Dạng đàn ông cực phẩm như anh, không nên một mình vô vị đứng ở nơi này.
Hơn nữa hôm nay lại là lễ tình nhân, bên cạnh anh hẳn phải có rất nhiều cô em ngưỡng mộ vây quanh mới đúng.
Ngày lễ tình nhân, đưa mắt nhìn quanh, chỉ thấy nơi nơi đều là cặp đôi sóng bước bên nhau, thật là chướng mắt mà.
Tả Thành Hạo thở dài, trước đây chỉ cần anh đứng ở trên đường phố, sẽ có phụ nữ quay đầu liếc nhìn, ánh mắt đối với anh vô cùng hâm mộ, nhưng bây giờ chẳng những không có một người liếc nhìn anh mà còn thản nhiên đi xuyên qua thân thể anh.
Đừng hiểu lầm, anh không phải là quỷ, cũng không phải là cô hồn, anh chỉ là một linh hồn nhàn rỗi mà thôi.
Cảm giác bị người khác không chú ý tới thật không tốt mà, không ai thấy được anh, dường như anh đã bị cả thế giới này ruồng rẫy, lúc này đây anh có biết bao hy vọng rằng sẽ có người phát hiện ra sự tồn tại của anh, cùng anh nói chuyện.
“Dáng vẻ anh tuấn thì có ích lợi gì, ngay cả những cô gái từng yêu mến ngươi, khi phát hiện ra ngươi đang trong tình tng chết đi sống lại thì liền từng người từng người một rời đi, không hề có người nào bằng lòng ở lại chờ đợi, càng nực cười chính là, họ vẫn sống rất tốt nha, hoàn toàn không hề quan tâm đến nơi này còn có một người đang sống dở chết dở! Phụ nữ thật sự là không đáng tin, có phải không? Tiểu Hắc.”
Tả Thành Hạo ngồi xổm xuống bên đường, khuỷu tay trái đặt trên đùi, chống đỡ gương mặt, tâm trạng chán nản nói chuyện với một con chó.
Chú chó Tiểu Hắc này lang thang, đơn độc, cũng xem như là kẻ đầu tiên nhìn thấy anh, Tiểu Hắc phe phẩy đuôi với anh, gâu gâu một tiếng, như đang đáp lại lời anh.
“Aizz, chúng ta chính là người đồng cảnh ngộ, đều là kẻ không được ai ngó ngàng tới, có điều ngươi tốt hơn so với ta, ít nhất thì mọi người có thể nhìn thấy ngươi, ngươi có thể hiểu được nỗi khổ của ta sao? Đã năm tháng rồi ta không nói chuyện với ai, cái loại cảm giác tuyệt vọng này so với chết còn khó chịu hơn; cái chết không hề đáng sợ, cái đáng sợ chính là sự cô độc.”
Tiểu Hắc phe phẩy cái đuôi, nghiêng đầu, một đôi mắt đen tuyền vô cùng sáng ngời, lại có chút ngu ngốc ngớ ngẩn, cũng rất chăm chú nghe anh nói chuyện.
“Ta đã ở đây đợi ba ngày, hy vọng trong đám đông này sẽ có người nhìn thấy ta, kết quả chỉ tìm được ngươi. Aizz, tuy rằng ngươi chỉ là một con chó, nhưng cho dù là cá tôm cũng được, ngươi yên tâm, ta không có phân biệt chủng tộc, sau này vẫn là xin ngươi chỉ giáo nhiều hơn.” Nói xong còn sờ sờ lên đầu Tiểu Hắc, Tiểu Hắc cũng rất hiểu ý, cúi đầu để cho anh vuốt, cái đuôi lại vẩy càng nhanh hơn, dường như rất hưởng thụ việc được anh vuốt ve.
Bên môi Tả Thành Hạo hiện ra một nụ cười nhạt, nhưng ánh mắt lại không hề cười, trong mắt anh duy chỉ có sự quạnh vắng.
Đứng lên, tiếp tục nhìn về phía dòng người đi trên đường phố, hy vọng từ trong đám đông này có thể phát hiện một cô gái nào đấy ngoái đầu nhìn anh, đương nhiên là đàn ông cũng được, không phân biệt già trẻ gái trai, chỉ cần là người, anh cũng sẽ cảm động đến rơi nước mắt.
Bỗng nhiên, anh cảm nhận có một ánh mắt buồn phiền, mất mát, hơn nữa còn là ấm áp, đang lướt ở trên người anh, sau đó anh lần theo cảm giác ấm áp này, chú ý tới một quán cà phê góc phố đối diện.
Ngay tại chiếc bàn phía sau bức tường thuỷ tinh có một cô gái đang ngồi, cô ấy đang nhìn anh.
Trong một khắc này, anh cảm giác trái tim mình liền đập nhanh thình thịch, nhìn chằm chằm vào cô gái kia, thật không dám tin vào hai mắt, cô ấy đang thật sự nhìn anh sao?
Anh cười với cô, không ngờ cô lại cho anh thêm một sự vui mừng to lớn, cô cũng nở nụ cười đáp lại anh.
