Thần Tiên Cũng Có Giang Hồ

Chương 303: Q.4 - Chương 303: Công Ty Vận Chuyển




Được rồi, âm mưu đẩy ngã người ta không được, ngược lại còn bị người ta đẩy ngã, cuộc sống vừa thất bại vừa ngọt ngào của Trùng Trùng cứ thế được mở ra.   Có lẽ sợ còn nhốt Trùng Trùng lại nữa thì hậu quả ngược lại sẽ càng lớn hơn, vì vậy Hoa Tứ Hải phá bỏ kết giới, cho phép nàng ra ngoài, nhưng hắn cử bốn thủ hạ thân tín đi theo nàng.

  Bốn người này đều là nam nhân to lớn, mặt mũi cũng không đến nỗi tệ, nếu ở thời hiện đại thì cũng có thể được xem là F4 Ma đạo, nhưng mà họ lại có tên của bốn nữ nhân, làm họ trông hệt như bốn nha hoàn, thật buồn cười.

  Tam Hồng, Ái Ái, Tú Tú và Thủy Uông Uông, chính là tên của họ.

  Mười châu ba đảo và Trung Quốc của thế kỷ hai mươi mốt đúng là rất giống nhau, Trung Quốc đất đai rộng lớn, lịch sử lâu đời, ngôn ngữ địa phương cũng chênh nhau rất nhiều, mười châu ba đảo cũng gần giống như vậy, ngoại trừ tiếng Quan Thoại – cũng giống như tiếng Phổ Thông của Trung Quốc – ra thì người dân ở các nơi khác đều nói giọng nam giọng bắc, may mà nếu để tâm nghe thì cũng có thể hiểu được.

  Tiếp xúc được vài ngày, Trùng Trùng đã có sự so sánh đại khái giữa thổ âm của F4 Ma đạo với giọng địa phương của Trung Quốc.

  Tam Hồng ―― nguyên quán Viêm châu, nghe giọng giống người Thiểm Tây, giọng nói cũng to.

  Ái Ái ―― nguyên quán Doanh châu, nghe giọng giống người Phúc Kiến hoặc Quảng Tây, giọng nói nghe khó hiểu nhất.

  Tú Tú ―― nguyên quán Nguyên châu, nghe giọng giống người Triết Giang, giọng nói nhẹ nhàng bùi tai.

  Thủy Uông Uông ―― nguyên quán Sinh châu, nghe giọng giống người Hồ Nam, câu nói nhiều tình thái từ, dứt khoát trôi chảy.

  Về cơ bản thì nàng vừa ra ngoài, bốn người này sẽ theo sát bảo vệ, trông thì như vệ sĩ nhưng thật ra họ có tác dụng canh chừng, đề phòng Trùng Trùng bỏ chạy. Cho dù Trùng Trùng muốn tìm nhà xí để “giải bày” một chút thì bốn người này cũng chia ra mỗi người canh một góc, trừ khi Trùng Trùng chui ra ngoài qua đường hầm phân, nếu không thì mãi mãi cũng không có cơ hội.

  Thật ra Trùng Trùng không hề ngại, bởi vì từ sau khi mối quan hệ của nàng với tên ma đầu ấy tiến một bước càng thân mật hơn thì nàng thấy có hơi không nỡ xa hắn, ít ra thì bây giờ là vậy. Trước mắt nàng đang nuôi chí học tập chút ít kỹ thuật gì đó, chuẩn bị cho công cuộc báo thù vì bị đẩy ngã ngược lại của sau này, sao nàng có thể bỏ chạy được chứ?!

  Hơn nữa, giả danh đại thiếu gia trẻ tuổi nhà giàu, dẫn theo bốn nô bộc ác ôn mặt thì tuấn tú nhưng lại trông như lang hổ ra đường đúng là mang lại cảm giác thành tựu. Dân chúng tự động tránh đường, các thiếu nữ vừa sợ hãi vừa mến mộ, nên về sau nàng dứt khoát ngày nào cũng giả nam, thỉnh thoảng quyến rũ các mỹ nhân một chút cũng chẳng sao.

  Không lâu sau, tại Khoái Hoạt Lâm đã hình thành lời đồn đãi rằng có năm tên hư hỏng thường hay xuất hiện, đứng đầu là một tiểu tử da dẻ trắng mịn, cả ngày cứ cười hì hì, nhìn cái gì cũng thấy mới mẻ, tiêu tiền như đổ nước.

  Bốn chàng trai trẻ tuổi kia có vẻ là tùy tùng trong nhà, hành động nhanh nhạy, thân hình và mặt mũi đều không tệ, hình như còn biết chút pháp thuật nữa, chắc là con cháu nhà giàu đã thuê người trong Ma đạo làm vệ sĩ rồi.

