”Làm tốt lắm.” Hoa Tứ Hải mặt không cảm xúc, nhưng lúc nhìn thấy Trùng Trùng thì chợt trở nên dịu dàng. ”Ghi công chứ?” Tây Bối mỉm cười nhìn Trùng Trùng được Hoa Tứ Hải bế trong
lòng, chẳng qua chỉ cách nhau hơn một thước thôi mà vị trí lại xa tận
chân trời, mãi mãi không thể đến gần.
”Lấy công
chuộc tội, bởi vì ngươi làm nàng bị thương.” Hoa Tứ Hải nói một cách
lạnh lùng, “Ta đi trước, chuyện sau đó giao cho ngươi.”
Tây Bối gật đầu cám ơn, hắn biết Tiểu Hoa đang cho hắn cơ hội, nếu không
thì với sức phòng thủ của Nhân đạo trong hôm nay thì chắc chắn Bắc Sơn
Thuần sẽ phải chết. Ma Vương trước nay luôn lạnh lùng vô tình, hắn chịu
nể mặt đến mức này là vì tình bạn ngàn năm của họ mà thôi.
Hoa Tứ Hải nghênh ngang đi rồi, Tây Bối nhảy từ trên không xuống ngay trước ngựa của Bắc Sơn Thuần.
Bắc Sơn Thuần cực giận, vốn muốn dẫn binh đuổi theo, nhưng binh lính trong
Ma đạo, Quỷ Đạo đồng loạt cản ngay trước mặt, rõ ràng y không thể chen
ra được, mà binh cứu viện từ Thiên đạo y đã cầu vẫn chưa đến, bây giờ đệ đệ của mình, quân sư của Ma đạo cũng cản ngay trước mặt, y càng khó
lòng động đậy hơn.
Trước đó Tuyên Vu Cẩn có bí mật
đến gặp y, nói với y về bí mật của mái vòm Thiên Ảnh, mặc dù lấy Trùng
Trùng làm thê tử là ý kiến của bản thân y, nhưng Tuyên Vu Cẩn lại bày tỏ rằng kế này hay, dùng Diêu Trùng Trùng làm con tin để khống chế Hoa Tứ
Hải.
Tuyên Vu Cẩn có nói Hoa Tứ Hải – cũng chính là Tín Đô Ly Nan của kiếp trước – dù nổi tiếng là lạnh lùng vô tình nhưng
một khi đã động lòng thì nặng tình chính là điểm yếu nhất của hắn.
Tuyên Vu Cẩn từng hứa rằng nếu Hoa Tứ Hải đến cướp dâu thì chắc chắn Thiên
đạo sẽ trợ giúp, tuy y không cho rằng Hoa Tứ Hải sẽ làm to chuyện vì nữ
nhân này, nhưng không ngờ tên ma đầu ấy lại không ra tay vào ngày đại
hôn, báo hại y và Tuyên Vu Cẩn uổng công giăng lên một cái bẫy tinh tế,
rồi bây giờ lại đột nhiên làm chuyện mang nhục cho y như vậy.
Người của Tuyên Vu Cẩn chưa tới, mà Hoa Tứ Hải thì đã cướp thê tử của y sau
đó bỏ đi rồi, cho dù y biết không địch lại song sao có thể nuốt trôi cơn tức này được?
Dù gì thì y cũng là chủ một đạo, bị người ta cướp mất thê tử thì làm gì còn mặt mũi ngồi trên cái ghế này nữa?!
”Tránh ra!” Y quát lên.
Tây Bối không tránh mà vung tay giăng một kết giới ngăn cách họ với bên
ngoài, “Hoàng huynh, xin ban một bức thư từ thê, như vậy với huynh, với
Trùng Trùng cũng đều là cách giải quyết tốt nhất.”
”Ngươi nói cái gì?” Trán Bắc Sơn Thuần hằn gân xanh, cốt cách tao nhã đã hoàn
toàn mất hết, ngược lại tên đệ đệ trông lớn tuổi hơn y, đã gia nhập Ma
đạo này của y lại có phong cách cao quý ưu việt của kẻ làm Vương hơn y.
”Hoàng huynh, không một ai hiểu Ma Vương, hoặc có thể nói là Minh Vương điện
hạ hơn ta.” Vẻ mặt Tây Bối vẫn đĩnh đạc như cũ, “Hắn thương nhớ Trùng
Trùng sâu sắc, ngày huynh đại hôn hắn không đến cướp dâu là vì Trùng
Trùng lấy tính mạng ra đe dọa hắn, nay hắn cam chịu gánh vác điều sai
lầm nhất thế gian là công khai đến cướp Bắc Sơn Vương phi, chứng tỏ hắn
đã quyết định rằng thà chiến đấu một mất một còn với ba đạo Thiên, Tiên, Nhân cũng sẽ không trao Trùng Trùng cho huynh. Dẫu huynh có cảm thấy
nhục nhã bao nhiêu thì chuyện cũng đã rồi, chẳng thà mất bò mới lo làm
chuồng thì tốt hơn. Một bức thư từ thê có thể khiến người trên thế gian
chửi mắng Ma Vương với Trùng Trùng, và dồn hết sự thương xót cho huynh,
như vậy chẳng phải là có thể cứu vãn được chút ít tổn thất sao?”
