Một ngày trời trong nắng ấm, thời tiết quang đãng, vì sợ Tả Thành Hạo ở mãi trong bệnh viện sẽ nhàm chán, sau khi thương lượng với bác trai bác gái, cũng đã có sự đồng ý của bác sĩ, cuối cùng Quan Xảo Xảo đã có thể đưa Tả Thành Hạo Xuất môn nhất du. *ra ngoài đi dạo.
Em muốn đưa anh đi đâu?
Một nơi có thể làm anh nhớ lại chúng ta đã từng quen biết.
Anh biết, nhưng đó rốt cuộc là nơi nào?
Anh đi rồi sẽ biết.
Quan Xảo Xảo và bác gái Tả cùng giúp Tả Thành Hạo đẩy xe lăn ra bệnh viện, bác gái Tả ở một bên mỉm cười nhẹ nhàng, trong lòng Tả Thành Hạo cảm thấy rất kỳ quái, đột nhiên bừng tỉnh.
Mẹ, mẹ có biết Xảo Xảo muốn đưa con đi đâu không?
Mẹ cũng không biết Xảo Xảo muốn dẫn con đi đâu đâu.
Bộ dạng mỉm cười của mẹ, vốn không giống người không biết.
Đừng hỏi bác gái, người đã đồng ý giữ bí mật cho em.
Trong lòng Tả Thành Hạo càng cảm thấy không yên. Mọi người hợp lại với nhau để xếp đặt con?
Em là có ý tốt nha, sợ anh ở bệnh viên lâu mà buồn chán, nên mới mang anh ra ngoài khuây khoả.
Cần phải thần bí như vậy sao?
Xảo Xảo và bác gái Tả không hẹn mà cùng trả lời. Cần.
Tả Thành Hạo nhếch mi, gật gật đầu. Được rồi. Con cũngn, cuối cùng là nơi nào? Tại sao lại phải thần bí như vậy, không thể nói trước với con.
Sau khi xe lăn được đẩy ra khỏi toà nhà khoa vật lý trị liệu, bọn họ chờ ở cửa, không lâu sau một chiếc xe du lịch chạy đến, tài xế là bác trai Tả, hôm nay là thứ bảy, ông đặc biệt lái xe đến chở con trai.
Thật ra quá trình điều trị của Tả Thành Hạo đã tiến triển rất tốt, hai chân đã có thể đứng thẳng bước đi chầm chậm, chỉ cần dìu anh một chút; hơn nữa khi có cơ hội, anh cũng cố gắng dựa vào chính sức của mình mà bước đi, cho nên khi bác trai Tả muốn bồng anh trực tiếp lên xe thì anh cự tuyệt, khăng khăng muốn dựa vào chính mình bước đi, còn Xảo Xảo thì ở một bên để anh tựa vào.
Cảnh tượng này ở trong mắt của hai người già, vừa cảm động vừa vui mừng.
So với mấy tháng trước, hiện tại con trai là thật sự vui tươi lạc quan có quyết tâm, thậm chí đã khôi phục lại sự hài hước trước kia, còn khua môi múa mép hoặc là nói đùa với bọn họ.
Đợi khi mọi người ngồi lên xe, xe lăn được cất ở phía sau cốp xe, bác trai Tả nhanh chóng đưa mọi người rời khỏi bệnh viện.
Có thể rời khỏi bệnh viện thật sự là một chuyện làm người khác rất vui mừng, Tả Thành Hạo hít lấy không khí bên ngoài từ cửa kính của xe, cảm thấy thoải mái vui vẻ, bên cạnh còn có một Xảo Xảo bé nhỏ luôn dựa sát vào anh, ba mẹ ở trước mặt cũng vừa nói vừa cười, thỉnh thoảng mẹ quay đầu lại, nhìn thấy tình cảm của bọn họ tốt đẹp như một đôi vợ chồng sơn, cũng lộ ra ý cười ngầm hiểu.
