Lão cảm giác được, trên người Lâm Hi tràn đầy ý định giết người. Hắn là muốn giết lão.
- Đệ tử không thể giết trưởng lão?
Lâm Hi cười lạnh, đột nhiên dáng một cái tát, liền hung hăng nện vào trên mặt Vi Bất Bình.
Nửa khuôn mặt của Vi Bất Bình lập tức liền sưng vù lên:
- Vi Bất Bình, hồi đó không phải ngươi mắng ta là nghiệt chướng sao?
Không phải nói cha ta và ta đều không phải đồ ra gì sao? Mắng đi? Tại
sao không tiếp tục mắng nữa? Cầu xin tha thứ làm gì?
Sắc mặt Vi Bất Bình tái nhợt, chỉ cố không ngừng giải thích:
- Lâm Hi, ta là lão hồ đồ. Ta bị Mạnh Quân dụ dỗ, mê muội đầu óc? Lâm
Hi, ngươi là ta chăm sóc lớn lên, chẳng lẽ ngươi đã quên đi lúc ngươi
còn nhỏ thì vẫn còn gọi ta là thúc thúc. Thúc thúc thật sự sai lầm rồi,
ngươi tạm tha cho ta có được hay không. Ta biết ta phạm vào sai lầm lớn, ngươi cứ giao ta cho Trưởng Lão Hội, đến lúc đó sẽ do Trưởng Lão Hội
định đoạt. Như vậy cũng sẽ không làm ô uế bàn tay của ngươi.
- Ha hả.
Lâm Hi lắc đầu, nghe được Vi Bất Bình trước sau hoàn toàn là hai cách
nói không giống nhau mà trong lòng cảm thấy một loại trào phúng thật
lớn.
- Vi Bất Bình, ngươi thật đúng là giỏi giang a. Thấy cái chết đã đến nơi, liền đánh con bài thân tình. Ngày đó ngươi ở trên núi, lúc ngươi muốn giết ta thì tại sao lại không nghĩ tới khi ta còn nhỏ đã từng gọi ngươi là thúc thúc. Lúc ngươi và Mạnh Quân cấu kết cùng với
Liệt Dương Tông, tại sao lại không muốn nhớ tới tổ phụ ta đã đối xử với
ngươi như thế nào. Hiện tại ngươi thấy cái chết đã đến nơi thì lại đột
nhiên nhớ ra.
Lâm Hi cười lạnh, nếu như hắn vẫn còn là Thiếu
chưởng môn Ngũ Lôi Phái trước kia, thì có lẽ còn có thể bị làm cảm động. Nhưng mà, rất đáng tiếc là hắn không phải thế nữa. Vi Bất Bình đang
tính toán, để hắn giao lão ta cho Trưởng Lão Hội.
Tuy nhiên
trong số Lục Đại trưởng lão của Ngũ Lôi Phái thì có bốn người là có cùng ý tưởng đen tối với Vi Bất Bình, Mạnh Quân. Giao Vi Bất Bình cho Trưởng Lão Hội, còn không phải thả cọp về núi à.
Vi Bất Bình này quả thực là vẫn coi hắn như đứa trẻ để mà lừa gạt.
- Vi Bất Bình, ngươi liền an tâm lên đường đi. Nể rằng ngươi là trưởng
lão thì đầu tháng, ta sẽ thắp cho ngươi vài nén hương.
Lâm Hi nói thản nhiên như vậy, trực tiếp tuyên án vận mệnh của Vi Bất Bình.
- Ngươi!
Hai mắt Vi Bất Bình trợn trừng. Tuy nhiên sau một khắc, thân hình hắn
chợt bật thẳng lên, hai tay như tia chớp chém về phía xương đùi của Lâm
Hi. Rõ ràng là lão đã lặng lẽ tích góp đủ lực lượng, cho nên vào lúc này đột nhiên chống lại.
- Hừ!
Một tiếng hừ lạnh,
nhưng bên tai Vi Bất Bình lại như sấm sét nổ tung. Sự phản kháng cuối
cùng của Vi Bất Bình, dưới mắt Lâm Hi xem ra, quả thực là không đáng giá nhắc tới.
Hắn chỉ cần áp chế ở đùi phải trên người Vi Bất
Bình, dùng sức ấn một cái là hắn lập tức liền làm tan rã thế công của Vi Bất Bình.
- A!
Lập tức từ trong miệng Vi Bất Bình máu tươi chảy như điên, cả người tựa như một con cóc bị găm thật sâu vào dưới đất. Lúc trước lão đã bị trọng thương, nay bị Lâm Hi dậm cho một cước này liền trực tiếp bị rơi vào
trạng thái hấp hối.
Tuy nhiên không biết tại sao, trên mặt Vi Bất Bình ngược lại xuất hiện một vầng hồng hào, xem ra ngược lại như là không phải chịu một chút tổn thương.
- Hồi quang phản chiếu.
