Không hề nghi ngờ, Lâm Như Vân là đích thực coi hắn như chính mình
sinh ra, rằng là người nhà chí thân. Mà ngày đó sau khi hội nghị trưởng
lão kết thúc, Lâm Hi cũng từ đáy lòng công nhận bà, coi bà trở thành cô
cô ruột của chính mình.
Có người ở chung vài năm, mà ngươi
cũng không cách nào coi như thân nhân; mà có người, có khi chỉ ở chung
vài ngày, nhưng ngươi đều sẽ coi là thân nhân gần gũi nhất. Không hề
nghi ngờ, đối với Lâm Hi, Lâm Như Vân chính là người như vậy.
Đối với Lâm Hi, dẫu thời gian hắn ở tại thế giới này không phải là rất
dài. Nhưng cô cô Lâm Như Vân đã để lại trong trí nhớ của hắn dấu ấn sâu
sắc, trở thành người thân cận nhất trong lòng hắn, cũng là thân nhân duy nhất của hắn ở trên thế giới này!
- Mạnh Quân! Nếu như cô cô của ta xảy ra chuyện gì, ta muốn ngươi cũng chôn cùng!
Lâm Hi bỗng nhiên ngẩng đầu lên, phát ra một tiếng gầm thét động trời.
Âm thanh thê lương cuồn cuộn vô biên lan tỏa đi bốn phương tám hướng.
Trên người của hắn đang tỏa ra những đạo sát khí, giống như thủy triều làm người khác nhìn thấy mà ghê người.
Phanh!
Một cỗ không khí nổ tung, Trong nháy mắt Lâm Hi không thấy bóng dáng đâu nữa.
Trên đường lớn bên ngoài vùng núi mãnh thú, có một trạm dịch đứng sừng
sững. Nó được xây từ đá hộc, lợp bằng ngói lam ngọc. Ở bên cạnh có bốn
năm cỗ xe ngựa đang đỗ. Mấy người phu xe chán đến chết đang trò chuyện
tự nhiên.
Đây là một quán Mã Xa Hành, chuyên làm ăn với việc đi tới vùng núi mãnh thú.
Mỗi một năm các tông phái đều cử đi rất nhiều người tiến vào vùng núi
mãnh thú. Ngược lại, số Võ Giả độc lai độc vãng cũng không ít. Những xe
ngựa này kiếm sống chính là dựa vào những Võ Giả độc hành này. Đương
nhiên, xét cho cùng thì họ trả giá cao hơn nhiều lắm so với xe ngựa bình thường.
- Lập tức xuất phát, đến núi Ngũ Lôi!
Một người phu xe ngựa vẫn còn lim dim chớp chớp mắt, đột nhiên trong lúc đó có một đạo kình phong thổi qua, trong lòng lập tức thấy hiện ra một tấm ngân phiếu. Phu xe ngựa không chút để ý ngắm qua một phen, lập tức cả
kinh nhảy dựng lên.
- Mười, mười. . . Mười vạn lượng! !
Hắn kiếm ăn ở chỗ này lâu như vậy mà cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy trả giá lớn như vậy.
- Lập tức xuất phát, mau chóng chạy tới Ngũ Lôi Phái thì mười vạn lượng này chính là của ngươi!
Lâm Hi trầm giọng nói.
Có trọng thưởng tất có dũng phu! Phu xe ngựa vừa mới vẫn còn không yên
lòng, lập tức như thể vừa tợp được bát tiết canh (^.^), toàn thân liền
tỉnh táo:
- Hảo lớ, xin ngài cứ yên tâm!
Tắm cho
ngựa, thêm rơm ngựa, chất lương thực. . . , trong khoảng thời gian ngắn, một chiếc xe ngựa thượng hạng liền chuẩn bị ở trước mặt Lâm Hi. Ngay cả lương thực cho Lâm Hi cũng đều đã chuẩn bị tốt.
- Khách nhân, đi lớ!
Phu xe ngựa vẻ mặt tươi cười.
- Ừ.
Lâm Hi vung tay áo bào, nhảy lên xe ngựa.
- Thiếu chưởng môn,. v. . v. . . ,. v. . v. . . Ta!. . .
Đúng lúc này, một âm thanh yếu ớt mà lo lắng, từ phía chếch bên cạnh truyền đến.
Lâm Hi liếc xéo mắt một cái, tức thì thấy một nữ nhân quần trắng, toàn thân là máu đang tập tễnh đi đến.
- Sư tỷ!
Lâm Hi lấy làm kinh hãi, nhận ra thiếu nữ này. Đó là đệ tử bên cạnh cô cô Lâm Như Vân.
- Sư tỷ, mau lên đây.
Lâm Hi vội vàng đỡ lấy nữ nhân, sau đó mang lên xe ngựa.
- Thiếu chưởng môn. . . , ta rốt cục tìm được ngài!
Trên gương mặt tái nhợt của thiếu nữ lộ ra nụ cười.