Khoảng chừng hai mươi phút, xe chạy vào bãi đổ của một toà cao ốc, Tả Thành Hạo cảm thấy kì lạ, nghĩ thầm đây rốt cuộc là nơi nào? Quay đầu nhìn vào nụ cười thần bí của mẹ và Xảo Xảo, như thế nào cũng không chịu nói.
Sau khi đã vào bãi đỗ xe dưới tầng hầm, cửa xe mở ra, bác trai Tả khiêng xe lăn xuống để con trai ngồi, trong lòng Tả Thành Hạo càng ngày càng có linh cảm bất an.
Đây là nơi nào?
Đi lên sẽ biết.
Quan Xảo Xảo đỡ hắn ngồi lên xe lăn, sau đó cười nói với bác trai bác gái Tả: Bác trai bác gái, cứ yên tâm giao A Hạo cho cháu đi.
Đến giờ, chúng ta sẽ đến đón các con.
Được.
Tả Thành Hạo sửng sốt, nhìn thấy ba mẹ dường như muốn rời đi, không khỏi buồn bực hỏi: Hai người phải đi?
Công ty của ba con cần tăng ca, mẹ cũng phải đi làm, con và Xảo Xảo cứ thoải mái một ngày, nhưng nhớ rõ phải lễ phép đấy. Nói xong, hai ông bà ngồi lên xe, cứ như vậy mà để lại con trai, phất tay áo với bọn họ một cái, xe nhanh chóng rời khỏi bãi đỗ.
Phải lễ phép? Là nơi nào mà cần phải lễ phép?
Tả Thành Hạo càng nghĩ càng không đúng, Xảo Xảo giúp anh đẩy xe lăn vào thang máy của toà nhà, nhấn tầng mười một, cửa thang máy khép lại.
Quan Xảo Xảo đã sớm lên kế hoạch này từ lâu, từ đầu đến cuối, cô vô cùng hưng phấn, chờ cửa thang máy mở ra, cô lại giúp Tả Thành Hạo đẩy xe lăn ra khỏi thang máy, trực tiếp đi thẳng tới căn hộ có biển số nhà của mình.
Tả Thành Hạo đột nhiên tỉnh ngộ. Đây là nhà em?
Ai nha, thật không vui mà, vốn định cho anh một chút kinh hỉ.
Kinh hỉ? Không, đây là kinh hách *kinh hãi*, sao Quan Xảo Xảo lại có thể đưa anh đến nhà cô ấy!
Không nói hai lời, anh liền lập tức tự mình đẩy xe lăn chuyển hướng chạy trốn.
Này, anh làm gì vậy?
Anh phải đi về!
Sao được? Đến nhà của em rồi nha!
Cũng vì tới nên anh mới trốn!
Đương nhiên Quan Xảo Xảo không chịu để anh đi, cố chết ở phía sau giữ chặt lấy chiếc xe lăn của anh. Vì sao anh phải trốn?
Vì sao? Tả Thành Hạo nhìn cô quái đản, căm hận chỉ vào chính mình. Bởi vì anh, anh ngồi xe lăn!
Vậy thì có liên quan gì?
Đương nhiên có liên quan, bộ dạng chẳng ra sao này của anh sao có thể đi gặp người nhà của em?
Sao lại không thể, em không quan tâm, người thân của em cũng sẽ không để ý đến!
Nhưng mà anh để ý!
Nói thế nào anh cũng không chịu, cố chết đẩy xe rời đi, Xảo Xảo cũng liều mạng lôi kéo chiếc xe lăn không để anh đi, hai người không những giằng co ngay trên hành lang, mà còn trình diễn một hồi kéo cưa.
HỪ --- người này đúng là con rùa rụt cổ!
Quan Xảo Xảo cũng không phải là một ngọn đèn không có dầu *làm chuyện vô ích*, cô đã sớm biết tính tình của A Hạo một khi đã cứng rắn vùng lên thì sẽ trở nên bướng bỉnh đến thế nào! Nhưng mà cô không sợ, cũng không vì thấy anh như thế mà khó chịu, chẳng phải nàng dâu khi gặp cha mẹ chồng cũng như vậy!