  Tất cả những cửa tiệm, người đi đường thậm chí là lính tuần của quan phủ cũng không dám dây vào họ, may mà họ chỉ trông dữ dằn, chỉ mong sao được đi lấn cả con đường cho sảng khoái, thường nói cười to tiếng, còn ngoài ra chẳng có gì cả, không hiếp đáp ai, cũng không trêu ghẹo nữ nhân, ăn cơm hay mua sắm cũng đều trả tiền đầy đủ.

  Thỉnh thoảng trông thấy có người ăn xin hoặc người gặp nạn, tiểu tử da dẻ trắng mịn ấy còn trợ giúp tiền bạc một cách rộng rãi nữa. Nhưng có người muốn cám ơn y, có người bán thân để an táng cha muốn lấy thân báo đáp đều bị y nghiêm khắc từ chối, còn khiển trách ngược lại họ nữa.

  Bởi vì Tụ Quật châu là nơi bần hàn hoang vắng, là một nơi rất nghèo khó lạc hậu, chỉ vì tổng đàn của Ma đạo ở đây nên mới có tiếng tăm mà thôi.

  Về sau khi Trùng Trùng xây dựng lên Khoát Hoạt Lâm, ven Biển Chết lại mọc thêm một cái Có Một Quán Trọ, còn có một con đường chuyên để buôn bán, có thể vận chuyển hàng hóa từ ven Biển Chết đến thẳng đây, sau đó lại mang hàng hóa của châu này vận chuyển đến các châu khác.

  Hoàn cảnh buôn bán tốt thế này, rất nhanh đã có rất nhiều thương nhân của Tụ Quật châu tập trung về đây, chân núi Bạch Thạch qua đó cũng trở nên tấp nập, thấp thoáng mang hơi hướng của trung tâm thương mại.

  Lúc đầu khi Trùng Trùng đầu tư đắp đường xong thì cứ mãi bận rộn ngược xuôi, không có thời gian thực hiện kế hoạch buôn bán làm ăn vĩ đại của mình, tất cả mọi chuyện đều giao cho tên quan thuế xui xẻo đến núi Vân Mộng thu thuế là Mã Hữu Hỉ làm, nói rõ không được hiếp đáp bá tánh và thương nhân, nếu không sẽ lấy mạng chó của hắn.

  Thật ra ngày nào Trùng Trùng cũng từ Tu La Vi Mang trên núi Bạch Thạch đến Khoát Hoạt Lâm không phải để chơi, mà vì để khảo sát.

  Kết quả của mười mấy ngày đi dạo, Trùng Trùng không thể không thừa nhận rằng chỉ cần là người thì sẽ có ưu điểm, Mã Hữu Hỉ chính là loại người này. Dù nhân phẩm tồi tệ, ác độc tham tiền, là một tên tham quan điển hình, nhưng hắn sợ chết. Lấy mạng sống đe dọa hắn đồng thời hứa hẹn bằng một mức lợi ích nhất định thì hắn sẽ có thể phát huy tiềm năng đến mức cao nhất.

  Hắn quản lý Khoái Hoạt Lâm rất chỉnh tề, dù hắn đã tự ý tăng thêm chút thuế, tự ý kiếm lời cá nhân, nhưng bởi vì các gian hàng đều mua may bán đắt, cũng không gây ra ảnh hưởng gì to tát, vì vậy mọi người cũng nhẫn nhịn cho yên chuyện.

  Thêm việc trước đó Trùng Trùng có nói rõ sẽ rút ra một phần lợi nhuận từ Khoái Hoạt Lâm và Có Một Quán Trọ cho Mã Hữu Hỉ, vì vậy bây giờ hắn giàu nứt đố đổ vách, lại bởi vì sợ kiếm được tiền mà không có mạng tiêu nên hắn rất ngoan ngoãn, không hề vơ vét của cải của dân.

  ”Ta có kế hoạch mới, vẫn là ngươi quản lý giúp ta, ta sẽ chia đôi lợi nhuận cho ngươi.” Trùng Trùng tìm Mã Hữu Hỉ nói chuyện, “Ta thấy các nhà buôn vận chuyển hàng hóa phiền phức quá, sẽ ảnh hưởng đến chuyện làm ăn, hay là ngươi thay mặt ta mở một công ty vận chuyển trên đường đi.”

  Mã Hữu Hỉ rất ngạc nhiên, trước nay hắn chưa từng biết “công ty” là cái gì, nhưng vị đại tiểu thư Tiên đạo này có rất nhiều sáng kiến hay, đều là những gì hắn nghĩ không ra, nhưng lúc làm lại kiếm được rất nhiều tiền, quả thật khiến hắn khâm phục.

