Thần Tiên Cũng Có Giang Hồ

Chương 299: Q.4 - Chương 299: Mau Khỏe Lại Nhé




Lúc tin tức Trùng Trùng bị thôi truyền tới từ chỗ Tây Bối thì vừa khéo nàng mới tỉnh lại từ giấc ngủ sâu.  Vừa mở mắt đã thấy không đúng rồi, dù nàng ngủ đến mơ màng nhưng cảm giác vẫn còn, trí nhớ vẫn rất tốt.

  Nhớ lại đêm hôm ấy, Hoa Tứ Hải xâm nhập Bắc Sơn Vương cung nói trong vòng ba ngày sẽ đưa nàng đi, lại nhìn xung quanh thấy vừa lạnh vừa trống, chỉ có chiếc giường ấm áp mình nằm, cạnh bên có đặt một chậu lửa.

  Vương điện Hắc Thạch trước nay luôn vắng vẻ lạnh lẽo, đoán chắc rằng giường của tên ma đầu ấy cũng sẽ không thoải mái đến thế này, chắc chắn là nó được sắp xếp riêng cho nàng rồi. Nghĩ đến đây, lòng nàng thấy ngọt ngào, nhưng cổ họng lại khô khốc, chắc chắn là do chậu lửa ấy hun rồi.

  Hoa Tứ Hải quan tâm quá độ, báo hại nàng bị nhiệt rồi, một nam nhân cổ đại như hắn không biết đến tầm quan trọng về việc dưỡng ẩm của nữ nhân.

  ”Cho hớp nước uống đi, tù binh cũng có nhân quyền nhé.” Nàng cất tiếng gọi mới thấy giọng nói không to, còn rất yếu, từ lúc ra đời đến nay đây là lần đầu tiên nàng bị thế này.

  Một bóng đen lóe lên bên cạnh, kế đó là một đôi tay vững chãi nhẹ nhàng nắm bả vai nàng, bế nàng đang nằm sấp trên giường dậy, rồi chỉnh lại tư thế cho nàng nằm yên ổn trong lồng ngực mình, cuối cùng một chiếc chén ngọc được đưa đến môi nàng.

  Nàng biết người đó là ai, bởi vì nàng yêu hắn nên chỉ cần cảm nhận một chút thì sẽ xác nhận được đối phương. Vì vậy nàng yên tâm ỷ ôi trong lòng hắn một hơi uống cạn chén nước, nước rất ngọt lành, quả nhiên nước không bị ô nhiễm rất là ngon.

  Cảm thấy ma đầu ấy sắp buông mình ra, nàng vặn vẹo một cái bày tỏ ý từ chối, cơn nhói đau truyền tới từ sau lưng, nhưng trong đó còn bao gồm một chút mát lạnh, không phải nguy hiểm mà hình như là được thoa thuốc rồi.

  ”Ta nằm mệt rồi, muốn ngồi một chút.” Nàng vùi sâu vào ngực hắn, tìm được chỗ thoải mái nhất.

  Hắn không động đậy, sợ đụng phải vết thương của nàng.

  ”Ở đây vừa khô vừa nóng.” Nàng oán trách.

  Hắn phất tay dập tắt lửa trong chậu, thay vào đó là một lớp sương băng từ từ lan rộng trong không khí, độ ẩm vừa đủ.

  ”Môi nứt rồi, có dầu dưỡng môi không? Không có thì hôn một cái cũng có thể gắng chịu được.” Nàng chu môi.

  Hắn khẽ thở dài, nói một cách bất lực: “Trùng Trùng, đừng nghịch.”

  Hắn nhịn khổ sở lắm rồi, vậy mà nha đầu này còn dụ dỗ hắn.

