Ngay từ đầu anh rất căng thẳng, nhưng lại phát hiện bản thân rất nhanh đã thích ứng với bầu không khí thoải mái này, nếu bọn họ xem anh chỉ là một người khách, có lẽ sẽ làm anh không được tự nhiên, nhưng người trong Quan gia lại nói chuyện với anh chẳng khác gì người nhà, không kiêng kị điều gì.
Ôi? Anh sống đời thực vật trong tám tháng sao? Không thể nào?!
Cho nên hiện tại anh là đang trong quá trình điều trị sao?
Cho nên anh cũng không phải là người tàn phế.
Thì ra chị hai là chăm sóc anh, khó trách, em cứ nghĩ chị ấy phát bệnh thần kinh, bỏ việc để đi làm công cho bệnh viện ___ Cốp! m thanh bị gõ đầu vang lên.
Dám nói chị bị điên, muốn chết.
Trên bàn cơm vô cùng náo nhiệt, mọi người bảy mồm tám lưỡi phát biểu, nói đến những chuyện linh tinh sau lại hỏi anh cảm tưởng khi làm người sống đời thực vật, khiến Tả Thành Hạo vừa buồn cười vừa muốn khóc.
Những người trong ngôi nhà này thật thú vị, thoáng một lát là anh liền yêu mến, khi đối diện với bọn họ, chưa khi nào anh thoải mái như vậy, bởi vì người Quan gia không hề làm ra vẻ, anh cũng tận mắt nhìn thấy một nét mặt khác của Xảo Xảo khi ở nhà, thì ra cô còn có cái uy của chị cả.
Mẹ Quan ân cần gấp thức ăn cho anh, muốn anh ăn nhiều một chút, hơn nữa bà còn là một người mẹ không yên tĩnh, ăn được vài ngụm, liền đứng lên đi làm việc nhà khác, giống như một con ong mật bận rộn bay đi khắp nơi.
Không biết tại sao, đột nhiên anh lại có cảm giác quen thuộc, giống như đã từng quen biết, dường như anh đã từng trải qua không khí này.
Xảo Xảo nói muốn đưa anh đến một nơi mà hai người từng quen nhau, điều này có ý là anh đã từng tới Quan gia, nhưng vì sao người Quan gia lại giống như là lần đầu nhìn thấy anh?
Em trai Quan gấp một khúc lạp xưởng, đang định đưa vào miệng thì dừng lại, nhìn ra bên ngoài, tựa như nhớ đến cái gì liền quay đầu nhìn chằm chằm vào Tả Thành Hạo.
Làm sao vậy? Tả Thành Hạo cũng nghi hoặc nhìn em trai Quan.
Mạo muội hỏi một câu, Cái kia của anh còn có thể dùng sao?
Da mặt của Tả Thành hạo cứng lại.
Em muốn chết hả____ Quan Xảo Xảo nghe xong thì chịu không nổi mà thét lên.
Ha ha ha ___ Em gái Quan cười đến sặc s
Nắm tay của ba Quan tựa như muốn đấm vào bao cát liền đập xuống trên đầu của con trai, vang lên có tiếng.
Đau quá à!
Sao lại có thể hỏi người ta vấn đề như vậy?
Con là quan tâm đến hạnh phúc của chị hai_____ôi! Lần này nắm tay của mọi người cùng nhau đập xuống.
Ba Quan mắng con trai, sau đó áy náy nói với Tả Thành Hạo: Thật có lỗi, đứa con trai này của bác, miệng không thể cản được.
Lời nói vừa dứt, mẹ Quan tựa như một con ong mật bận rộn lớn giọng hô lên từ trong phòng ____
Ông xã, quần lót tôi đặt trên bàn trang điểm đâu? Sao lại không thấy?
Đang mặc trên người của tôi.
Cái gì?!
Cầm đi giặc rồi.
Hự!
