Ra khỏi cao ốc, quả nhiên nhìn thấy một chiếc xe màu bạc đậu ở bên đường, cô vừa nhìn qua đã biết là xe của anh.
Cô nhẹ nhàng bước đến, hướng về phía chiếc xe kia.
Tuấn Sinh. Sau khi lên xe, cô phấn khởi gọi tên người yêu, bờ vai rộng, tướng mạo anh tuấn, chỉ cần nhìn thấy anh, cả người cô liền mê muội.
Bảo bối.
Lưu Tuấn Sinh nở nụ cười mê người với cô, bàn tay luồn vào trong mái tóc của cô, giữ lấy chiếc gáy, để gương mặt của cô gần vào anh, đôi môi nóng bỏng cũng hướng về phía cô nghênh đón, tha thiết cuốn lấy.
Một nụ hôn như muốn hoà tan cô.
Trong suốt mấy ngày mong nhớ và bi thương, bởi vì một nụ hôn ấm áp nhiệt tình này mà được xoa dịu phần nào.
Em rất nhớ anh.
Anh cũng vậy.
Có thật không? Anh nhớ em?
Tất nhiên là thật, đồ ngốc.
Cô rất vui khi anh cũng mong nhớ như cô, không phải là chỉ có mình cô tương tư, anh cũng như vậy, trái tim của anh và cô đã ở bên cạnh nhau.
Nụ hôn của bọn họ khó mà tách rời, không hề quan tâm đến những người ở ngoài cửa kính ô tô có thể nhìn thấy hay không, hoàn toàn đắm chìm trong cảm xúc yêu đương, mãi cho đến khi trong khoé mắt hiện ra một khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc, nét mặt không chút biểu cảm chằm chằm nhìn bọn họ hôn môi, cô từ trong ngất ngây liền bừng tỉnh, thét lên chói tai, đồng thời cũng đẩy Lưu Tuấn Sinh ra.
Thần tình yêu Tả Thành Hạo, ngồi ở ghế sau.
Tại sao anh lại ở chỗ này? Quan Xảo Xảo như gặp phải quỷ trừng mắt nhìn Tả Thành Hạo, nhất thời buột miệng nói.
Người đàn ông này không t
Tả Thành Hạo nghiêm mặt mở miệng, hoàn toàn không hề cảm thấy bản thân đang trở thành cái bóng đèn của người ta.
Anh______
Em đang nói chuyện với ai vậy?
Cô cứng đờ, người hỏi cô chính là Lưu Tuấn Sinh, làm hại cô vừa định nói liền lặp tức im bặt, mới nhớ ra, Tuấn Sinh không thể nhìn thấy Tả Thành Hạo.
Nhìn dáng vẻ Tuấn Sinh kinh ngạc, cô vội vàng tìm lý do, Không có, em nhìn lầm, tưởng rằng lúc nãy có người đứng bên ngoài xe của chúng ta.
Vậy sao?
Đúng vậy đúng vậy, em nhìn lầm.
Vẻ mặt nghi hoặc của Lưu Tuấn Sinh đã khôi phục lại nụ cười: Đi, chúng ta đi ăn cơm.
Được nha, bụng em rất là đói. Cô nở nụ cười ngọt ngào, cố gắng giữ vững tâm tình, nhưng lại có người cố tình ở bên tai cô lải nhải, nhắc nhở.
Cẩn thận người đàn ông này, hắn có vấn đề.
Quan Xảo Xảo muốn nói chuyện nhưng lại không thể nói, đành dùng ánh mắt liên tục cảnh cáo anh đừng có tiếp tục quấy nhiễu cô.
Tả Thành Hạo một bên cẩn thận đánh giá Lưu Tuấn Sinh đang lái xe, một bên nói với cô: Người đàn ông này rất phong lưu, đừng đi với hắn, mau xuống xe.
Anh khẳng định tên đàn ông này tuyệt đối không phải người tốt, tạp sắc trong linh hồn anh ta không ít. Căn cứ vào những kinh nghiệm của mình, tạp sắc tiêu biểu cho loại người tâm không an định, trước mắt thì nhìn người con gái này, nhưng trong lòng lại nghĩ đến người khác, không giống Xảo Xảo, là một màu sắc đơn thuần.
Anh lo lắng Xảo Xảo sẽ bị lừa, không ngừng nhắc nhở cô, Xảo Xảo sau khi nghe lời nói của anh, vẫn không có phản ứngXảo Xảo, mau xuống xe.
