Thần Tình Yêu Báo Ân

Chương 4: Chương 4




Cô ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Tả Thành Hạo.

Anh nói anh ấy có người phụ nữ khác, chứng minh cho tôi x

Tả Thành Hạo nhìn cô, cảm thấy có chút hao tâm tổn trí, đột nhiên trở nên do dự.

Tại sao không nói chuyện? Anh không thể chứng minh, đúng không?

Tôi sợ là cô không chịu đựng được, sự thật luôn tàn nhẫn.

Tôi muốn biết chân tướng, trừ phi tôi nhìn thấy tận mắt, nếu không tôi sẽ không tin.

Tả Thành Hạo cảm thấy tức giận, cô ngốc này lại không tin lời của anh?! Thật sự là bị tình yêu làm cho u mê.

Tôi hỏi cô, anh ta có gọi tên cô hay không?

Cô không hiểu, nhìn anh. Hỏi cái này, có ý gì?

Anh ta chỉ gọi cô là ‘bảo bối’, đúng không?

Đúng thì thế nào?

Đối với một người đàn ông đa tình, nhớ tên phụ nữ rất là phiền toái, cũng để tránh gọi sai tên, đều gọi ‘Bảo bối’ là an toàn nhất.

Cô vừa nghe xong, trong lòng như bị cái gì đó đâm phải.

Đây là bằng chứng của anh? Chỉ như vậy mà muốn tôi tin tưởng? Thật sự là rất khoa trương!

Xảo Xảo.

Đừng nói nữa, anh căn bản là không biết tôi vào Tuấn Sinh làm thế nào mới quen được nhau, cũng không biết anh ấy là người đàn ông có bao nhiêu dịu dàng, tốt bụng, tôi hiện tại phải trở về cùng ăn cơm với anh ấy, không cho phép anh đi theo. Sau khi nghiêm mặt cảnh cáo anh, Quan Xảo Xảo trở về chỗ ngồi, hồi phục lại nụ cười ngọt ngào, trong lòng vẫn còn lo lắng không biết Tả Thành Hạo có đi theo hay không, may mắn là thần tình yêu này cũng thức thời, không tiếp tục ở bên cạnh, khiến cô nhẹ nhàng thở ra.

Không có Tả Thành Hạo ở bên cạnh, cuối cùng đã có thể tận hưởng thế giới chỉ có hai người.

Cô thâm tình nhìn người yêu, tin tưởng người đàn ông này là thật sự yêu thương cô.

Bên người tên đàn ông này còn có những người phụ nữ khác.

Lời nói của Tả Thành Hạo vẫn còn vang vọng trong vành tai của cô, khiến lòng của cô không hiểu vì sao mà nhói lên, nhưng cô kiềm chế, bình tĩnh ngồi lại trên ghế, nhìn về phía nụ cười mê người của Lưu Tuấn Sinh.

Tuấn Sinh, em......muốn hỏi anh.

Muốn hỏi anh cái gì? Bảo bối.

Anh có yêu em không?

Lưu Tuấn Sinh nhìn cô, hiện ra ánh nhìn dịu dàng, khoé môi gợi lên nụ cười, bàn tay to lớn đặt lên tay cô.

Ngốc ạ, anh đương nhiên là yêu em.

Anh sẽ lấy em đúng không?

Tất nhiên.

Khi......khi nào thì?

Cho anh thêm một chút thời gian, kết hôn là chuyện lớn, cần phải từ từ, anh hy vọng có thể cho em một cuộc sống vững chắc, chờ anh có đủ tiền, mua nhà, còn phải đi đến nhà em để hỏi cưới, được không?

Em không cần, em chỉ muốn ở cùng với anh, cuộc sống chỉ cần không khó khăn là tốt rồi.

Như vậy sao được, cho dù em bằng lòng, anh cũng không thể làm như vậy, hơn nữa anh cũng phải thông báo cho cha mẹ em, sao có thể để cho con gái của họ lấy một kẻ nghèo hèn? Em cũng biết, việc đầu tư trước kia của anh gặp phải thất bại, cần trả nợ, chờ anh giải quyết xong, có tiền, liền lặp tức cưới em, đây là chuyện mà một người đàn ông như anh phải làm.

