Thần Tình Yêu Báo Ân

Chương 2: Chương 2




Đương nhiên là thật, để tôi xem. Nhìn thấy trên đầu cô có một lớp ánh sáng màu xanh, liền biết cô đang có vấn đề về tình cảm. Gần đây cô là bị chuyện tình cảm quấy nhiễu phải không? Hơn nữa, đoạn cảm tình này lại khiến cô rất thương tâm, đã đấu tranh rất lâu, chừng một năm rưỡi, đúng không?

A? Làm sao anh biết?

Đã sớm nói với cô, tôi là thần tình yêu mà.

Thần tình yêu lại hạ cố đến gặp cô? Điều này thật sự làm cho người ta khó có thể tin tưởngự thật đang ở trước mắt làm cô không thể không tin; người đàn ông này không có nửa người bên dưới, cả người di động trên không trung, hiện ra rõ ràng trước mặt cô, còn nói đúng việc cô đang bị tình cảm vây khốn, kêu cô sao có thể không tin tưởng Anh ta là một vị thần tốt!

Má ơi! Hiện tại thần linh đều ưa nhìn đến như vậy sao?

Xin, xin hỏi là có chuyện gì không?

Tôi..... Nhìn thấy nét mặt sợ hãi của cô, nếu nói thật ra rằng phải rất vất vả anh mới tìm thấy một người có thể nhìn thấy anh, vì vậy mới muốn quấn quít lấy cô, chỉ sợ sẽ hù chết cô ấy, còn không cô sẽ tìm người đến bắt yêu ma, suy nghĩ liền thay đổi, quyết định nói bừa một lý do. Tôi là đến báo ơn.

Lời này quả nhiên thành công trong việc thay đổi sự chú ý của Quan Xảo Xảo.

Báo ơn?

Đúng vậy, cô thật có phúc, ở kiếp trước, cô đã từng cứu tôi, cho nên để báo đáp ơn cứu mạng của cô, tôi mới tìm đến đây.

Cũng may là anh phản ứng nhanh, biết rằng mọi người đều sợ quỷ kính thần, nên bịa ra một lý do đường hoàng, quả nhiên nhìn thấy đối phương từ sợ hãi ban đầu dần chuyển sang tò mò.

Quan Xảo Xảo mở to hai mắt. Thật sự? Ở kiếp trước tôi đã cứu anh, cho nên anh mới tìm đến báo ơn?

Đúng vậy, cô không phải vẫn luôn cầu nhân duyên đấy sao? Tôi nghe được tiếng lòng của cô, cho nên mới xuất hiện, nhưng mà thấy cô sợ tôi như vậy, tôi cũng chỉ còn cách rời đi mà thôi. Nói xong còn cố tình muốn rời khỏi.

A, từ từ___

Tả Thành Hạo cười trộm, sau đó quay người lại khôi phục nét nghiêm trang.

Chuyện gì?

Anh không phải là muốn tìm tôi báo ơn? Sao lại rời đi như thế?

Vcô chính là muốn tôi rời đi, tôi cũng không muốn hù doạ cô.

Quan Xảo Xảo vội nói: Cái này không thể trách tôi nha, cho dù là ai khi nhìn thấy một người không có chân____lại lơ lửng trên không trung______đều sẽ khiếp sợ như vậy.

Đôi tay anh vung lên, nhìn cô, Thế còn bây giờ?

Hai tay cô tạo thành hình chữ thập, lộ ra nụ cười ngượng ngùng. Hiện tại sẽ không, đừng nóng giận được không? Tôi xin lỗi anh mà.

Trông thấy nụ cười của cô, nhìn kỹ, cũng thật đáng yêu nha.

Thật sự không sợ tôi?

Sẽ không.

Cũng sẽ không đuổi tôi đi?

Sẽ không, sẽ không, anh không phải là thần tình yêu của tôi sao?

Con gái đúng là con gái, chỉ cần liên quan đến tình yêu, liền có dũng khí ngay.

Đúng vậy, tôi là thần tình yêu của cô.

Cô dùng sức gật đầu.

Anh là tới giúp tôi thực hiện nguyện vọng đúng không?

Đúng, chỉ cần cô tin tưởng, tôi là tới giúp đỡ, tôi bình thường sẽ không hiển linh______a, nguy rồi, tôi phải đi. Nửa người của anh đang dần biến mất đi, anh không thể không rời đi.

