”Ai tìm Tây Bối đại quan nhân đó?” Trùng Trùng lao vèo qua, F4 Ma đạo theo sát phía sau.
Trong đám người có một đại cô nương quay đầu lại, gương mặt tròn trịa, hồng
hào, ngũ quan sinh động lại linh hoạt, trên người mặc bộ đồ vải thô,
nhưng trông còn có cốt cách hơn mặc tơ lụa gấm vóc, ánh nắng ban trưa
rọi hồng gương mặt nàng, trông hệt như quả táo tươi ngon vậy, khiến
người ta thật muốn cắn một ngụm.
”Ta tìm.”
”Cô là ai?”
”Ta tên Tặc Tiểu Tâm, trước đây làm trộm, nhưng bây giờ không làm nữa, bây
giờ đổi thành làm ăn.” Đại cô nương ăn ngay nói thật, “Còn huynh là ai?”
Trùng Trùng suýt nữa bật cười, ngay lập tức rất có thiện cảm với Tặc Tiểu Tâm cô nương này, từng làm trộm mà ban ngày ban mặt còn dám nói ra, có thể
thấy nàng là người trong sáng vô tư, có lẽ cho rằng làm trộm là một nghề nghiệp chứ không liên quan đến đạo đức.
Điều này cũng có thể nhận ra, chắc chắn nàng chưa từng trộm của nhà nghèo,
nếu không thì chắc chắn nàng sẽ lĩnh hội được sự bần cùng thê lương, và
một cô nương ngây thơ như vậy sẽ không mang thái độ “đó là lẽ đương
nhiên” đâu.
Nhưng đây vẫn là lần đầu tiên nàng gặp được một con người thẳng thắn trực
tiếp như vậy, nên bất giác sinh lòng tò mò và yêu thích, không biết vì
sao người như vậy lại có dây dưa với Tây Bối, lẽ nào tên ấy quen được
nàng khi đi phóng điện khắp nơi? Còn bội bạc một thiếu nữ đáng yêu đến
như vậy?!
”Ta tên Diêu ―― công tử ấy.” Nàng hòa vào dòng người, tay trái khoác lên
vai của Tặc Tiểu Tâm, tay phải cầm quạt xếp khẽ chấm lên vầng trán đầy
đặn của Tặc Tiểu Tâm cô nương, “Tên chết tiệt Tây Bối là bạn của ta, cô
tìm hắn có chuyện gì?”
Tặc Tiểu Tâm không giãy khỏi Trùng Trùng, đôi mắt đen láy chớp vài cái,
nàng cảm thấy vị công tử da dẻ mịn màng này rất tốt bụng, người thì mềm
mại thơm tho, mặc dù cả cơ thể đều ngả lên người nàng, nhưng nàng không
thấy khó chịu.
Nàng sinh sống nơi nông thôn, lớn lên trong núi rừng, người trong thôn cũng
rất tốt với nàng, ngoại trừ những lúc đi trộm của các nhà viên ngoại thì lần đưa thư giúp Tây Bối trước đó là lần nàng đi xa duy nhất. Vì vậy
nàng không hiểu cho lắm về những chuyện nam nữ thọ thọ bất thân và cách
xử sự khi ra đời, ngoại trừ việc đối phương cợt nhả quá rõ ràng, nếu
không thì nàng sẽ không cảm thấy có gì không ổn.
Có lẽ vì Trùng Trùng vốn là nữ nhân nên Tặc Tiểu Tâm cũng theo bản năng
không sinh ra tâm lý bài xích, do đó nàng cũng không để bụng khi Trùng
Trùng quấn lấy mình.
Những người đứng xem cũng không khỏi thầm lắc đầu, thầm bảo tên thiếu gia ác
ôn này cũng lỗ mãng quá đi, trêu ghẹo khuê nữ nhà lành ngay giữa chốn
đông người như vậy thì còn ra thể thống gì nữa, quả thật là hành vi của
ác bá.
Nhưng dù bất mãn, cũng không ai dám dây vào y, có người nhìn y lâu một chút
thôi mà bốn tùy tùng ấy đã lập tức hung dữ trừng lại, dùng ánh mắt ép
lui cả đám người.
Trùng Trùng không chú ý tới những chuyện này, nàng vòng tay qua eo Tặc Tiểu
Tâm, cảm thấy thắt lưng của cô nương này cũng được lắm, thầm than một cô bé dễ thương lại ngây thơ như vậy sao cũng bị Tây Bối mê hoặc mất rồi?
Đúng là tiếc quá!