Lúc này vừa khéo có người bước ra từ thang máy, may mắn thế nào lại đúng là em trai Quan, nhìn thấy chị hai lôi kéo một người đang ngồi xe lăn, không khỏi ngẩn ngơ.
Chị, chị đang làm gì ở đây?
Quan Xảo Xảo vội ra lệnh cho em trai: Mau tới giúp chị, đừng để cho anh ấy chạy thoát!
Em trai Quan không hề phản đối, lập tức bước đến giúp chị, hai người hợp lực đẩy mạnh xe lăn của Tả Thành Hạo vào trong nhà.
Mau! Mau khoá cửa lại!
Không thành vấn đề!
Hai chị em rất ăn ý, một người khoá cửa, một người giữ không để cho Tả Thành Hạo chạy trốn, còn Tả Thành Hạo, người bị cưỡng chế bắt có cả khuôn mặt đều tái nhợt, lúc này em gái Quan cũng từ trong phòng đi ra.
Đang ồn ào cái gì vậy?
Em trai Quan kéo hai tay áo lên cao, dáng vẻ hung tợn như muốn làm thịt người, chất vấn Tả Thành Hạo: Thằng cha này, muốn đến nơi này của chúng tôi để trộm đồ phải không?
Một chưởng đánh lên bả vai của em trai: Nói hươu nói vượn cái gì đấy? Anh ấy là Tả Thành Hạo, còn không gọi anh Tả?
Em trai Quan ngẩn ngơ, quái lạ nhìn chị hai. Anh ta không phải là trộm? Vậy vừa rồi sao chị còn khẩn trương như vậy, nói đừng để cho anh ta chạy thoát?
Thật sự là anh ấy muốn trốn, nhưng chị không cho trốn.
Chị, anh này là ai? Em gái Quan vừa bướng bỉnh vừa tò mò đánh giá vị anh trai tuấn tú đang ngồi xe lăn ở trước mắt, giọng nói không chút quang co lòng vòng, sở hữu tư thái của lớp trẻ đương thời.
Lúc này ba Quan cũng từ trong WC đi ra, trên tay còn cầm tờ báo giết thời gian trong lúc ngồi bồn cầu, còn mẹ Quan thì vừa bưng thức ăn từ nhà bếp bước ra, vừa lớn giọng hô: Xảo Xảo, con đưa bạn đến chơi sao? Mau mời người ta ngồi đi.
Em trai Quan không ngăn được miệng liền thay mặt đáp: Mẹ, người ta có chỗ ngồi của mình rồi.
Cả người Tả Thành Hạo đều cứng ngắt.
Chị, chị nói muốn dẫn bạn tới, chính là anh ta sao? Vì sao nhìn anh ta có vẻ căng thẳng như vậy? Em gái Quan thú vị nhìn chằm chằm vào người ta.
Ba Quan tay cầm báo liếc mắt một cái, mặc dù nhìn thấy con gái dẫn về một người bạn ngồi xe lăn, nhưng vẻ mặt của ông cũng không hề biến dạng, vẫn lộ ra nụ cười rộng rãi ngày thường: Có bạn đến chơi nha, mau đón tiếp người ta.
Ba, mẹ, anh ấy là bạn trai của con, gọi là Tả Thành Hạo.
Hiện trường bỗng nhiên im lặng, mọi người đều bất động, ba Quan đang đứng cầm báo, mẹ Quan cầmt đũa hong khô giữa không trung, em trai cùng em gái Quan cũng ngây ngốc đứng, toàn bộ tầm mắt của cả bộ lạc ở bên trái Tả Thành Hạo cứng ngắt, biểu cảm ngơ ngác.