Bắc Sơn Thuần hơi động lòng, y biết Tây Bối nói đúng cả, nhưng trước nay y
chẳng tin một ai ngoại trừ bản thân, bèn hừ, “Ngươi nói nghe hay nhỉ,
tiếc rằng sao quân sư của Ma đạo lại một lòng muốn tốt cho ta cơ chứ? Lẽ nào muốn quay trở lại Vương tộc Bắc Sơn hay sao?”
Tây Bối cười khinh, “Tên ta là Tây Bối Liễu Ty, Bắc Sơn Ý ở đâu ra? Ngược
lại là hoàng huynh lầm rồi đấy, nếu huynh không nói ra thì thế gian còn
có ai biết Vương tộc Bắc Sơn còn có một Vương tử khác tồn tại?”
Bắc Sơn Thuần lạnh người, hối hận mình cấp bách quá đã tiết lộ ra sự thật y còn có một hoàng đệ.
Hoàng vị của y là bất chính, y bắt buộc phải là người duy nhất mang dòng máu
Bắc Sơn mới không bị nghi ngờ, vì vậy cho dù không giết được Bắc Sơn Ý
thì ít nhất cũng không được cho hắn xuất hiện trước mặt mọi người.
”Ngươi cũng biết mình thuộc Vương tộc Bắc Sơn sao?” Y cố đè nén nỗi sợ hãi và
phiền muộn mà mạnh miệng, “Ta ở đây khó khăn đối phó với Hoa Tứ Hải, còn đệ đệ mình thì ở sau lưng ta châm thêm ngòi lửa, thế gian làm gì có
chuyện vô lý như vậy? Tránh ra, chậm trễ nữa thì sẽ không đuổi kịp tên
ma đầu ấy nữa.”
”Một bức thư từ thê đổi lấy một thể diện, hoàng huynh, huynh là người thông minh, sẽ biết nên chọn thế
nào.” Tây Bối biết Bắc Sơn Thuần chẳng qua là đang làm ra vẻ thôi nên
cũng không có tránh ra, “Nếu thật sự hoàng huynh không chịu thì Trùng
Trùng vẫn sẽ là Bắc Sơn Vương phi, nhưng mặc dù nàng là nàng dâu của nhà Bắc Sơn, song chưa chắc sẽ là thê tử của huynh, bởi vì kẻ làm Vương
chưa chắc là huynh.”
Bắc Sơn Thuần ghìm ngựa
nghiêng người, vẻ mặt trắng bệch, gương mặt tuấn tú tuyệt đẹp ấy trông
hệt như chiếc mặt mạ tinh xảo, chỉ có đôi mắt là tràn đầy nỗi sợ hãi,
vậy mà trong phút chốc y lại không thốt ra được câu chất vấn nào.
Chuyện y sợ nhất chính là điều này, lẽ nào hôm nay nó sẽ xảy ra sao?
Tây Bối lắc đầu thở dài.
Quả nhiên mỗi người đều có điểm yếu của mình, với người huynh trưởng luôn
rắp tăm tính toán, tàn nhẫn ác độc này mà nói thì Vương vị không phải
chính thống, lúc nào cũng sợ người khác sẽ cướp mất, đây chính là điểm
yếu trí mạng trong lòng y.
”Ngươi muốn soán ngôi
sao?” Ngẩn ra mấy giây rồi Bắc Sơn Thuần mới phục hồi tinh thần, “Chỉ
tiếc rằng bổn Vương đã nắm vững giang sơn, có ai lại ủng hộ cho ngươi cơ chứ? Lẽ nào là đám tiểu tốt của Ma đạo và Quỷ Đạo sao?”
Từ lúc bé khi Tây Bối rời khỏi Bắc Sơn Vương cung, tuy Bắc Sơn Thuần đã
biết nếu hoàng đệ đã lựa chọn từ bỏ thì sẽ không cướp ngôi vị của y nữa, huống chi y làm Vương của Nhân đạo đã nhiều năm, đã sớm xây dựng được
đia vị kiên cố của mình rồi.
Nhưng chuyện ngôi vị vốn không phải của y mãi mãi là cái dằm trong tim y, lúc nào cũng khiến y ăn không ngon ngủ không yên.
