- Cần quyết không quyết, tất lưu hậu hoạ. Ta đã biết rõ, ngày đó ở
trên núi, không nên lưu lại ngươi. Nhưng mà hiện tại bù đắp thì cũng
không muộn.
Âm thanh Vi Bất Bình như sấm sét làm rung chuyển bốn phương tám hướng, khí thế kia thật sự là ngập trời ngập đất.
Võ đạo đạt tới Đệ Bát Trọng, liền có Kim Cương Bất Hoại chi thân, lực
lớn vô cùng. Đạt tới tuyệt đỉnh liền có thể thu phát tự nhiên như ý
muốn. Vi Bất Bình lúc này xuất ra Kim Cương Bất Hoại chi thân của bản
thân, rõ ràng là có ý đồ muốn giết Lâm Hi, tất muốn trừ khử để yên tâm
về sau.
- Vi Bất Bình, ngươi rất tự tin. Ngươi cho rằng ta vẫn là kẻ ngu ngốc dễ lừa gạt ngày xưa sao?
Đối mặt với Vi Bất Bình đang điên cuồng đánh tới, Lâm Hi không hề có ý
sợ hãi. Thần sắc nghiêm nghị, khớp xương toàn thân rung động lục cục, âm thanh của hắn cũng không cao nhưng lại vang lên rõ ràng bên tai mọi
người, tản mát ra cái lạnh thấu xương.
Phanh!
Một tiếng chợt quát, thân hình Lâm Hi liên tiếp cao vọt lên, làn da căng phồng ra.
Trước một đôi mắt khiếp sợ, thân hình Lâm Hi cũng phóng ra ánh vàng rực rỡ vô biên. Hơn nữa thân hình hắn bành trướng mà đem so sánh với Vi Bất Bình thì còn lớn hơn, còn có sức lực hơn. Khi đứng thẳng thì ước chừng
cao hơn một cái đầu so với Vi Bất Bình.
Khí tức của Vi Bất
Bình cũng đủ cường đại, nhưng mà đứng trước khí tức của Lâm Hi cũng đang bộc phát ra thì lập tức thành u ám thất sắc, quả là cách biệt một trời.
- Cái gì? Điều đó không có khả năng!
Hai mắt Vi Bất Bình trợn trừng, ánh mắt khiếp sợ trợn trừng đến lồi cả ra ngoài.
Vừa rồi giao đấu, mặc dù Lâm Hi thắng lão. Nhưng Vi Bất Bình căn bản
không cho rằng, lực lượng của Lâm Hi có thể mạnh mẽ đến mức quá lớn đối
với lão. Lão bại chỉ là thua bởi sơ ý nhất thời, hơn nữa lão cũng chưa
dùng đến lực lượng cường đại nhất của bản thân.
Tuy nhiên
thật không ngờ, Lâm Hi cũng lại là đồng dạng không sử dụng đến toàn lực. Càng khó có thể tin nổi chính là, ba tháng trước chắn vẫn là Tôi Thể
Kỳ. Nhưng hiện tại, lại đạt tới Kim Cương Kỳ, hơn nữa Hỏa hầu so với lão vẫn còn sâu hơn.
- Tại sao lại không thể được!
Âm thanh của Lâm Hi giống như sấm sét, chấn đến tai của mọi người đều kêu ong ong:
- Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây. Vi Bất Bình, hiện tại, ta
liền thay Ngũ Lôi Phái thanh lý môn phái, diệt trừ quân phản đồ nhà
ngươi!
- Ngông cuồng!
Vi Bất Bình gầm lên, lúc này hắn cũng cảm giác được nguy cơ lớn lao nên vội vàng thúc dục công lực
đến đỉnh cao, xuất ra tuyệt học mạnh nhất trong đời:
- Phong Lôi Chưởng!
Trong tích tắc, kim quang tràn ngập, cuồng phong gào thét. Trong không
trung mơ hồ vang lên tiếng sấm nổ mạnh. Dưới ánh mắt của các đệ tử đang
chăm chú theo dõi, một bàn tay cực lớn kéo theo cuồng phong mênh mông
đánh về hướng Lâm Hi.
Một chưởng này trời long đất lở, Chí cương Chí Dương, ngay cả đến ngọn núi cũng đều chụp vát đi một góc.
- Hừ! Cuộc đấu với thú đến đường cùng!
Lâm Hi giễu cợt như vậy. Nếu như chưởng này của Vi Bất Bình đặt ở trước kia, hắn thật đúng là chỉ có nước quá sợ hãi. Nhưng mà hiện tại, đừng
nói là một Vi Bất Bình, chính là hàng chục Vi Bất Bình, cũng không ngăn
được hắn.
Phanh!
Lâm Hi thần uy lẫm liệt, trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người, bàn tay chấn động, lại sử dụng cùng một chiêu thức:
- Phong Lôi Chưởng!
Trời nghiêng đất sụt. Bên trong hai mươi trượng đều là Phong Lôi quyền
kình. Đồng dạng là Phong Lôi Chưởng, nhưng mà do Lâm Hi xuất ra, nếu đem so sánh với Vi Bất Bình nổi danh trưởng lão nhiều năm thì vẫn còn lớn
hơn!