Lâm Hi hiểu rõ, Vi Bất Bình không sai biệt lắm hẳn là sắp chết. Khi sức sống cuối cùng này tiêu hao hết thì cũng chính là lúc lão ta bỏ mạng.
- Nghiệt chướng! Ngươi cũng đừng vui mừng quá sớm!
Trên mặt Vi Bất Bình đột nhiên xuất hiện một sự hưng phấn khác thường,
giống như thể là mãnh thú sắp chết lại phản công một kích:
-
Ngươi cho là ngươi thắng sao? Ha ha ha, ngươi đã sai lầm rồi! Không sai, hôm nay là ta phải chết. Nhưng cho dù ta chết thì cũng có cô cô của
ngươi chôn cùng!. . .
Ầm vang!
Sấm sét giữa trời quang!
Lâm Hi cả kinh sắc mặt tái nhợt, mặt không có chút máu, dưới chân bồng bềnh, rẹt rẹt rẹt liền lui vài bước.
- Cô cô đã xảy ra chuyện!. . .
Quả thực là Ngũ Lôi giáng xuống đầu. Trong nháy mắt Lâm Hi bị tin tức
kia đánh cho mê muội. Trong tai chỉ nghe Vi Bất Bình tiếp tục nói:
- Chuyện cô cô của ngươi và ngươi gửi thư riêng cho nhau, ngươi nghĩ
rằng chúng ta không biết sao. Chúng ta liền tương kế tựu kế. Sau ba
tháng, chúng ta tìm người nói cho cô cô của ngươi, nói ngươi đã xảy ra
chuyện tại vùng núi mãnh thú. Kết quả bà ta liền vô cùng sốt ruột, một
khắc đều không ngồi nổi nữa, vội vội vàng vàng xuống núi. Hắc hắc, chỉ
tiếc, bà ta không ngờ rằng không đợi bà ấy chạy tới vùng núi mãnh thú,
trên nửa đường đã gặp phải chúng ta chờ sẵn.
Từ trong miệng
Vi Bất Bình phun ra từng ngụm từng ngụm huyết, hơi thở càng ngày càng
mạnh, nhưng vẻ mặt cũng là càng toát ra hưng phấn:
- Ha ha,
Lâm Hi, ngươi thuở nhỏ để tang mẹ, mười bảy tuổi tang cha. Hiện tại Lâm
Như Vân bị chết, ngươi liền mất đi một người thân cuối cùng, hoàn toàn
trở thành cô nhi! Trời đất tuy lớn, nhưng ngươi lại không còn một người
thân nào nữa, cũng không còn chỗ nào cho ngươi dung thân nữa! Ha ha ha. . .
Tiếng cười đột ngột im bặt, sau đó không một tiếng động.
- Lão thất phu, các ngươi rốt cuộc làm gì với cô cô của ta?
Toàn thân Lâm Hi phát run, càng nghe trong lòng càng lạnh. Hắn ôm thật
chặt vai của Vi Bất Bình, khàn giọng rít gào. Tuy nhiên, Thần sắc Vi Bất Bình cứng ngắc, đã sớm chết.
- A! Lão thất phu, ngươi thật sự là chết không đủ tiếc!
Lâm Hi phát ra một tiếng gào thét động trời, năm ngón tay hắn vặn một
cái. Phựt một tiếng, liền vặn gãy cổ của Vi Bất Bình. Đồng thời kình khí Nội Gia Quyền phát động, phịch một tiếng, đã đánh cho thân hình Vi Bất
Bình bị chia năm xẻ bảy.
Những lời của Vi Bất Bình nói ra lúc sắp chết, đối Lâm Hi, quả thực là sấm sét giữa trời quang. Chưa từng có một khắc, Lâm Hi lại cảm thấy hoảng hốt và lo âu giống như bây giờ.
Lâm Hi chưa từng sinh ra tình cảm sâu sắc như thế đối với một người,
cho dù là cha mẹ đẻ của khối thân hình này. Nhưng đối với cô cô duy nhất này, Lâm Hi lại có sự quan tâm và tình cảm sâu sắc.
Ban đầu, linh hồn Lâm Hi là xuyên qua từ một thế giới khác mà đến. Tại thế giới
này, người thân đầu tiên mà hắn gặp chính là cô cô Lâm Như Vân.
Lâm Hi còn nhớ rõ ở hội nghị trưởng lão, Mạnh Quân ra tay đối với chính mình, cô cô đã tức sùi bọt mép với vẻ mặt thà làm ngọc vỡ, không là
ngói lành. Hắn cũng còn nhớ tại đại điện, cứ một lần tình thế bất lợi
thì trên mặt cô cô Lâm Như Vân lại hiện ra vẻ lo âu, lo lắng, bất an;
Còn cùng với việc chính mình chiến thắng Mạnh Thạch, Vương Nhạc Hạc thì
là sự hoan hỉ phát ra từ đáy lòng.
Với cô cô, Lâm Hi cảm nhận được tình thân cốt nhục đích thực, loại tình cảm hơi mừng, hơi lo này.