Anh phải đi sao? Chẳng phải chỉ vừa mới tới.

Tả Thành Hạo cảm thấy buồn cười, mới vừa rồi còn sợ anh đến gần chết, hận không thể đuổi anh đi, thế mà hiện tại lại khẩn trương khi nhìn thấy anh muốn rời khỏi, dáng vẻ lưu luyến không rời.

Có người đối với anh lưu luyến, thật tốt, anh cảm thấy có một cảm giác ấm áp lan toả, trái tim cô đơn của anh đã sống lại

Tôi sẽ lại đến tìm cô, cô phải nhớ kỹ, tôi là thần tình yêu, là tới giúp cô, biết không? Tôi là thần tình yêu của cô...

Người của anh ở trước mặt cô đã hoàn toàn biến mất.

Quan Xảo Xảo ngây ngốc ngồi dưới đất, trên tay còn nắm chặt lá bùa, dường như mọi chuyện chỉ là một giấc mộng.

Thần tình yêu?

Thật không ngờ, thần tình yêu không phải là một đứa bé, cũng không có cánh, trên tay không có cung tên, mà lại là một anh trai xuất sắc nha.

Cô ngồi dưới đất, nhìn lá bùa trong tay, lúc này mới phát hiện đây là lá bùa nhân duyên trong miếu.

Thần tình yêu tìm đến cô, còn nói phải giúp cô? Trời ạ........Chẳng lẽ lời cầu nguyện của cô đã linh nghiệm sao?

Đáy lòng có phần sôi sục, thần tình yêu trợ giúp cho cô, tuy rằng không thể tưởng tượng nổi, nhưng là sự thật, cô rất vui vẻ nha. Thần tình yêu đến đây, tình yêu của cô cuối cùng cũng đã được cứu.

Cả ngày hôm nay, tâm tình Quan Xảo Xảo đều không yên.

Thần tình yêu nói là sẽ đến tìm cô, không biết có thật hay không?

Tối hôm qua, thật sự cô đã rất sợ hãi, nhưng hiện tại trong lòng cô lại vô cùng chờ mong.

Nếu cẩn thận ngẫm nghĩ, thì trong cuộc đời một con người sẽ có bao nhiêu cơ hội mới gặp được thần tình yêu hạ trần? Lại có được mấy người may mắn như cô, có thể được thần tình yêu báo ơn?

Vừa đúng lúc nàng gặp phải tình cảnh khó khăn, cần thần tình yêu trợ giúp, tối hôm qua không có cơ hội nói ra, nếu thần tình yêu lại đến tìm cô, cô nhất định phải nói rõ nỗi khổ của mình với anh, mong anh ta giúp đỡ.

Trong lúc cô đang ngẩn người, thì tiếng điện thoại trên bàn làm việc bỗng g lên, cô vội vàng bình ổn lại tâm tình, bắt máy.

Xin chào.

Là anh.

Vừa nghe thấy giọng nói quen thuộc kia, cả người cô như muốn nhảy cẫng lên.

Tuấn Sinh?

Bảo bối.

Anh đang ở đâu?

Anh hiện đang ở Đài Bắc.

Anh đã trở lại? Giọng nói không nén được sự vui mừng.

Lần này sẽ ở lại Đài Loan mười ngày, có rảnh không?

Có, vì anh, không rảnh cũng phải rảnh a. Cô đã hai mươi bảy tuổi, nháy mắt liền như trở thành một cô bé mười bảy tuổi, mới nếm trải mùi vị của tình yêu, lại càng giống như một con nai vàng yêu kiều bối rối, nói liên thanh một hồi, thêm phần nũng nịu, sợ rằng anh ấy sẽ hiểu lầm rằng cô không rảnh, trong giọng điệu lộ ra sự nôn nóng, khát khao muốn gặp anh.

Chờ em tan tầm, anh sẽ lái xe đến đón em.

Được.

Sau khi định giờ hẹn, cô gác điện thoạt, cả người phấn khởi như muốn hét to lên, tiếc rằng cô đang ở trong văn phòng, chỉ có thể dằn xuống sự kích động ở trong lòng.

Ngày hôm qua thần tình yêu xuất hiện, hôm nay cô lại có thể nhìn thấy người đàn ông mà cô nhớ mong nhiều ngày nay, thật sự quá trùng hợp! Người kia quả nhiên là thần tình yêu, nhất định đã nghe thấy tiếng nói trong lòng của cô, vì muốn xoá đi sự nhớ nhung đau khổ của cô, cho nên hôm nay mới để cho cô nhìn thấy người yêu.