Trên trán phủ đầy hắc tuyến, cứng ngắc, khó xử, dở khóc dở cười, đó là cảm giác lúc này của Tả Thành hạo, vừa rồi là ai mắng con mình, miệng không thể cản đây?
Đây là người Quan gia, nói chuyện không hề kiêng kỵ, ăn cơm cũng ồn ào như đi chợ.
Không biết vì sao, anh rất buồn cười, vô cùng buồn cười, mà anh cũng đã cười rất thoải mái, hôm nay, kể từ khi anh nằm viện, đã trải qua một ngày vừa khó quên vừa vui vẻ như vậy.
Anh yêu Xảo Xảo, cũng yêu nụ cười đáng yêu của cô cùng với những người thân đầy sức sống này.
Buổi tối, sau khi rời khỏi Quan gia để trở về bệnh viện, Xảo Xảo giúp đỡ ở bên người Tả Thành Hạo, chăm sóc anh tắm rửa, matxa, cùng với chườm nóng, trước khi A Hạo đi ngủ, cô sẽ nói với anh những chuyện thú vị của em trai, sự tinh em gái, cùng với rất nhiều chuyện buồn cười của người thân.
Anh rất hâm mộ khi em có được những người thân thú vị như vậy. Anh cười nói.
Anh còn chưa thấy bọn em cãi nhau, ầm ĩ như trời long đất lỡ.
Anh là con trai độc nhất, rất ước ao sẽ có cơ hội được nếm thử cảm giác tranh cãi ầm ĩ giữa anh chị em.
Cô cầm lấy bàn tay của anh, đặt lên gương mặt của mình, nũng nịu nói: Sau khi chúng ta kết hôn, họ đều là người thân của anh.
Lời nói này làm lòng anh ấm áp, bàn tay đang đặt trên khuôn mặt của cô luồn vào trong sợi tóc, đỡ lấy chiếc gáy dần hướng về phía mình, in lên một nụ hôn thâm tình.
Sau một hồi mơn trớn ngọt ngào nồng ấm, anh nhớ tới sự nghi hoặc ở trong lòng, lợi dụng lúc này mà hỏi cô.
Em nói anh đã từng đến nhà em?
Đúng vậy.
Vậy tại sao người nhà của em lại giống như lần đầu tiên nhìn thấy anh?
A.
Trong khoảng thời gian ngắn, cô liền ngây dại, không biết nên trả lời vấn đề này như thế nào.
Thời điểm anh đến nhà cô, chính là một linh hồn, người thân không thấy được anh, đương nhiên cũng không biết, nhưng phải nói chuyện này thế nào đây? Cô có thể không trả lời vấn đề này không?
Anh có khát nước không? Em đi lấy nước nóng cho anh.
Bàn tay to lớn khoá chặt cổ tay mảnh khảnh của cô, đem cô kéo trở về.
Xảo Xảo, em đang giấu giếm anh điều gì?
K
Vậy thì sao em không trả lời anh?
Nếu như có thể thì cô đã sớm trả lời, A Hạo cứ nằm ở bên dưới mà bức bách, cô biết mình không thể tiếp tục trốn tránh vấn đề này, dứt khoát hỏi lại anh.
Lần này tới nhà của em, anh có cảm giác quen thuộc không?
Anh nghĩ ngợi, rồi gật đầu, điều này làm ánh mắt của cô sáng ngời, vội ngồi ở bên giường, vui mừng hỏi: Thật sự? Vậy anh có nhớ lại điều gì không?
Tả Thành Hạo suy tư, nói cho cô biết cảm giác của mình, Không khí trong gia đình của em, giống như từ rất lâu trước kia anh đã từng cảm nhận, hơn nữa khi anh nhìn cảnh vật xung quanh trong ngôi nhà lại có cảm giác như đã gặp qua.
Cô liên tiếp gục gặt đầu: Đúng vậy, đúng vậy, hơn nữa anh còn đi tảo mộ tế tổ với cả nhà.
Thật sao? Khi nào vậy?