  ”Nào có nghịch, đây là nhu cầu của người bệnh. Hơn nữa chàng thay thuốc giúp ta rồi phải không? Cũng có nghĩa là chàng nhìn thấy cơ thể của ta rồi, lúc này lẽ nào muốn nói không chịu trách nhiệm à.” Trùng Trùng ngẩng đầu chạm phải đôi mắt sâu không thấy đáy của hắn, sau đó cảm thấy cả người chợt nóng lên, liền vội vàng dời tầm mắt, song vẫn tiếp tục ỷ ôi trong lòng hắn, rồi thoải mái thở dài một hơi.

  Bầu trời bên ngoài không thay đổi gì, vẫn mây đen dày đặc, nguy hiểm rình rập khắp nơi, vấn đề của nàng vẫn chưa được giải quyết, chuyện muốn làm càng là chỉ làm được một nửa, không thể cứ vậy từ bỏ được.

  Nhưng ―― bây giờ nàng ở trong lồng ngực của người mình yêu, đây chính là toàn bộ thế giới của nàng rồi.

  Thỉnh thoảng nàng cũng có quyền bướng bỉnh một chút, phóng túng một chút chứ, không cần biết những ngày tháng này có giữ được lâu không, cứ xem mỗi ngày là ngày tận thế mà yêu là được rồi.

  Huống chi bây giờ nàng là một người bệnh, có quyền muốn làm gì thì làm, vậy thì cứ bỏ hết tất cả sang một bên, yên ổn sống những tháng ngày dưỡng thương đi.

  ”Phải hôn.” Nàng nói một cách bướng bỉnh, rồi vươn tay ra quấn lấy cổ Hoa Tứ Hải, vừa muốn “dê” hắn một chút thì bụng đã phát ra tiếng rột rột rồi.

  Nàng là kiếm tiên, nhưng mấy ngày không được ăn thì chỉ ít đói hơn người thường một chút thôi.

  Hoa Tứ Hải bị nàng quấy rầy nhưng không hề thấy phiền chán, chỉ thấy trái tim được dịu dàng lấp đầy, còn hơi buồn cười nữa. Hắn một tay tiếp tục ôm nàng, tay còn lại mở một chiếc hộp đá đặt ở đầu giường ra.

  Một mùi hương nồng lập tức ập vào mũi.

  ”A, có đồ ăn ngon!” Bụng Trùng Trùng tăng cường hối thúc, hai mắt phát sáng, “Không ngờ Tu La Vi Mang còn có đầu bếp giỏi thế này.”

  ”Mời từ Khoái Hoạt Lâm của nàng đấy.” Hoa Tứ Hải khẽ nói rồi bế nàng đến gần chiếc hộp đá để nàng tiện vươn tay lấy thức ăn hơn.

  Lúc này Trùng Trùng làm gì còn khách sáo nữa, khoảng thời gian bị Bắc Sơn Thuần ngược đãi, nàng gần như đã lâu không được ăn đồ ngon rồi, bây giờ ăn như châu chấu, nếu không phải Hoa Tứ Hải sợ nàng no căng bụng mà cản nàng lại thì thức ăn trong hộp bị nàng quét sạch mất.

  Mà không biết chiếc hộp này được làm bằng gì mà có thể giữ ấm được, màu sắc và hương vị thức ăn không hề thay đổi.

  ”Cho ta cái này đi! Đặt thức ăn rất tốt.” Nàng chỉ chiếc hộp đá.

  Thấy Hoa Tứ Hải gật đầu đồng ý thì nàng lại chỉ hết một lượt những món đồ ít ỏi trong phòng, món nào cũng mở miệng đòi lấy, cuối cùng ngón tay chỉ lên lồng ngực của Hoa Tứ Hải, “Người này là thứ ta muốn có nhất, cho ta đi.”

  Hoa Tứ Hải không nói gì nhưng cánh tay ôm Trùng Trùng siết chặt thêm.