Lâm Hi nhìn thoáng qua, âm thầm kinh hãi. Vết thương trên người nàng phi thường nghiêm trọng.
- Sư tỷ, có chuyện gì, một hồi nói nữa. Phu xe, xuất phát!
Âm thanh của Lâm Hi vừa dứt, mã phu bên ngoài vội lên tiếng. Sau đó, xe ngựa nhanh chóng lên đường.
Từ vùng núi mãnh thú đến núi Ngũ Lôi, đường xá xa xôi, cũng cần lộ
trình bảy tám ngày. Để đối phó Mạnh Quân, Lâm Hi cần phải đảm bảo thể
lực dồi dào, ở vào trạng thái cao nhất. Nếu không như thế, mà ôm hận
trên núi thì liền ngu không ai bằng. Từ phương diện đó, xe ngựa là sự
lựa chọn tốt nhất.
- Sư tỷ, trước hết tỷ cứ ăn tạm cái này.
Lâm Hi lấy ra vài cây dược thảo, đưa cho thiếu nữ.
Tước sống thảo dược để ăn là việc làm bất đắc dĩ. Mặc dù có chút bất
nhã, nhưng rốt cuộc so với bị chết thì vẫn tốt hơn nhiều. Tới lúc này,
Lâm Hi vốn là có kế hoạch luyện chế một chút đan dược. Thế nhưng luyện
đan thì cần thời gian, mà thứ Lâm Hi thiếu thốn nhất lại chính là thời
gian. Cho nên những thứ sưu tập trên người, đều là một chút thảo dược có hiệu quả chữa thương.
Loại thảo dược chữa trị vết thương là
phi thường quý giá. So sánh thảo dược làm tăng công lực lên thì còn phải quí giá hơn nhiều. Chúng là nguyên liệu để luyện chế đan dược chữa
thương thượng hạng.
Nhấm nháp nuốt vào một ít thảo dược trong vùng núi mãnh thú, khí sắc của thiếu nữ rõ ràng đã tốt hơn rất nhiều.
- Thiếu chưởng môn, Tam trưởng lão. . .
Thiếu nữ ngẩng đầu lên, trong mắt đã hoàn toàn ướt đẫm.
Trong mắt Lâm Hi hiện ra một vằn đỏ, hắn nói dữ tợn:
- Chuyện của cô cô, ta cũng đã biết. Chuyến trở về này của ta đây, liền sẽ bầm thây lão thất phu Mạnh Quân kia ra làm vạn đoạn!
- Cái gì!
Thiếu nữ cả kinh, ngẩng phắt đầu lên:
- Không không không!. . . Thiếu chưởng môn ngài không thể trở về, Tam
trưởng lão liều chết sai ta đến đưa tin, chính là để ngài không nên về,
cũng không cần đi cứu người. Tam trưởng lão sai ta cho ngài biết, đi
được càng xa càng tốt, vĩnh viễn cũng không nên quay về núi Ngũ Lôi!
Thân hình Lâm Hi kịch chấn, trong lòng hoàn toàn có loại xúc động đến
rơi lệ. Hắn thật không ngờ, cô cô vào lúc này mà vẫn còn suy nghĩ cho
một chắt nhi hắn.
Lúc ở kiếp trước, Lâm Hi thân là người kế
thừa gia tộc võ thuật truyền thống, nên rất nhiều lúc chỉ cảm nhận được
trách nhiệm nặng nề trên người và uy hiếp đến từ bốn phương tám hướng.
Duy độc không cảm nhận được loại thân tình chân thành tha thiết.
Tuy nhiên một đời này, ở trong thế giới mà hắn vừa mới giáng xuống
không được bốn tháng, Lâm Hi lại cảm giác được loại thân tình quí giá từ một người khác.
- Mạnh Quân, ta sẽ để ngươi phải trả giá với mức độ nặng nề nhất!
Trong mắt Lâm Hi bắn ra ngọn lửa thù hận sâu sắc.
- Nói cho ta biết tất cả chuyện trải qua.
Lâm Hi bình tĩnh nhắc.
Trong xe im ắng, thiếu nữ lập tức nói một lần đầy đủ toàn bộ câu
chuyện. Tất cả đều như Vi Bất Bình nói, đám người Mạnh Quân lợi dụng Lâm Hi làm mồi dụ, lừa cho Lâm Như Vân đi ra ngoài.
Bởi vì Lâm
Như Vân đi ra ngoài phi thường vội vàng, cũng không kịp thông báo cho
ai. Cho nên ngay cả Đại trưởng lão cũng không biết bà đi về phía nào.
Cũng không ai biết, Mạnh Quân và Vi Bất Bình đã hạ thủ bà.
Lâm Như Vân biết Mạnh Quân và Vi Bất Bình sẽ không bỏ qua cho mình, cho
nên liều chết ngăn cản hai người, để cho thiếu nữ đi tới vùng núi mãnh
thú, mang tin cho Lâm Hi, báo cho hắn không nên trở về.