Oh My God! Cô ấy thật sự nhìn thấy mình!
Nét tươi cười của anh càng trở nên sáng lạng, thậm chí còn nhiệt tình vẩy tay với cô, ôi trời ơi! Cô ấy cũng vẩy tay với anh, quá tuyệt vời! Ông trời đúng là không phụ lòng người, cuối cùng cũng có người phát hiện ra anh, sau năm tháng lẻ bảy ngày tìm kiếm, anh cũng đã tìm lại cảm giác như được sống.
Anh không thể để cô rời đi, bởi vì anh rất trống vắng, rất cô đơn, anh thật rất muốn có người nói chuyện với anh, nếu cô gái kia bỏ đi, anh không biết mình sẽ phải đợi bao lâu nữa mới có thể tìm thấy một người như vậy, anh không muốn như thế, và anh cũng rất lo lắng!
Bởi vì nóng vội, cũng bởi vì đã cô độc quá lâu, cho nên anh trực tiếp băng qua con đường lớn, đi về phía cô.
Từ từ nha, ta đang đến đây, ngàn vạn lần đừng rời đi nha!
Oanh!
Đột nhiên một chiếc xe giao thông như cuồng phong lao đến, ý thức của anh liền trở nên mơ hồ, cảm giác bản thân như bị phân ra khắp nơi, đây là lần đầu tiên anh bị một chiếc xe xuyên qua thân thể, bên trong có rất nhiều người, còn có máy móc, làm suy nghĩ của anh bị phân tán, vội vàng lấy lại tinh thần, tập trung một chút, dần dần, cảm giác mơ hồ liền chuyển thành rõ ràng hơn, anh cũng cảm nhận được thân thể đang ngưng kết, ngay lúc lấy lại được tinh thần thì đã đứng trên góc phố đối diện.
Anh dừng lại bên ngoài bức tường thuỷ tinh của quán cà phê, nhưng phát hiện cô gái kia đã không còn.
Cô ấy đã đi đâu? Tôi van cô đấy, ngàn vạn lần đừng biến mất nh
Tả Thành Hạo vừa hoảng vừa vội, tìm kiếm mọi nơi trong quán cũng như trên con đường, vừa rồi thất thần, đã khiến anh làm lạc mất bóng dáng của cô, đôi mày anh tuấn kia liền chau lại.
Không, anh nhất định phải tìm ra cô, vất vả lắm mới có người nhìn thấy anh, bằng mọi cách anh phải tìm được cô.
Dòng người trên đường xuyên qua thân thể của anh, tuy ở trong biển người mênh mông nhưng anh đã nhớ kỹ nét mặt của cô, anh thề, nhất định phải tìm thấy.
Thật khổ sở mới chịu đựng đến giờ tan tầm, Quan Xảo Xảo kéo lê thân mình mỏi mệt cực điểm trở về nhà.
Cô rất nhớ.....rất nhớ anh, mỗi lần nhớ đến là tim lại đau, nhưng mà anh không thể ở bên cạnh cô, trong ngày đặc biệt thế này mà anh vẫn không thể cùng cô ăn một bữa tiệc đón lễ tình nhân.
Mỗi ngày đều chờ đợi điện thoại của anh, nhớ đến anh, thời gian không có anh bên cạnh, cho dù là làm chuyện gì cũng không cảm thấy vui, bất cứ ăn cái gì vào thì cũng giống như sáp đèn cầy, không chút đói bụng.
Vừa nghĩ tới anh, cô lại không kìm được nước mắt, cô thật sự rất nhớ......rất nhớ anh.
Aizz...
Cô trở lại nhà trọ, đi vào cửa chính, đến trước thang máy, định bước vào.
Lúc này, cô cảm thấy có một ánh mắt đang nhìn cô, nghi hoặc quay đầu lại, trước mắt là một khuôn mặt tươi cười.
Cô vốn có chút ngây người, nhưng vẫn lịch sự mỉm cười với anh ta, người đàn ông này dáng vẻ rất tuấn tú, có điều nụ cười này rất kì lạ.
Cô quay đầu trở lại, trong khoé mắt vẫn còn nhìn thấy anh ta đang mỉm cười nhìn cô.
Quái lạ, không phải là một hoa hoa công tử đấy chứ?
Cô cảm thấy người này có chút quen mắt, giống như đã từng gặp qua ở đâu đó_______
Dường như từ trên trời có một tia sét đánh trúng vào cô, làm cho cô sợ hãi đến thở hổn hển, giọng nói cũng khàn hẳn đi.
Cô nhớ đến!
Anh_____ Cô khiếp sợ trừng mắt nhìn anh. Anh chính là cái người nói chuyện với một con chó ở ngã tư đường.
Anh vội vàng gật đầu, Đúng, đúng nha!
Nhưng mà....nhưng mà rõ ràng tôi nhìn thấy anh bị một chiếc xe giao thông đâm phải! Sao anh có thể____ đánh giá từ trên xuống dưới, không dám tin người đang đứng trước mặt cô hoàn toàn không xảy ra chuyện gì.