Nếu giới thiệu cô nương ngây thơ hiền lành này cho Ám Xử, để hắn dừng bước
vì tình yêu để nàng tiện tay nghiên cứu xem kết cấu cơ thể của hắn, vì
sao cứ năm này qua tháng nọ cứ xuất hiện trong trạng thái làn sương,
thật tốt biết bao.
”Tây Bối hiếp đáp cô sao? Yên tâm, cô nói với ta, ta đòi lại công bằng cho
cô.” Trùng Trùng vỗ ngực rất hào sảng, “Cô may mắn mới gặp được ta đó,
ngưỡng cửa nhà tên Tây Bối ấy cao biết bao nhiêu, người bình thường
không dễ gì vào được đâu, hắn cũng không phải ai cũng quan tâm. Nếu như, lỡ không may đụng phải người xấu, con người cô không cơ trí thì cho dù
có bị bán đi rồi thì chắc sẽ còn đếm tiền giúp người ta ấy chứ. Ôi, sao
người nhà cô lại yên tâm để cô ra ngoài nhỉ?”
F4 Ma đạo trao đổi bằng ánh mắt với nhau, đều nghĩ rằng: Ngài mới là người xấu, hơn nữa còn là loại hổ biết cười nham hiểm nữa chứ. Tặc Tiểu Tâm
cô nương đúng là số lớn mạng lớn, xử sự chuyện như nàng mà có thể sống
nguyên vẹn đến tận bây giờ, ông trời đúng là thiên vị.
Tặc Tiểu Tâm bị Trùng Trùng choàng vai bá cổ kéo đi về trước, người nửa con đường đều trông thấy hết, nhưng hai đương sự vẫn vui vẻ đi tiếp, mỗi
người vui chuyện của mình.
Tặc Tiểu Tâm vui vì cuối cùng cũng tìm thấy được người biết tin về Tây Bối
đại quan nhân rồi, trước đây nàng từng đến đây một lần, nhưng do đầu óc
đần độn, làm cái gì xong là sẽ quên ngay, hơn nữa chỗ này thay đổi nhiều như vậy, nàng đã chóng mặt từ rất lâu rồi.
Khó khăn lắm mới tìm thấy một cửa tiệm của Tây Bối, nhưng không ai chịu
tiết lộ tung tích của ông chủ lớn của họ, càng đừng nói đến việc đưa
nàng đi tìm. Do đó vị Diêu công tử này đúng là người tốt, chịu nghe nàng nói, không giống những người khác, chỉ nghe thấy nàng hỏi đường thì đã
khó chịu rồi.
”Ta không có nhà.” Nàng nói thẳng mà không thấy có gì thảm thương cả, “Là Đại Ngưu ca bảo ta tìm Tây Bối đại quan nhân đó.”
Đại Ngưu? Lẽ nào là người yêu thanh mai trúc mã? Trong đầu Trùng Trùng hiện lên một cảnh tượng ――
Cô nương thôn quê chất phác thả dê trên núi, một tên lưu manh vừa khéo bay ngang bầu trời, bị cỏ xanh, dê trắng và cô nương như hoa thu hút, bèn
bước khỏi đụn mây, dùng lời nói ngon ngọt lừa lấy trái tim thiếu nữ của
cô nương, thậm chí còn trên mảng đất đầy cỏ xanh ấy ―― chuyện đó thì
chẳng cần miêu tả chi tiết nữa.
Dù gì thì cô nương này đã yêu hắn, dù người yêu thanh mai trúc mã của nàng tức giận, nhưng lại không cứu vãn được tình yêu thuần khiết nữa, mà vừa khéo tên lưu manh này còn là Vương của Nhân đạo chính tông, nếu thai
ngọc đang ngầm lớn lên ――
Không được nghĩ nữa! Trùng Trùng hất đầu.
Gần đây nàng rỗi rãi quá rồi, từ lúc đến mười châu ba đảo, chỉ cần được ở
bên đại ma đầu thì những ngày tháng ấy đều rất nhàn rỗi thoải mái. Nhưng có lẽ nàng có số chịu cực bẩm sinh, lần này không có gì làm nên đã lấy
bộ phim truyền hình xem lúc ở thời hiện đại ra nghĩ, bây giờ nghĩ tiếp
thì đã trở thành Hoàn Châu Cách Cách phiên bản mười châu ba đảo rồi.
Vẫn là hỏi thẳng đi.
”Đại Ngưu là ai?”
”Là đại phu của thôn bọn ta, người và thú bị bệnh đều tìm đến huynh ấy.”
Tặc Tiểu Tâm trả lời rất tự nhiên, cứ như nói như vậy không có gì là
không đúng cả.