Lâm Hi là Thiếu chưởng môn Ngũ Lôi Phái, tất cả tuyệt
học của Ngũ Lôi Phái vốn trước kia bởi vì lực lượng không đủ, nên không
có cách nào khác để luyện, nhưng toàn bộ phương pháp thi triển thì hắn
cũng biết.
Lâm Hi chính là muốn hoàn toàn đánh bại Vi Bất
Bình ngay tại Lĩnh Vực lão tự tin nhất, am hiểu nhất. Đối với Lâm Hi,
trong lòng hắn còn có một phần tâm tư. Đó chính là tranh chấp nội bộ
trong Ngũ Lôi Phái nên cũng chỉ có thể sử dụng tuyệt học của Ngũ Lôi
Phái để giải quyết.
Đây là thân thể của thế giới này, vì sự tôn nghiêm và vinh quang mà bản thân Thiếu chưởng môn Ngũ Lôi Phái cho phép.
- Ầm!
Trong một tiếng vang thật lớn trời long đất lở này, chỉ thấy một bóng người kêu thảm một tiếng mà bay đi ra ngoài.
- Trưởng lão!
Mấy tên đệ tử Ngũ Lôi Phái chung quanh giật mình la lên thất thanh, định xông lên trước để đỡ cho lão.
- Hừ!
Lâm Hi hừ lạnh một tiếng, ánh mắt hung hăng quét lại đây. Mọi người lập tức hoảng hốt lúng túng, trong mắt đầy vẻ kinh hoảng. Bởi vì trong ánh
mắt của Lâm Hi, bọn họ cảm giác được một mùi vị lạnh lùng. Nếu ai dám
bước lên trước, chỉ sợ kế tiếp liền đến phiên hắn.
- Trốn!
Cũng không biết là ai kêu một tiếng, tiếp theo tất cả đệ tử Ngũ Lôi
Phái may mắn còn sống sót giống như chim sợ cành cong, hướng về bốn
phương tám hướng mà chạy trốn như tia chớp.
Giờ phút này Lâm Hi, đã là vô địch. Ngay cả Vi Bất Bình đều không phải đối thủ của hắn, chớ nói chi là bọn hắn!
Chỉ trong nháy mắt, các đệ tử chạy sạch không còn một ai, liền ngay cả Vi Bất Bình đều cố không nổi.
Tan đàn xẻ nghé!
Vi Bất Bình vừa mới ngã xuống, niềm tin trong lòng tất cả đệ tử tâm phúc về điểm này lập tức sụp đổ.
Lâm Hi hừ lạnh một tiếng, thu hồi ánh mắt.
Hắn cũng không đi truy đuổi theo giết một vài tên đệ tử Ngũ Lôi Phái.
Mặc dù chính hắn cũng không ngại giết chết bọn họ, nhưng mà trong linh
hồn có một bộ phận thân là Thiếu chưởng môn Ngũ Lôi Phái nên hắn cũng
không có ý định tạo ra tội lỗi gết chóc nhiều hơn. So ra, xử lý kẻ thù
như Vi Bất Bình này có vẻ càng quan trọng hơn.
Sạt sạt sạt!
Lâm Hi chậm rãi đi tới. Dưới một gốc đại thụ ngoài ba mươi trượng, Vi
Bất Bình nằm ở trong đống lá khô, không thể động đậy. Lâm Hi giáng một
kích kia đã phá hủy tất cả sức lực phản kháng của hắn, ngay cả chạy trốn cũng không thể.
- Vi Bất Bình, ngươi không nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay chứ!
Lâm Hi từ trên cao nhìn xuống, nhìn chăm chú vào Vi Bất Bình. Hắn đạp
chân một cái, cứ như thế dẫm Vi Bất Bình vào trong đất bụi, cành khô lá
héo đều ngập đến gương mặt.
Cái gì là người thắng?
Tư thế hiện tại của Lâm Hi chính là người thắng. Ở trên núi Ngũ Lôi hắn đã ẩn nhẫn rất lâu, bị người mắng súc sinh, chửi là nghiệt chướng, tất
cả oán khí đều nuốt trọn vào, chờ đến chính là giờ phút này.
Khụ khụ!
Khóe miệng Vi Bất Bình tràn đầy huyết, lão ho khan kịch liệt. Nhìn thấy ánh mắt của Lâm Hi, mà trong bụng lão tràn đầy hoảng sợ.
Lúc mà Lâm Hi đồng dạng lấy Phong Lôi Chưởng để hoàn toàn đánh bại lão, vậy là vị Vi trưởng lão cao cao tại thượng trước kia, liền hoàn toàn bị
đánh bại.
- Chờ một chút, Lâm Hi, ta là trưởng lão, là công
thần của Ngũ Lôi Phái, ngươi không thể giết ta! Đệ tử không thể giết
trưởng lão a. . .
Sắc mặt Vi Bất Bình tái nhợt, môi run run, hoàn toàn đã không còn sự kiên cường trước đây.