Tôi đã nhanh tránh khỏi.
Thật sao? Nhưng mà tôi rõ ràng nhìn thấy anh______
Tôi đã tránh được, thần kinh vận động của tôi tốt lắm.
Vậy sao? Cô bán tín bán nghi.
Nếu không tôi làm sao lại có thể khoẻ mạnh mà đứng trước mặt cô thế này?
Miệng cô mở rộng, nhưng lại không thể phản bác; đúng nha, nếu anh ta bị xe đụng phải, sao có thể đứng ở chỗ này?
Thấy cô không thể bắt bẻ, anh liền cười hì hì nói: Cho nên mới nói, lúc đó là cô nhìn lầm thôi, thật xin lỗi đã làm cô khiếp sợ, khi đó tôi muốn đến gặp cô, nhưng mà sau khi tôi đến thì cô đã đi mất, thật là đáng tiếc, không ngờ chúng ta lại có thể gặp nhau, điều này chứng tỏ là chúng ta rất có duyên nha, có duyên nên mới có thể gặp lại, có phải không____Ơ? Nét mặt của cô sao lại như thế này?
Đây là vẻ mặt bị doạ đến hoảng sợ.
Theo tầm mắt của đối phương nhìn xuống, Tả Thành Hạo cũng phải ngây cả người, hoá ra hai cái đùi của mình đã biến mất tiêu, nhìn lại gương mặt của cô đã trở nên trắng bệch vì hoảng sợ.
Aizz, hỏng hết rồi.
A_____a______
Cửa thang máy mở ra, Quan Xảo Xảo vừa hét lên, vừa lảo đảo chạy vào thang máy, bởi vì hoảng sợ mà hai chân như nhũn cả ra, nhưng cô vẫn chạy thẳng một đường.
Gặp phải quỷ mà! Còn là một nam quỷ á!
Cô hoảng loạn trở về nhà, lấy chìa khoá mở cửa, nhưng vì run rẩy mà mãi vẫn mở không ra, chiếc chìa khoá còn rơi xuống đất mấy lần, thật vất vả mới mở được cửa, đi vào nhà, khoá cửa lại.
Việc đầu tiên khi vào nhà, chính là tìm chiếc bùa bình an cùng tràng hạt bồ đề của cô.
Đó là của mẹ cô đưa cho, bởi vì ngại phiền phức nên không mang trên người, nhưng hiện tại cô rất cần nó!
Tràng hạt đâu? Cô đã để nó ở nơi nào?
Cô lục tung mọi thứ lên tìm kiếm, từ trước đến nay cô luôn có thói quen giữ gìn nhà cửa sạch sẽ ngay ngắn, mở tất cả các ngăn tủ ra, đem toàn bộ đồ vật bên trong trút lên mặt đất, điên cuồng, sợ hãi tìm kiếm chiếc bùa bình an và tràng hạt của cô.
Quan tiểu thư.
Oa oa oa______
Quan Xảo Xảo sợ tới mức không thể đứng dậy, mà trực tiếp lui về phía sau, kinh hoàng trừng mắt nhìn con quỷ trôi nổi ở trước mặt.
Cô đừng sợ, hãy nghe tôi nói_____
Oa oa oa______
Tôi sẽ không hại cô, tôi chỉ là________
Oa oa oa______
Tôi
... Anh vò lấy đầu suy nghĩ, đối phương căn bản không tiếp thu lời của anh, giống như là một con vật nhỏ bé đang chạy loạn, không thể phân biệt Đông Tây Nam Bắc, gần như không còn ý thức, còn nắm một chiếc bùa hộ mệnh ở trước ngực, trên bùa không phải viết hai chữ bình an, mà là hai chữ nhân duyên.
Ngay cả bùa mà cũng cầm nhầm, cô ấy thật buồn cười? Nhưng mà việc này cũng khó trách, nếu đổi lại là anh, có lẽ cùng sợ tới mức hồn bay phách lạc.
Aizz, anh làm sao mới khiến cô bình tĩnh lại đây? Nếu làm cô hoảng sợ, anh sẽ rất áy náy, may là anh phản ứng nhanh, suy nghĩ nhạy bén, đã có cách.
Quan tiểu thư, tôi không phải quỷ, mà là thần tình yêu!
Căn bản cô đang sợ hãi cực độ, sau khi nghe thấy câu này, đúng là đã có chút hoàn hồn, hoài nghi nhìn anh.
Thần tình yêu?
Đúng vậy, tôi là thần tình yêu, không phải là quỷ quái gì, đừng có hạ thấp cấp bậc của tôi như vậy, việc đó đối với tôi mà nói chính là một chuyện xỉ nhục.
Quan Xảo Xảo thật sự rất chấn động, người này là thần tình yêu? Thật hay giả đây?
Tuy rằng cô cũng từng đến Nguyệt Lão cầu nhân duyên, nhưng lại không mê tín.
Anh.....thật sự là thần tình yêu?