  Vị đại tiểu thư này từ lúc Khoái Hoạt Lâm được xây xong thì chưa từng xuất hiện qua, nhưng lại giao cho hắn quản lý chỗ này, hắn lại sợ bị bà cô nàng đây giết nên vẫn luôn không dám sơ sót. Nhưng dẫu cho như vậy, khi nàng bất chợt xuất hiện thì hắn vẫn giật nảy mình, đến bây giờ mà trái tim vẫn chưa quay về chỗ cũ được.

  ”Đây là tên cửa tiệm của ta.” Trùng Trùng bịa bừa, “Ngươi tìm thêm vài người, ở lại công ty vận chuyển ghi chép lại tất cả những nhà buôn muốn nhập hàng và xuất hàng, lập một tờ đơn rồi sau đó đưa hàng, ngươi cho lên xe ngựa, xe lừa, xe bò bất kể là xe gì, giúp họ vận chuyển hàng hóa và thu một khoản phí nhất định. Như vậy thì tuy nhà buôn tiêu thêm chút tiền nhưng không cần phải tốn thời gian vận chuyển, mà công ty vận chuyển chúng ta kiếm được tiền rồi sẽ cho ra loại hình phục vụ hiệu suất cao tốc độ cao chất lượng cao, cả hai bên đều vui vẻ thì tội gì không làm chứ?”

  Mã Hữu Hỉ trợn trừng mắt, gốc cây rụng tiền nhỏ bé trong lòng đang đâm chồi nảy lộc khiến hắn ngứa lòng, dường như cả đống vàng bạc đang xuất hiện trước mặt vậy. Xem ra hắn ngoan ngoãn quả thật không phải sai lầm, bà cô Tiên đạo này quả thật là sẽ mang lại rất nhiều lợi ích lớn lao cho hắn.

  Lúc nàng còn là kiếm tiên của Tiên đạo thì hắn đã không dám dây vào rồi, huống chi bây giờ còn dẫn theo bốn vệ sĩ của Ma đạo, hắn càng là ngay cả rắm cũng không dám thả lấy một phát. May mà người của Tiên đạo vẫn còn xét lý lẽ, nếu mà dây phải người của Ma đạo thì sẽ có thể mất mạng bất cứ lúc nào.

  Tụ Quật châu có quan phủ của Nhân đạo, nhưng làm gì có ai dám nói một chữ với Ma đạo chứ?

  ”Bảo ông chủ của Có Một Tiền Trang làm chuyện này chứ? Hắn vẫn luôn làm việc cho ta ―― không, là cho ngài, cũng là người ngài giới thiệu, đáng tin.” Hắn cười nịnh nọt.

  Trùng Trùng gật đầu, sau đó nói này nói kia để lảng sang chuyện quan phủ.

  Đây là mục đích thứ hai nàng ra đây chơi, là khía cạnh để tìm hiểu xem lục đạo có đánh nhau không.

  Thời hạn hai tháng nàng và Hoa Tứ Hải hẹn ước vẫn chưa tới, mà bên Bạch Trầm Hương cũng không có tin tức về mảnh đất Lạc Lối, vết thương của nàng thì chưa lành hẳn, và nội thương cũng chưa khỏi, tạm thời không thể tự mình ra tay, trước mắt đang nghĩ cách kéo dài thời gian.

  Và những vấn đề này đều không thể nghe ngóng được từ chỗ tên ma đầu ấy và thủ hạ của hắn đâu.

  Tụ Quật châu là địa bàn của Ma đạo, lại có Biển Chết, nếu thật sự đánh nhau thì khói lửa chiến tranh cũng sẽ không bén được đến nơi đây. Nhưng có thể nhìn ra được chút dấu hiệu từ thái độ của dân chúng và quan phủ.

  Ôi, số Diêu Trùng Trùng nàng thật khổ, dưỡng thương, đi dạo phố cũng phải lo lắng cho thiên hạ, theo nàng thấy thì nàng đi làm Nữ Vương của mười châu ba đảo cho rồi.

  Lại ép bức dụ dỗ Mã Hữu Hỉ thêm một hồi rồi Trùng Trùng mới dẫn theo F4 Ma đạo đi ra khỏi nha môn nơi đã được dọn đến Khoái Hoạt Lâm, nhưng vừa ra đường thì đã nghe thấy tiếng ồn ào xôn xao, một nữ nhân gọi to bằng giọng nói trong veo: “Ta tìm Tây Bối đại quan nhân!”

  Hả?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.