Quan Xảo Xảo lắc đầu, tỏ vẻ không muốn, càng làm anh nóng nảy.
Tôi sẽ không lừa cô, tôi dám cam đoan với cô, tên đàn ông này có người phụ nữ khác.
Sao lại đột nhiên trở nên trầm mặc như vậy? Lưu Tuấn Sinh khó hiểu hỏi, nhận thấy Xảo Xảo có chút khác thường.
Bởi vì anh đang lái xe nha, em sợ nói chuyện sẽ làm anh phân tâm.
Người đàn ông phong lưu thì tâm tư luôn ổn định. Tả Thành Hạo nói thêm vào.
Quan Xảo Xảo luôn ra hiệu anh dừng nói chuyện, nhưng khi bàn tay Lưu Tuấn Sinh đặt trên đùi của cô thì lại vội vàng khôi phục nét mặt tươi cười.
Em có khoẻ không? Trong em có chút là lạ.
Có sao? Không có nha, em là đang nghĩ, tối nay chúng ta sẽ ăn cái gì?
Hay là chúng ta đi đến nhà hàng hạng nhất đi, được không?
Được a, đi thôi. Cô hưng phấn gật đầu, tâm tình rất là cảm động, không ngờ anh lại muốn hai người hẹn hò ở nhà hàng hạng nhất, điều này cho thấy anh ấy rất coi trọng cô, là một lòng với cô.
Tả Thành Hạo nhíu mày, Quan Xảo Xảo căn bản không nghe lời khuyên của anh, ức chế không chịu nổi.
Trên đầu người đàn ông này phát ra ánh sáng tạp chất, cho thấy anh ta đối với phụ nữ rất có ý đồ, cùng là đàn ông với nhau, nên anh có thể ngửi thấy mùi vị phong lưu trên người anh ta.
Ánh hồng đơn thuần gặp phải ánh sáng tạp sắc, đây không phải là chuyện tốt, anh phải nhắc nhở cô không được hồ đồ.
Xảo Xảo, cô phải cẩn thận, người đàn ông này đã trải qua không ít phụ nữ.
Ăn cơm xong, chúng ta đi xem phim nha? Quan Xảo Xảo làm ng với bạn trai.
Này, cô có nghe hay không?
Sau đó đi dạo phố.
À ha? Cố ý không để ý tới anh?
Tả Thành Hạo nhíu mày, không thèm nói nữa, hai tay khoanh lại, trầm mặc, đôi mắt sắc bén thuỷ chung nhìn chằm chằm vào Lưu Tuấn Sinh.
Kỳ lạ, chiếc gáy của anh sao đột nhiên lại thấy lành lạnh thế này. Lưu Tuấn Sinh bất giác vuốt lấy gáy.
Có lẽ là do trời lạnh. Quan Xảo Xảo an ủi, thừa dịp Lưu Tuấn Sinh không chú ý, nhìn về phía Tả Thành Hoạ khoa tay múa chân, muốn anh rời đi trước.
Tả Thành Hạo nếu đã biết người đàn ông này có vấn đề, sao lại có thể bỏ mặc? Anh giả ngu, dứt khoát nằm ngủ ở ghế sau, thể hiện rõ ràng là không muốn đi.
Việc này đã làm cô nổi nóng, nhưng anh tại lại lờ đi như không.
Hôm nay là ngày hạnh phúc nhất của Quan Xảo Xảo, đây chính là cuộc hẹn mà cô đã mong mỏi từ lâu, nhà hàng xinh đẹp, người yêu hài hước vui tính, không khí lãng mạn cùng với mùi vị thức ăn thơm lừng, tất cả đều hoàn mỹ như vậy, chỉ là có thêm một cái bóng đèn ở bên cạnh.
Gan ngỗng chưng tương, chỉ nhìn thôi cũng đã thấy ngon rồi_____món này tôi thích, thịt bò nướng cũng không tệ nha, salad tôm hùm là món yêu thích nhất của tôi______mỗi loại đều trông rất bắt mắt_______
Tả Thành Hạo nhìn chằm chằm vào từng món ăn, trông bộ dạng đã muốn chảy nước miếng đến nơi, từ khi bước vào nhà hàng, liền không ngừng lảm nhảm huyên thuyên, làm hại cái lỗ tai của Quan Xảo Xảo cũng phải ngứa ngáy khó chịu.
Tai của em bị làm sao vậy? Vì sao luôn ngoáy lỗ tai? Lưu Tuấn Sinh kì quái hỏi.