Đã bao năm rồi, y tìm hoàng đệ khắp chốn mà không thấy, không phải tìm vì
tinh thân mà vì để diệt cỏ tận gốc, nào ngờ đâu hoàng đệ đã lăn lộn
trong Ma đạo rồi, còn trở thành người giàu nhất thế gian ngay trước mặt y nữa.
Đây là sơ sót của y, vì vậy bây giờ y phải gánh chịu hậu quả do sơ sót ấy mang lại.
Sau đó Tây Bối cười như đã lường trước, “Hoàng huynh, có thể huynh tưởng
rằng huynh làm Vương của Nhân đạo lâu thì Thiết Quân sẽ là của huynh,
đại thần sẽ là của huynh, bá tánh sẽ là của huynh, cho dù ta có phơi bày thân phận thì cũng không thể giành lại được ngôi vị, nhưng hoàng huynh
phải hiểu điều này, trong đạo trí quốc thì lòng dân là máu thịt, lương
thuế là cơ thể, hai thứ này huynh có sao?”
”Kẻ nào động vào Vương tộc Bắc Sơn ta đều phải chết!” Bắc Sơn Thuần tay cầm chuôi kiếm, yếu thế nhưng vẫn mạnh miệng.
Tây Bối hoàn toàn không phòng ngự, chỉ nói tiếp, “Bao năm nay huynh thực
thi chế độ chuyên chế, ngày nào cũng đắm chìm trong dã tâm muốn lật đổ
năm đạo còn lại, huấn luyện Thiết Quân, nuôi dưỡng yêu thú, luyện rèn
thần binh mà quên phải nuôi dân ích nước lợi nhà, khiến con dân oán
thán, quốc khố trống không. Mà ta là người giàu nhất thế gian, danh dự
bậc nhất, không có tiền tài của ta chu cấp thì Thiết Quân của huynh cả
quân lương cũng không có mà ăn, cả giang sơn bị u ám mất một nửa, còn
đánh được sao? Ta tiếp tục phơi bày ra thân phận Bắc Sơn Vương tử của
mình, lẽ nào sẽ thua cho huynh hay sao?
Có lẽ huynh cho rằng cả tộc Bắc Sơn đều bị diệt khẩu rồi thì sẽ không còn ai bảo vệ cho ta nữa, mà không biết rằng ta cố gắng làm ăn nhiều năm qua đã nắm
được mạch máu của mười châu ba đảo từ lâu rồi, lại có Ma binh hùng mạnh
chống lưng, nếu ta muốn đổi chủ giang sơn này thì chẳng qua chỉ cần tốn
quãng thời gian vài năm chiến tranh thôi. Cho dù ta không thành công thì ngôi vị của huynh vẫn còn vững không? Năm xưa nhà Bắc Sơn cướp giang
sơn của nhà họ Dương, lẽ nào sẽ không có ai đến cướp lại của chúng ta
sao?”
Những câu nói này làm Bắc Sơn Thuần khiếp
đảm, y cứ luôn tưởng tên đệ đệ này yếu ớt, không ác được, nào ngờ đâu
suy nghĩ lại kín đáo đến vậy, đã âm thầm sắp xếp tất cả ngay từ đầu để
kiểm soát y rồi.
Bây giờ phải làm sao? Hoàng đệ đang ép cung, lại dùng kết giới để nhốt hai người lại.
Đấu pháp lực thì y đấu không lại rồi, muốn vây đánh thì người của Ma đạo và Quỷ Đạo vẫn chưa đi.
Muốn trách thì trách lúc nãy y cấp bách quá đã gọi thân phận hoàng đệ của
mình, người trên chiến trường đều nghe cả rồi, nếu những gì hoàng đệ nói là thật, vậy thì từ đây y sẽ gặp phiền phức đây.
Nhưng hình như hoàng đệ không phải muốn tranh ngôi thật lòng, chỉ muốn dùng nó để đổi lấy cái khác thôi.
”Ngươi muốn thế nào?” Y liếc hắn, hỏi với giọng nghiêm túc.
”Một bức thư từ thê và một lời hứa, thôi Bắc Sơn Vương phi là Trùng Trùng và hứa không dấy lên chiến tranh trong vòng bốn mươi chín ngày.” Tây Bối
đưa ra điều kiện đồng thời ngầm thở phào.
Hắn biết chắc chắn Bắc Sơn Thuần sẽ đồng ý mà.
Như vậy thì trách nhiệm của hắn dành cho Tiểu Hoa và Trùng Trùng đều đã làm được hết rồi, thêm vào lại một lần nữa giữ lại được mạng sống của huynh trưởng mình rồi.
Hắn xả thân quên mình vì người khác như vậy đúng là không tu con mẹ nó tiên thì thật là phí quá!