Cô thật sự thật sự rất là vui, trong lòng tràn ngập sự tin tưởng vào thần tình yêu.

Hôm nay cô có thể nhìn thấy anh, mười ngày, Tuấn Sinh sẽ ở lại ĐBắc mười ngày, cô rất là vui mừng nha.

Thật khó khăn để chờ đến giờ tan sở, thời gian từ từ trôi qua, cho dù là một phút đồng hồ thôi cô cũng không thể chờ được, mười phút trước đã lén thu xếp mọi chuyện, đang đếm ngược từng chút một, đến giờ là ôm túi xách phóng đi.

Cô muốn đi hẹn hò?

Đúng vậy.

Nhìn thấy, cả người cô đều là màu hồng nha.

Vậy sao? Quay đầu lại nhìn, trước mắt là một khuôn mặt anh tuấn, đúng là anh thần tình yêu nha. A! Theo phản xạ cô định kêu lên, quên mất là cô còn đang ở trong phòng làm việc.

Bên người cô, chính là thần tình yêu, anh ta cứ thần không biết quỷ không hay xuất hiện bên cạnh cô như vậy.

Ấy, đừng kêu lên.

Anh đã đến rồi ư, tôi thật rất vui vẻ nha.

Tả Thành Hạo buồn cười nhìn cô, xem ra vẻ mặt của cô ấy rất phấn khởi, khác biệt hoàn toàn với hôm qua, đối với anh có phần chào đón, chờ mong, làm cho anh thật phấn chấn, như được lây cảm giác vui mừng của cô.

Tôi nói là sẽ đến tìm cô, đương nhiên phải giữ lời.

A, anh hôm nay có chân nha!

Tôi đương nhiên là có chân, ngày hôm qua là bởi vì có chuyện, nên mới biến mất từ từ, nhưng mà hiện tại tốt nhất là cô không nên nói chuyện.

Tại sao?

Bởi vì đã có người nghĩ cô bị bệnh tâm thần.

Quan Xảo Xảo ngây người, nhìn về hướng tay anh chỉ chỉ, lúc này mới phát hiện, xung quanh mọi người đang dùng ánh mắt kì quái nhìn cô, đúng là vô cùng kì lạ, dường như không hiểu cô đang làm cái quái gì

Bọn họ sao lại nhìn tôi như vậy?

Bởi vì bọn họ không nhìn thấy tôi, cho nên cô nói chuyện với tôi, tất nhiên trong ánh mắt của người bình thường là vô cùng kì lạ.

Cô liền tỉnh ngộ, sự thật ở trước mắt làm cô không thể không tin tưởng, ánh mắt của mọi người nhìn cô đúng là rất kì quái, hơn nữa còn có không ít người đang đi xuyên qua thân thể thần tình yêu.

Thì ra chỉ có cô mới có thể nhìn thấy thần tình yêu, cho nên ở trong mắt người khác, cô đang nói chuyện với không khí, cũng khó trách tại sao bị người khác xem là bệnh thần kinh; nghĩ đến đây, mặt cô lập tức đỏ lên, còn le lưỡi với anh.

Thật đáng yêu.

Tả Thành Hạo bởi vì nét mặt đáng yêu này của cô mà mỉm cười, để tiện nói chuyện, hai người bọn họ đi đến một bên, tìm một nơi không ai chú ý tới, chắc chắn rằng sẽ không bị người khác nghĩ là bị bệnh thần kinh, mới yên tâm nói chuyện.

Thần tình yêu_______

Tả Thành Hạo.

Sao?

Tôi gọi là Tả Thành Hạo, cô gọi tôi Thành Hạo là được rồi, tôi gọi cô Xảo Xảo được không?

Đương nhiên là được, không ngờ thần tình yêu cũng có tên nha.

Tất nhiên, nếu không, nhiều thần tình yêu như vậy làm sao mà phân biệt ai với ai được chứ?

Thành Hạo, anh thật sự là thần tình yêu nha, anh đã thực hiện được nguyện vọng của tôi.

Sao, như thế nào?

Bạn trai tôi đã tới tìm tôi.