Anh không ngờ Xảo Xảo lại nói thẳng ra miệng như vậy, làm cho anh ngay đến cơ hội tìm chỗ trốn cũng không có, anh lúng túng khi nhận thấy tầm mắt kinh ngạc của cả Quan gia đều tập trung trên người của mình, tâm tình cũng rơi đến mức thấp nhất.
Bọn họ sẽ nghĩ thế nào? Bạn trai của con gái lại là người ngồi trên xe lăn? Chắc hẳn sẽ không vui? Nhất định sẽ phản đối? Anh đã chuẩn bị tâm lý hứng chịu ánh mắt khác thường, bọn họ nhất định sẽ không chào đón việc anh đến thăm.
Là bạn trai của chị sao?
Chị, hai người quen nhau khi nào?
Trông rất đẹp trai.
Nhanh, gọi người ta cùng ăn cơm.
Sao?
Anh ngây ngốc ngạc nhiên không thôi, không thể ngờ người Quan gia chẳng những không lộ ra ánh mắt chán ghét, mà cũng không hề nhạc nhiên, ngoại trừ vẻ ngẩn người khi vừa bắt đầu, sau lại lập tức khôi phục bình thường, còn cùng anh tán gẫu chuyện gia đình.
Tả Thành Hạo rất kinh ngạc, bọn họ không thấy anh đang ngồi xe lăn sao? Con gái đưa đến một người bạn trai ngồi xe lăn, bọn họ không phản đối sao?
Vì sao anh lại ngồi xe lăn? Em gái Quan không chút xấu hổ mà trực tiếp hỏi.
Tả Thành Hạo ngơ ngác nhìn em gái Quan đang ngồi ở bên phải của anh, sau khi đã giới thiệu anh với mọi người, Xảo Xảo liền vội vàng đi đến nhà bếp giúp mẹ, đem một mình anh vứt trên ghế salon ở phòng khách.
Anh . . . từng gặp phải tai nạn giao thông.
Ồ? Cho nên hai chân anh bị gãy xương, có phải không?
Tả Thành Hạo nhìn vào vẻ mặt tò mò của em trai Quan đang ngồi ở bên anh, cũng trực tiếp hỏi thẳng không chút ngượng nghịu.
So với điều đó thì thảm hại hơn . . . Anh trở thành người sống đời thực vật . . .
A? Hai người đồng thời kêu lên kinh ngạc.
A cái gì mà a, hai đứa còn ngồi đây làm gì? Còn không đi bê chén đũa. Quan Xảo Xảo đem canh bưng ra, bày ra uy phong của chị cả, ra mệnh lệnh với hai đứa em thích ăn biếng làm.
Em đang bận giúp chị tiếp đãi khách nha. Em gái Quan nói.
Đúng rồi, bọn em là đang cùng anh ấy nói chuyện phiếm, như vậy anh ấy mới có cảm giác thoải mái như ở nhà, có phải không? Em trai Quan cũng phụ hoạ theo, ba chữ có phải không cuối cùng dù là để hỏi người khác, nhưng dáng vẻ thì như bắt buộc người ta đồng ý.
Tả Thành Hạo ngồi trên salon cười khổ, nghe hai đứa em trai em gái này hát đôi, hơn nữa còn là xoay quanh vấn đề đôi chân làm anh khó xử, nhưng lời nói từ trong miệng bọn họ, lại hoàn toàn không mang theo ý tứ khinh thường, giống như chỉ đang hỏi những việc bình thường như nhà anh ở nơi nào, đồng thời cũng có chút hiếu kỳ.
Ba Quan và mẹ Quan lại càng tuyệt, đối với anh, người được con gái dẫn về, lại không có bất kỳ ý kiến gì, còn muốn anh cứ tuỳ ý, xem như nhà mình là được.
Anh là con trai độc nhất, cho nên chưa từng hưởng thụ không khí gia đình khi có nhiều anh chị em như vậy, gia đình họ Quan và gia đình của anh hoàn toàn khác nhau, ngôi nhà này luôn náo nhiệt, cũng rất tuỳ hứng, muốn nói thì nói, không hề kiêng dè.