  Kế đó hai người im lặng, dường như đây là quãng thời gian yên bình nhất, tất cả những ân oán tình thù đều không liên quan đến họ, thế gian chỉ còn lại hai người họ vậy, không cần bất cứ hành động và lời nói nào, cứ vậy ngồi tựa vào nhau thì đã là tất cả rồi.

  Cho đến chập tối hai người vẫn không hề tách ra, cũng không có ai đến làm phiền, sau khi dùng bữa tối, Hoa Tứ Hải giúp Trùng Trùng thay thuốc.

  Trùng Trùng vốn tưởng phải cởi hết quần áo nên đã xây dựng tâm lý trong một thời gian rất lâu, bởi vì trong rất nhiều bộ phim cổ trang, những cảnh trị thương cuối cùng đều biến thành ấy ấy, huống chi lúc ở núi Cổ Quái, đầm Mạc Sân suýt nữa đã xong chuyện lớn rồi.

  Nàng rất lo cho vết thương trên lưng, hơn nữa cũng rất hoảng loạn, không biết có nên từ chối không.

  Nàng thấy hai người yêu nhau đến một lúc nào đó khi yêu đến không thể nào vượt được nữa thì làm chuyện ấy là điều rất bình thường, nhưng tuy bình thường miệng nàng thì nói kiêu nhưng khi chuyện đến rồi thì lại rất sợ, nhút nhát đến mức tay chân lạnh ngắt.

  Nhưng kết quả cuối cùng không phát triển theo những gì nàng dự đoán, Hoa Tứ Hải chỉ ôm nàng vào lòng, mặt đối mặt, vòng tay qua dưới cánh tay nàng cởi bỏ dây yếm, sau đó thoa lớp thuốc mát lạnh lên vết thương của nàng một cách cực nhẹ nhàng, cứ vậy một động tác tưởng chừng rất khó khăn mà hắn đã hoàn thành một cách dễ dàng.

  Nhưng mảng lưng trần trụi, vết thương dữ tợn, đường cong đẹp đẽ từ phần eo trở xuống, ngón tay được lớp thuốc mát lạnh ngăn cách dịu dàng trượt trên lưng nàng, còn cả lồng ngực dính chặt nhau, nhịp tim quấn quýt nhau và lớp gai ốc nổi trên làn da của hai người, tất cả đều có tác dụng kích tình, làm cả hai người đều hơi động tình, ngay cả không khí cũng trở nên mập mờ nóng bỏng.

  Hoa Tứ Hải đẩy Trùng Trùng ra một cách khó khăn, “Mau khỏe lại nhé.”

  Hắn nói với chất giọng khàn đặc, trong mắt cháy lên ngọn lửa kỳ lạ, “Mau khỏe lại nhé.” Hắn lặp lại.

  Làm trắc phi của hắn sao?

  Nhưng nàng ghét hai chữ “trắc phi” này, nó đồng nghĩa với việc nàng phải chia sẻ ông xã với người khác, nàng thà chết cũng sẽ không làm vậy, tình yêu như vậy không có tự tôn. Nhưng ánh mắt hiện giờ của hắn dịu dàng thâm tình đến thế này, nàng không nỡ từ chối hắn, chỉ hít mũi.

  ”Ngày vết thương lành ta sẽ quay về núi Vân Mộng.” Nàng trong nghịch ngợm mang chút xấu xa, “Mặc dù chàng bắt ép ta về, nhưng ta sẽ không để rơi vào bàn tay của sắc ma là chàng đâu. Muốn rơi thì cũng phải là chàng trai Hoa đẹp chàng rơi vào bàn tay sắc ma của ta, đây đều cần có trình tự, không được làm loạn, chàng nhớ lấy cho ta.” Nàng dựa vào người hắn.

  Thoải mái một chút đi, chờ khi La Sát Nữ được cứu ra thì vấn đề này sẽ được giải quyết, nếu không thì nàng sẽ đi khỏi đây, đến một nơi mà ma đầu này mãi mãi cũng không tìm được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.