Đương nhiên là vào tiết thanh minh, anh còn nói chuyện phiếm với ông cố nội của em --- a, nguy rồi.
Tả Thành Hạo nhíu mày, Anh nói chuyện với ông cố nội của em? Chẳng phải ông cố nội đã qua đời rồi sao?
Nhất thời, cô á khẩu không nói nên lời, con ngươi xoay chuyển, đổi đề tài: Có muốn ăn táo không? Em đi gọt táo cho anh ăn nha.
Xảo Xảo. Bàn tay lại kéo cô trở về, không cho phép cô mượn cớ trốn tránh, thậm chí một tay trực tiếp vòng lấy thắt lưng của cô, còn tay kia thì bắt cô phải nhìn thẳng vào chính mình, không cho phép cô được trốn. Rốt cuộc là em đang giấu anh điều gì? Vì sao lại không nói thật?
Cô kháng nghị, Những lời em nói đều là thật, chẳng qua . . . có một vài thứ anh sẽ không tin tưởng.
Em không nói, làm sao biết anh không tin?
Bởi vì nếu đổi lại là em, em cũng sẽ không t người bình thường đều sẽ không tin.
Lời nói này của cô, càng làm cho anh sinh lòng hiếu kỳ, đến cùng là chuyện gì mà nếu nói ra thì ngay đến người bình thường cũng sẽ không tin?
Em nói thử xem.
Cô cầu xin tha thứ, nói; A Hạo, cũng trễ rồi, anh nên nghỉ ngơi trước, được không?
Không được.
Trời muộn thế này, anh không sợ em về nhà một mình sẽ nguy hiểm sao?
Anh muốn em đêm nay ở lại với anh, cùng ngủ trên giường, sau đó nói cho anh biết sự thật. Anh kiền trì, bởi vì thỉnh thoảng Xảo Xảo cũng ở lại qua đêm với anh, nơi này có quần áo tắm giặt của cô, nên cô cũng không cần gấp gáp trở về.
Tả Thành Hạo rất kiên trì, nói thế nào cũng không thả cô đi, đem thân thể mềm mại của cô dán chặt lên trước ngực của anh, dùng giọng nói vừa nóng hổi vừa ngọt ngào khẽ lướt bên vành tay của cô, uy hiếp cô phải ưng thuận.
Nếu em không nói, đêm nay anh sẽ không cho em ngủ.
Cô nghe xong, hai má liền đỏ bừng, ngay cả vành tai cũng nóng lên, hiểu ra ý tứ của anh, nhiều lần, A Hạo đều dùng kỹ xảo vuốt ve thuần thục, làm cô không chịu nổi, gần như muốn ngân nga thành tiếng, nhưng vì ở trong bệnh viện nên lại không thể lớn tiếng, ở điểm này, cô rất là sợ anh.
Cô vốn chưa nghĩ đến bước ngoặt cuối cùng này, nhất quyết không nói, nhưng mà A Hạo vừa cố chấp, lại vừa khó đối phó, cô chạy không được, do dự hồi lâu, cuối cùng cũng đành đánh cuộc một phen.
Được, trước khi em nói, anh phải đáp ứng một việc, phải hoàn toàn tin tưởng em.
Đương nhiên là anh tin em.
Thề đi.
Có nghiêm trọng như vậy_____ Nhìn thấy vẻ mặt suy sụp của cô, anh lập tức đổi giọng: Được, anh th.
Thề không xem em là người bệnh thần kinh.
Anh nhíu mày, cảm thấy có chút buồn cười, nhưng mà vẫn làm theo cô. Được, anh thề không xem em là người bệnh thần kinh, cho dù là em nói cái gì, em cũng là người anh yêu nhất.
Quan Xảo Xảo nhìn anh, sau khi xác định anh là thật sự ưng thuận, mới hít thở thật sâu hạ quyết tâm, sau đó, cô bắt đầu đem đầu đuôi ngọn nguồn chân tướng nói với A Hạo.