Trong lời nói có bao nhiêu đau khổ, bao nhiêu trách nhiệm, nhìn thấy sự chân thành ở trên nét mặt của anh, lòng của cô liền mềm

Em hiểu, em biết anh cũng vì tương lai tốt đẹp của hai chúng ta, em sẽ chờ anh.

Oan ức cho em.

Cô lắc đầu, Không oan ức, chỉ cần là vì anh, em sẽ không tủi thân.

Em biết không? Anh yêu nhất chính là điểm này của em, luôn suy nghĩ cho anh.

Sự khen ngợi của anh làm lòng cô ấm áp, nhịn không được tựa đầu lên vai anh. Có những lời này của anh, em đã thoả mãn.

Cô tin tưởng Tuấn Sinh yêu cô, thần tình yêu cái gì cũng không hiểu, Tuấn Sinh của cô thật sự là một người đàn ông rất tốt.

Mấy ngày này mặt trời đặc biệt sáng lạn, trong lòng lại tràn đầy yêu thương, làm gì cũng thấy vui vẻ, nhất là giúp người cô yêu làm việc nhà, giúp anh giặt quần áo, phơi quần áo, cùng nhau nấu ăn, đối với cô, đây mới là hạnh phúc lớn nhất.

Lưu Tuấn Sinh đã đặt vé máy bay, trước lúc rời đi, trong suốt mười ngày này, hai người có thể ở bên nhau, nên cô đặc biệt trân trọng.

Cô nhớ đến thần tình yêu Tả Thành Hạo, ngày đó cô với anh có chút bất đồng ý kiến, anh ta sẽ không xuất hiện trở lại.

Cô suy nghĩ, lời nói của mình lúc đó có phải rất nặng nề? Làm anh mất hứng, cho nên mấy ngày nay anh ta không hề để ý đến cô?

Thật ra thần tình yêu cũng là vì muốn tốt cho cô, cô cũng không nên nổi giận với anh, có cơ hội cô nhất định sẽ xin lỗi với Tả Thành Hạo, hơn nữa còn phải tìm cách giải thích với anh ta, Lưu Tuấn Sinh thật sự rất tốt, nếu thần tình yêu có thể nhìn thấy Lưu Tuấn Sinh áy náy đau khổ như thế nào, khi cảm nhận sự tủi thân của cô vì phải chịu đựng cuộc sống chia cách, liền sẽ hiểu rõ Lưu Tuấn Sinh yêu cô đến nhường nào.

Nam nhi có lệ không dễ rơi, nhưng Lưu Tuấn Sinh lại bởi vì tình yêu với cô mà ánh mắt đỏ hoe, cho thấy anh cũng không dễ chịu nhBảo bối.

Một đôi tay từ phía sau ôm lấy cô.

A, anh đã tỉnh, sau không ngủ thêm một chút?

Anh nhớ em.

Cô bật cười, Em luôn ở đây, không phải sao?

Ngã vào trong lồng ngực của anh, cô rất vui vẻ, nhưng lại có một chút bất an, đưa tay nhẹ nhàng ngăn lại đôi môi đang đến gần của anh.

Tuấn Sinh, em muốn hỏi anh một chuyện?

Chuyện gì, bảo bối?

Vì sao anh không gọi tên em?

Bởi vì anh thích gọi em là bảo bối nha.

Nhưng mà..............em hy vọng anh gọi tên em, mà không phải cứ gọi em là bảo bối?

Vì sao?

Bởi vì ai cũng có thể được gọi là bảo bối, nhưng Xảo Xảo chỉ có một, chính là em, nên em hy vọng anh sẽ gọi em là Xảo Xảo.

Em suy nghĩ nhiều quá, anh gọi em bảo bối, bởi vì em là bảo bối của anh nha.

