn không biết gì, ta
sợ nó ra ngoài sẽ lại bị trúng phải thủ đoạn thâm độc nên đã nhiều
chuyện nói hết cho nó biết mọi chuyện, rằng nó mới là Vương tử của Bắc
Sơn Vương, bởi vì trên người có hương thơm lạ tên là hương Mê Tình,
không một ai có thể bắt chước được. Ta còn nói với nó nếu có ai ngửi
được hương bổn mạng của nó thì người đó chính là người được định mệnh
sắp đặt cho nó.” Hoa Hiển Tử cô độc đã ngàn năm, bản tính lại hoạt bát
thích nói, lúc này thấy Trùng Trùng rất hợp với mình nên đã nói rất
nhiều, “Sau đó ta chuốc cho nó ngất đi, khiến nó xem tất cả mọi chuyện
xảy ra dưới giếng là một giấc mơ, chỉ giữ lại những lời ta nói như là
cảm giác trong mơ. Ta làm như vậy là để tốt cho nó, nếu nó nhớ được cảnh trong mơ mờ mịt này thì phải hoàn thành sứ mạng của mình, nếu nó quên
được, vậy thì đó là do định mệnh rồi. Nhưng nó không thể mãi bị sự giả
dối che mắt được, có phải không?”
Nốt hương đầu thoang thoảng
nhàn nhạt như hoa sen, nốt hương giữa lại đậm đà mê người như hoa hồng,
nốt hương cuối thì hòa vào nhau trùng điệp, mang đến cảm giác muốn nói
lại thôi, hương thơm kéo dài không dứt ―― đó là hương Mê Tình sao?
Trùng Trùng nghe thấy thì chợt thấy như hương thơm đó lại xông vào mũi mình
vậy, mặc dù cảm giác bất ngờ đã tê dại, nhưng nàng vẫn thấy bất ngờ hơn, “Nhưng mà ―― sư tổ gấp đôi à, có lẽ ta ―― ngửi được hương bổn mạng của
hắn, nhưng người được định mệnh sắp đặt nghĩa là gì? Lẽ nào muốn ta ――
gả cho hắn?” Ý nghĩa này khiến nàng toát mồ hôi.
Tây Bối vốn là nam tử cực phẩm hiếm có trên đời này, nhưng trái tim của nàng đã trao
cho đại ma đầu đó rồi, không còn lấy về được nữa. Nhưng định mệnh lại là gì? Nếu tất cả đều do định mệnh sắp đặt, vậy vì sao phải để nàng gặp
được đại ma đầu rồi yêu hắn, yêu hắn sâu sắc, không thể nào yêu người
khác được nữa?
Hoa Hiển Tử rất ngỡ ngàng, lão không ngờ rằng
Trùng Trùng lại có thể ngửi được hương Mê Tình, nhưng tiếp đó lão lại
hiểu ra, trên người Trùng Trùng có hơi thở Nam Đẩu, dẫu cho nó làm sao
mà xuất hiện trên người nàng đi nữa thì dưới một mức độ nào đó, nàng
chính là con cháu của Nam Đẩu, tất nhiên có thể ngửi được hương bổn mạng của tiểu tử kia rồi.
”Có phải gả cho nó hay không thì phải xem ngươi muốn hay không rồi.” Hoa Hiển Tử nhướng mày, dáng vẻ trông rất mờ ám, “Thân là gia tộc canh giữ sao Nam Đẩu, nó là người bảo vệ cho
ngươi, còn về việc có muốn bảo vệ “bên người” hay không thì phải xem quá trình phát triển của sự việc rồi. Ta thấy tiểu tử đó không tệ, lại đẹp, lòng dạ trong sáng, sao nào? Có muốn suy nghĩ một chút không?”
Trùng Trùng thở dài song mặc kệ Hoa Hiển Tử, trái tim bị siết chặt lập tức
được thả lỏng. Tây Bối tốt đẹp đến vậy, nàng không thể tổn thương hắn,
mà tình yêu lại là thứ có sức tổn thương nhất trên đời, không một cực
hình nào trên đời đau đớn hơn nỗi đau khi yêu mà không được đáp lại.
Thấy nàng không lên tiếng, Hoa Hiển Tử cũng thở dài theo, “Tiếc rằng ta chỉ
còn lại một chiếc gương Tiền Nhân Hậu Quả sau đại chiến lục đạo, sau đó
bị Vân Thâm mang về phái Thiên Môn rồi, bây giờ muốn ghi nhớ cái gì cũng khó.”
Trùng Trùng vừa định nói trước mắt gương Tiền Nhân Hậu
Quả duy nhất ấy đang ở trong tay nàng thì chợt nghe được một tiếng ầm
vang như núi lở, đại điện dưới đáy giếng cũng theo đó rung động, làm Hoa Hiển Tử giật mình, vội vàng nhét mình vào trong Kim Vĩ Vũ, “Cái gì vậy
cái gì vậy? Chúng ta còn chưa nói chuyện với Vân Thâm mà! Xảy ra chuyện
gì rồi?”