Trùng Trùng lại giật mình, lần đầu tiên nàng nghe thấy đại phu mà chữa cả cho người và thú, từ điểm này cũng có thể đoán ra được, thôn mà Tặc Tiểu
Tâm ở cách biệt với bên ngoài, nếu không thì nàng cũng sẽ không mù quáng đến mức xem đây thành chuyện rất bình thường.
”Hắn kêu cô ra đây làm gì?” Nàng càng ngày càng tò mò, bèn hỏi tiếp.
”Trước đây Tây Bối đại quan nhân rơi từ trên tường xuống, suýt nữa té ngã chết rồi, lúc ấy ta đang lẻn ra từ nhà của Trương viên ngoại, thấy huynh ấy
chết dở sống dở bèn lôi về cho Đại Ngưu ca chữa, không ngờ mạng huynh ấy cứng như vậy, còn sống lại được.”
Trùng Trùng nghe đến đây thì suýt nữa đã phụt ra.
Tây Bối! Người Tặc Tiểu Tâm nói là Tây Bối ư! Tây Bối mặc đẹp, ăn ngon, cử
chỉ tao nhã, đến đâu cũng không nhiễm bụi trần mà lại có lúc rơi từ trên tường xuống?
? ? ? ! ! !
Nghĩ kĩ lại thì chuyện này không có khả năng lắm, chắc chắn là hắn đánh nhau với ai đó rồi bị thương nặng.
Nhưng mà bị thú y chữa trị thì ―― ha ha ―― tin này lớn đây, nếu như bị đồn ra ngoài thì mặt mũi Tây Bối sẽ mất hết, nghĩ đã thấy buồn cười rồi!
Có thể xem đây là nhược điểm, về sau dùng để uy hiếp Tây Bối!
Tặc Tiểu Tâm thấy Trùng Trùng dừng bước, cười tới quái dị thì cũng không
khỏi dừng bước giải thích: “Về sau huynh ấy muốn gửi một bức thư cho
Người Vượt Biển, nói sẽ cho ta mười cửa tiệm xem như quà cám ơn, ta nghĩ làm ăn buôn bán cũng được nên đã đồng ý.”
”Được?” Trùng Trùng vẫn nhịn cười, “Đúng là quá được đó chứ, sau này ta cũng
giúp đỡ Tây Bối mới được, hắn mà cũng mạnh tay đến vậy, đây mới gọi là
phong thái của người giàu nhất thế gian chứ. Hê hê, về sau ta phải học
tập theo.”
”Nhưng huynh ấy nói mười cửa tiệm này đủ cho cả thôn ta sống suốt đời rồi.”
Tặc Tiểu Tâm cô nương hơi tức, “Nhưng bọn ta còn chưa tiêu phí thì tiệm
đã bị người ta mua mất rồi, tìm quan phủ cũng ăn nói không có lý lẽ. Bây giờ thôn bọn ta vẫn rất nghèo, vì vậy Đại Ngưu ca bảo ta đến tìm huynh
ấy nghĩ cách, chắc chắn cửa tiệm huynh ấy cho là tiệm sắp bị thu hồi
rồi.”
”Không đâu! Điểm này ta có thể đảm bảo, tác phong của Tây Bối tốt cực kỳ, sẽ
không làm ra chuyện như vậy đâu.” Trùng Trùng hiểu rõ rằng chắc chắn là
người vùng núi không biết làm ăn, bị người ta gạt rồi, “Nhưng chúng ta
có thể tìm hắn, nhờ hắn giải quyết chuyện này, hắn là người lành nghề
mà!”
”Thật sao?! Diêu công tử giúp ta? Tây Bối đại quan nhân cũng sẽ giúp ta?!” Tặc Tiểu Tâm mừng ra mặt.
Nàng lang thang ở Tụ Quật châu một tháng rồi, chưa từng có người bằng
lòng giúp nàng cả, bây giờ cuối cùng cũng có người chịu ra tay giúp đỡ
rồi, nàng vui vẻ quyết định sẽ kết bạn với Diêu công tử.
Bạn ấy à, vỗ vai nhau, đánh đầu nhau là chuyện bình thường, vậy nên nàng
cũng làm theo như vậy. Nhưng tuy vết thương ngoài da đã lành, song nội
thương vẫn chưa dứt, nàng lại là người vùng núi, lực tay lại mạnh, vừa
vỗ một phát đã khiến Trùng Trùng lảo đảo, suýt nữa té ngã.
Do F4 Ma đạo không thấy có gì nguy hiểm nên đi cách nàng hơi xa, muốn ngăn cản cũng không kịp, lúc này một bóng đen chợt xuất hiện trên không, một tay ôm Trùng Trùng vào lòng, tay còn lại siết chặt cổ họng của Tặc Tiểu Tâm rồi nhấc lên cao.