Không, em muốn anh gọi em là Xảo Xảo. Cô cứ khăng khăng, bởi vì chỉ có như vậy, cô mới có thể cảm thấy an tâm. Lời nói của Tả Thành Hạo vẫn luôn vang vọng bên tai của cô, cô rất muốn được bình yên, cô cần có lòng tin.

Lưu Tuấn Sinh bật cười nói: Được, bảo bối Xảo Xảo, Xảo Xảo dịu dàng của anh, như vậy được chưa?

Cô nghe xong rất vui vẻ, hai tay ôm lấy cổ của anh.

Em thích nghe anh gọi tên em.

Thích đến vậy sao? Anh sẽ chiều ý em gọi Xảo Xảo, như vậy em sẽ thưởng gì cho anh hả?

Cô cười như một đứa trẻ, hiểu được ý tứ của anh, cong môi lên, tình nguyện để cho anh hôn.

Lưu Tuấn Sinh cúi mặt, đang muốn hôn thì chuông cửa lại vang lên.

Đừng để ý tới nó.

Cô bật cười đánh anh, Đừng loạn, nhanh để em đi mở cửa nha. Từ trong lồng ngực anh trốn ra, cô đi về phía cửa phòng khách, nụ cười trên môi không hề che đậy, cũng không nghĩ gì, liền ra mở cửa.

Đứng ở ngoài cửa là một người phụ nữ, tuổi còn trẻ lại xinh đẹp.

Quan Xảo Xảo sửng sốt, nghi hoặc nhìn đối phương.

Xin hỏi cô tìm ai?

Đối phương lạnh lùng đánh giá cô từ đầu đến chân, ánh mắt kia khiến Quan Xảo Xảo có phần bất an, dường như sắp có chuyện xảy ra.

Lưu Tuấn Sinh đâu?

Đối phương là kêu tên Lưu Tuấn Sinh, làm cô ngây cả người, sự lạnh lẽo từ lòng bàn chân chạy thẳng lên đỉnh đầu.

Bảo bối Xảo Xảo, là ai? Lưu Tuấn Sinh từ nhà bếp đi tới, nhìn thấy người phụ nữ ở trước cửa, cả người liền ngây ra.

Người phụ nữ kia trực tiếp đi vào, hình như không có một chút kinh ngạc, nhìn Lưu Tuấn Sinh nói.

Hừ, quả nhiên là anh ở đây, mấy ngày nay tắt di động, tưởng rằng tôi không thể tìm thấy anh sao?

Cô là ai? Quan Xảo Xảo nhịn không được liền hỏi.

Người phụ nữ kia nhìn về phía cô, khoé môi nở nụ cười, giọng nói ngân nga, Dáng vẻ cũng không tệ, là dạng mà anh ta thích, khó trách.

Quan Xảo Xảo bị đối phương nhìn như vậy rất khó chịu, khí thế của người phụ nữ này rất mạnh, có cảm giác rất bình tĩnh, là dạng người rất khó đối phó.

Tôi đã biết, cô là bạn gái cũ của Tuấn Sinh.

Bạn gái cũ? Người phụ nữ kia liền cười thành tiếng. Anh ta nói với cô, tôi là bạn gái cũ sao? Để tôi đoán thử, anh ta còn nói với cô, hãy cho anh ta thời gian, bởi vì buôn bán thất bại, cần phải trả nợ, chờ cho đến khi đã giải quyết xong nợ nần, liền lập tức cưới cô, có phải hay không?

Quan Xảo Xảo kinh ngạc nhìn chằm chằm vào cô ấy, rồi lại nhìn sang Lưu Tuấn Sinh, Lưu Tuấn Sinh ngày thường hào hoa phong nhã, lúc này lại trở nên có chút chột dạ, đôi mắt không dám nhìn cô, cũng không dám nhìn người phụ nữ kia.

Nhịp tim của cô bắt đầu nhanh hơn, cảm giác không tốt kia càng ngày càng mãnh liệt, như đè chặt ở trong lòng của cô.

Tuấn Sinh, cô ấy cuối cùng là ai?

Người phụ nữ kia hừ lạnh một tiếng, gằn từng lời nhìn cô tuyên bố: Ta là bà Lưu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.