Trùng Trùng ngẩn ra, nàng cảm thấy máu toàn thân như
dồn hết vào trái tim vậy, không biết nên vui hay nên lo đây, nàng ngẩng
đầu nhìn mỹ nhân phù điêu không nói không rằng trên mái vòm.
Chàng đến rồi! Hoa Tứ Hải, cũng chính là Tín Đô Ly Nan, chàng đến đây rồi!
Không thể tránh được giờ phút này rồi, làm sao đây? Lẽ nào ba người buộc phải đối mặt, buộc phải đưa ra sự lựa chọn gian nan sao? Không còn cách nào cứu vãn được sao?
Nàng rơi xuống giếng đã lâu, chắc chắn
Hoa Tứ Hải ở bên ngoài đã nóng ruột lắm rồi, âm thanh này chính là tiếng cưỡng ép tìm ra kết giới của giếng.
”Đại ma đầu, ta ở đây!”
Nàng vốn định suy nghĩ kỹ càng rồi mới đáp lời, nhưng bản năng đã nhanh
hơn suy nghĩ, lời vừa dứt, lệ cũng rơi. Sự chờ đợi một cách có lý chẳng
sợ này, sự ỷ lại và tin tưởng một cách toàn tâm toàn ý này, e rằng về
sau sẽ không còn nữa chăng?
Không có Thủy Tâm Bán, tiếng gọi
này cũng không sử dụng pháp thuật, nhưng trái tim liền kề của hai người
như có thể cộng hưởng vậy. Lại một tiếng ầm vang lên, trên nóc nứt ra
một đường trông rất dữ tợn, một tia nắng mỏng manh đã lâu không được
nhìn thấy len lỏi vào trong đại điện u ám, cũng chiếu rọi lên trái tim
của Trùng Trùng.
Tiếp đó, từng tảng đá to tướng lăn xuống, tiếng ầm ầm vang không ngừng nghỉ.
Trùng Trùng đứng bất động, nhưng thần khí màu vàng kim đã tự động hiện ra tạo thành một chiếc vòng sáng bảo vệ xung quanh người nàng. Nàng quay đầu
nhìn, hình như mái vòm Thiên Ảnh không có liên kết với nóc đá của đại
điện vậy, những chỗ khác đã đổ sập ầm ầm, chỉ có nó vẫn chẳng nề hà gì,
mỹ nhân phù điên và những hạt cát đen, những viên đá tròn trên mái vòm
đều không bị tổn hại gì.
”Trùng Trùng!” Tiếng gọi này là của hắn!
Trùng Trùng không muốn khóc, nàng phải mỉm cười nhìn hắn, nhưng nước mắt cứ
tuôn ào ào. Vừa quay lại đã trông thấy đao khí đáng sợ của Băng Ma Đao
xâm nhập vào qua vết nứt, rồi cứ như biết phân biệt vậy, nó tách ra khi
đến gần Trùng Trùng mấy thước, mang theo sự phẫn nộ của chủ nhân nó, đi
đến đâu gặp thứ gì đều một phát chém chúng thành đôi, bao gồm cả Thủy
Thư.
Một tiếng “á” vang lên, không phải Trùng Trùng, mà là Hoa
Hiển Tử. bởi vì hơi thở ngông cuồng của Băng Ma Đao khi chém người sẽ
khiến kẻ đó hồn phách tiêu tan, chém thứ gì có linh khí sẽ khiến kẻ đó
hóa thành tro bụi, cho dù là Thủy Thư – thiên cổ kỳ thư – cũng không
ngoại lệ.
”Bản tính của hắn vẫn không khác xưa.” Hoa Hiển Tử
gào thét thảm thiết, rõ ràng “hắn” đây là chỉ Hoa Tứ Hải, “Lúc hắn
chuyển thế, La Sát Nữ đã trao cho hắn tất cả bảo bối của Ma đạo, thảo
nào mặc dù thể xác đã bị phá hủy, hồn phách tiêu tan, song hắn vẫn có
thể khôi phục lại sức mạnh trong vòng ngàn năm. Nếu hắn nhớ lại chuyện
khi xưa, rồi dung hợp Ma công và Minh công lại với nhau, như vậy thì thế gian này còn ai chống lại được hắn nữa!”
Trùng Trùng mặc kệ
lão, đôi mắt nàng vẫn mãi nhìn vết nứt đang càng ngày càng rộng trên nóc điện, rồi một dáng người cao to xuất hiện ở đó, nhưng bởi vì ngược
sáng, cả người lại được mạ một vầng sáng màu bạc nên trông hắn hệt như
một vị thần uy nghiêm cao quý vậy.