Cô vội vàng buông tay xuống, A, không có nha, em đâu có ngoáy lỗ tai.
Cô cho dù có ngoáy cũng vô dụng. LãoTả Thành Hạo vẫn nói với cô, khuyên cô đừng nên phí sức lực.
Gân xanh ở trên trán Quan Xảo Xảo như muốn nổi hẳn lên, cứ tiếp tục như vậy, cuộc hẹn này của cô sẽ đi tong, không được, cô phải có biện pháp nào đó.
Em đi toilet một chút. Cô mỉm cười với Tuấn Sinh, sau đó đứng lên, ra hiệu cho Tả Thành Hạo đi theo.
Đi toilet chỉ là một cái cớ, cô muốn cùng Tả Thành Hạo nói rõ một chút.
Cô nổi giận đùng đùng đi về phía toilet, khi đến cửa toilet thì lại không bước vào, mà rẽ vào một chỗ ngoặt, chắc rằng bốn bề đều vắng lặng, mới thở phì phì xoay người chất vấn Tả Thành Hạo.
Anh làm cái gì mà cứ đi theo tôi?
Không phải cô kêu tôi đi theo sao?
Tôi là đang nói đến cuộc hẹn này, anh vì sao đi theo tôi?
Bởi vì tôi muốn nói với cô, bên người tên đàn ông này còn có những người phụ nữ khác.
Cô kinh ngạc ngừng lại, sau đó phẫn nộ chất vấn anh, Làm sao có thể!
Tôi không lừa cô, tôi nhìn ra được.
Tôi không tin, không có khả năng!
Tả Thành Hạo lắc đầu, Xem ra mắt nhìn đàn ông của cô rất kém, không chỉ bảo cô là không được.
Cô cũng không nể nang nói. Ánh mắt tôi kém thế nào?
Cô rất đơn thuần, chỉ cần nhìn việc cô và anh ta ở bên nhau, tôi liền biết cô hoàn toàn đã bị anh ta hấp dẫn, theo tôi thấy, người đàn ông này chẳng qua là đang dụ dỗ cô.
Nói bậy.
Tôi cũng là đàn ông, nên hiểu rõ những suy nghĩ của đàn ông, tôi cam đoan anh ta là đang bắt cá hai tay, đừng quên tôi là thần tình yêu.
Nhịp tim của cô tăng cao, cảm thấy máu ở trong người đều đang sôi trào, lời của anh đã khiến cõi lòng cô khiếp sợ cùng tan nát, Ý của anh là, từ đầu tới cuối anh ấy chỉ đang lừa gạt tôi?
Đúng vậy.
Đáy lòng cũng như giọng nói của cô liền trở nên cứng ngắt, lời của Tả Thành Hạo đã chọc vào đúng chỗ yếu của cô, Lưu Tuấn Sinh là đang lừa gạt cô?
Không! Có thế nào cô cũng không thể tin một người dịu dàng thư sinh như Lưu Tuấn Sinh lại là một người đàn ông đa tình! Nắm tay siết chặt, muốn phản bác lại lời của anh.
Anh cũng đã biết, anh ấy đã cầu hôn tôi.
Chỉ cần anh ta không có cưới cô, lời này có hay không cũng vậy.
Quan Xảo Xảo thở hổn hển trừng mắt nhìn anh, Anh không phải là thần tình yêu sao? Anh nói phải giúp tôi, sao lại nguyền rủa tôi như vậy?
Tôi là đang giúp cô, may mắn là cô còn chưa gả cho anh ta, nếu không sự bi thương của cô sẽ còn lớn hơn nữa.
Làm sao có thể? Không, sẽ không, Tuấn Sinh rõ ràng rất yêu cô, nhưng lời nói chắc như đinh đóng cột của Tả Thành Hạo đã ảnh hưởng đến cô.
Kỳ thật một năm rưỡi nay, cô không phải không có một chút hoài nghi nào với Lưu Tuấn Sinh, nhưng mà mỗi khi nhìn thấy nét tươi cười của anh, cùng với sự dịu dàng của anh, liền làm cô mềm lòng, tình nguyện lựa chọn sự tin tưởng với anh.
Nhưng mà ở tận sâu trong đáy lòng của cô, sự bất an vẫn còn đang nhen nhóm, đây cũng là lí do vì sao cô luôn luôn không hạnh phúc, bởi vì cô mơ hồ cảm nhận được, Lưu Tuấn Sinh có việc giấu cô, nhưng mà cô vẫn không tìm thấy một căn cứ xác thực nào.