Anh có chút giật mình, sau đó liền tỉnh ngộ, thì ra là vậy, hèn chi cô nói anh đã c hiện được nguyện vọng của cô, trên thực tế là anh không có làm gì nha, không ngờ lại trùng hợp như vậy.

Thật tốt nha, cho nên hiện tại cô là đang vội vàng muốn đi hẹn hò, phải không?

Đúng vậy đúng vậy. Cô dùng sức gật đầu.

Hiện tại nhìn dáng vẻ hưng phấn của cô chẳng khác gì một cô bé nhận được quà trong ngày lễ Giáng Sinh, thật sự rất là đáng yêu nha.

Vậy cô mau đi đi, đừng để trễ giờ hẹn.

Được, tôi đi đây. Sau khi chào tạm biệt thần tình yêu, Quan Xảo Xảo vội vàng rời đi.

Nhìn theo bóng lưng cô, Tả Thành Hạo thu lại nụ cười, thở dài, xem ra hôm nay phải tự mình tìm cách giết thời gian, cô đơn nha....

Bóng dáng kia vừa mới rời đi, thoắt một cái đã vội vàng chạy về, làm anh có phần ngơ ngẩn, kỳ lạ sao cô ấy chưa gì đã quay trở lại?

Thực xin lỗi, anh xuất hiện, mà tôi lại không thể ở cùng, anh sẽ không trách tôi chứ?

Lời nói này nằm ngoài suy nghĩ của anh, thật không ngờ, cô đặc biệt trở lại là muốn nói những lời này với anh.

Đương nhiên sẽ không, tôi sao lại trách cô?

Vậy là tốt rồi, có thể là do tôi quá nhạy cảm, bởi vì mới vừa rồi rời khỏi tôi có cảm giác hình như anh có chút thất vọng, tôi lo lắng, cho nên quay lại xem thế nào.

Tả Thành Hạo ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn ánh mắt sáng ngời thuần khiết của cô, mọi người đều nói ánh mắt là cửa sổ của tâm hồn, anh từ trong cánh cửa sổ đó, cảm nhận được một dòng nước ấm áp chảy qua.

Anh có thể nhìn thấy màu sắc trong linh hồn của mỗi người, căn cứ vào sự quan sát của anh, màu sắc khác nhau thì ý nghĩa cũng khác nhau, cô có một linh hồn thanh khiết mà ấm áp, toả ra một ánh hồng dịu dàng, tiêu biểu ột cô gái hồn nhiên, lương thiện, anh nhờ vào vầng ánh sáng này ở trên người cô mà bị thu hút, cho nên mới có thể tìm ra cô

Cô gái này thật sự lo lắng cho anh, bởi vì anh mà suy nghĩ, thật không ngờ cô lại chu đáo như vậy, chú ý tới sự thất vọng của anh.

Cảm giác được người khác quan tâm thật tốt.

Cô là một cô gái tốt.

Đôi môi thanh tú bật ra một nụ cười. Đồ ngốc, tôi là thần tình yêu, cô đi hẹn hò, tôi đương nhiên là vui vẻ, hãy đi đi, khi nào rảnh chúng ta lại tâm sự.

Cô gật đầu, Được, một lời đã định.

Một lời đã định.

Lúc này, cô mới mang theo nụ cười yên tâm rời đi, anh cũng nhìn theo bóng lưng tung tăng của cô, chạy về phía cửa cao ốc.

Hẹn hò.........Thật tốt nha, không biết đã bao lâu rồi anh không đi hẹn hò................ Hình như là đã một thời gian rất dài.............

Một cô gái đáng yêu như cô ấy, đàn ông nhất định sẽ rất yêu thương cô, bạn trai của cô đúng là người may mắn.

Anh mỉm cười nhìn cô chạy về hướng chiếc xe màu bạc đậu ở ven đường, cửa kính phía tay lái hạ xuống, hiện ra gương mặt một người đàn ông, trông cũng rất anh tuấn, người kia hẳn là bạn trai của cô.

Nụ cười trên mặt Tả Thành Hạo đột nhiên biến mất, thay vào đó là sự kinh ngạc, ánh mắt trở nên sắc bén, nhìn về phía người đàn ông kia.

Anh nhìn thấy màu sắc trong linh hồn của người đàn ông này là tạp sắc, có đen, có đỏ, cũng có màu vàng, không có một chút màu sắc tinh khiết.

Đôi mày rậm liền nhíu lại, linh hồn tạp sắc ư, không phải là chuyện tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.