Hắn bước về trước một bước,
trong đôi mắt chan chứa niềm vui khi tìm lại được vật đã mất, khóe miệng cứng cáp còn treo một độ cong của nụ cười mỉm nữa, hắn vươn tay ra với
Trùng Trùng: “Chúng ta đi.” Hắn nói, chỉ ba chữ đơn giản, nhưng tình cảm chân thành tha thiết trong ấy lại rung động lòng người đến vậy.
”Được.” Trùng Trùng nghẹn ngào, nàng lảo đảo chạy về phía hắn, cứ như trễ một giây thôi thì sẽ mãi mãi mất đi hắn vậy.
Mà ngay vào lúc này, Thủy Thư sắp biến thành tro bụi lại chợt ngưng tụ một vầng sáng màu xám, cứ như sở hữu ý thức mãnh liệt vậy, nó bỗng chốc lao về phía Hoa Tứ Hải.
Khi Trùng Trùng biến mất ngay trước mặt
mình, Hoa Tứ Hải suýt nữa trở nên điên cuồng, hắn mang theo Ma binh cứu
viện đại chiến suốt ba ngày ba đêm với đại quân tinh nhuệ của bốn đạo.
Quân đội của Bắc Sơn Vương đã được điều động từ lúc nhốt hai người họ rồi,
mặc dù tất cả đều là loài người, nhưng vũ khí tinh xảo, được huấn luyện
bài bản, chỉnh tề thống nhất, rất không dễ đối phó; Người của Tiên đạo
vốn đã dưới sự dẫn dắt của Bạch Trầm Hương, muốn cứu Diêu Trùng Trùng về từ tay Bắc Sơn Vương, nhưng Hoa Tứ Hải bất chợt như phát điên lên, Bắc
Sơn Thuần lập tức ám chỉ rằng thật ra Diêu Trùng Trùng bị Hoa Tứ Hải
khống chế, dù Bạch Trầm Hương nửa tin nửa ngờ nhưng vẫn bất đắc dĩ phải
gia nhập trận chiến; Quỷ Vương Dương Bá Lý biết Ma Vương chưa chết, nghĩ đến những chuyện lão đã làm với Diêu Trùng Trùng khi ở Biển Chết thì
biết mình không được may mắn rồi, bèn dứt khoát nương nhờ Bắc Sơn Thuần, gia nhập trận chiến vây đánh Ma Vương Ma đạo.
Mà Ma đạo lấy
một địch bốn, dựa vào thực lực ưu việt hơn người của Hoa Tứ Hải và khả
năng chỉ huy thích đáng của Tây Bối, Ma đạo tuy nguy nhưng không rối,
không những giữ được thế bất bại mà còn suýt nữa san bằng cả Bắc Sơn
Vương cung, nhưng cuối cùng vẫn không tìm được tung tích của Trùng
Trùng. Cuối cùng Hoa Tứ Hải buộc phải đi sâu tìm kiếm, lật ngược cả Bắc
Sơn Vương cung, lúc này mới tìm thấy được kết giới của giếng.
Trông thấy Trùng Trùng bình an vô sự, niềm vui trong lòng Hoa Tứ Hải đã chiến thắng tất cả. Đằng sau có người bạn chống đỡ giúp hắn, còn trong mắt
thì chỉ có mỗi mình nàng, vậy thì làm sao có thể đề phòng ánh xám bất
chợt tấn công được?!
Vì vậy hắn không phản ứng kịp, cứ vậy
trong tiếng thét lên kinh hãi của Trùng Trùng, ánh sáng màu xám đó bắn
chính xác ngay giữa trán của Hoa Tứ Hải rồi “xèo” một tiếng biến mất.
Một tia máu đáng sợ uốn lượn trượt xuống theo sóng mũi cao thẳng của
hắn, đôi mắt cũng mau chóng thấm nhuộm màu máu.
Hắn cảm thấy
đầu mình như bị nứt ra, mình sắp phải chết đi vậy. Không biết vì sao mà
hắn bỗng nhớ lại Trùng Trùng từng hỏi hắn có yêu nàng không, lúc này hắn rất muốn trả lời nàng, nhưng ngay cả một chữ hắn cũng không nói được,
chỉ có thể thâm tình nhìn Trùng Trùng một lần qua tầm mắt đỏ màu máu.
Nhưng chính ánh nhìn chất chứa tình yêu vô tận, sự dịu dàng có thể làm băng tan chảy này đã nói rõ tất cả.
Sau đó hắn ngả về sau. Đã ngàn năm qua, hắn chưa từng gục ngã trước mặt ai
bao giờ, bây giờ lại ngay trước trăm quân ngàn ngựa mà mất đi ý thức và
tri giác, cứ như lại quay về trong bóng tối đã ru hắn ngủ yên suốt ngàn
năm vậy.
_____
Tác giả: Nhắc lần nữa, truyện là bi hay là hài, các bạn nhất định phải xem tiếp mới hiểu, kiên trì chính là thắng lợi!