Thần Tọa

Chương 84: Chương 84: Đại cục đã định. (2)




Nếu như có thể, Lâm Hi trái lại không ngại cũng giết hắn luôn thể. Nhưng mà Lục Đại trưởng lão Ngũ Lôi Phái đã chết mất ba người. Chỉ còn lại có Đại trưởng lão và Hàn Thế Trung, mà Tam trưởng lão Lâm Như Vân còn không biết sinh tử, thực lực của môn phái đã hao tổn rất nhiều. Dưới tình huống như vậy, Ngũ Lôi Phái sẽ không thể chịu nổi việc bị tổn thất thêm một trưởng lão.

Hơn nữa, Hàn Thế Trung rút ra coi như nhanh. Cuối cùng cũng không hòa cùng cường giả của Liệt Dương Tông để giáp công Lâm Hi. Từ điểm đó, thật sự cũng không phải là không thể tha thứ.

- Ngươi cứ ra ngoài trước đi. Ta và Lâm Hi cần nghỉ ngơi một hồi.

Đại trưởng lão phất phất tay bảo.

Hàn Thế Trung gật đầu, không nói một lời, không nhìn ra biểu lộ gì mà đi ra khỏi đại điện.

Sau một đêm ngủ thẳng đến hừng đông.

Vào lúc Lâm Hi tỉnh dậy, Đại trưởng lão đã rời đi.

- Thiếu chưởng môn, ngài đã tỉnh.

Một âm thanh quen thuộc vang lên bên tai.

Lâm Hi mở mắt ra, nhìn thấy một gương mặt quen thuộc:

- Sư tỷ.

Nữ nhân đứng trông coi hầu hạ bên người Lâm Hi, đúng là nữ đệ tử Lý Thanh Linh, người ở bên ngoài vùng núi mãnh thú đã mật báo cho Lâm Hi. Lâm Hi một mình chạy trước tới núi Ngũ Lôi, còn nàng thì sau nửa đêm mới đến. Vào lúc đó chiến đấu đã kết thúc.

- Thiếu chưởng môn, ngài cảm giác thế nào? Mọi thứ ổn chứ?

Trong mắt của Lý Thanh Linh hoàn toàn là sự ân cần. Nàng là đệ tử của Lâm Như Vân, mà Lâm Hi là chắt nhi của Lâm Như Vân. Nên đối với Lâm Hi tự nhiên là yêu ai yêu cả đường đi. Huống chi biểu hiện tối hôm qua của hắn, thật sự là khiến mọi người phải để mắt.

- Ừ. Khá hơn nhiều.

Lâm Hi đứng dậy, hơi chút chỉnh lý qua trang phục một lượt rồi mở miệng hỏi:

- Đại trưởng lão đâu?

- Đại trưởng lão đã quay về chổ ở. Ông ấy dặn ngài sau khi tỉnh lại thì đến chỗ ông ta.

Lý Thanh Linh đáp.

Lâm Hi gật đầu. Hắn không có nói gì, phất ống tay áo đi trước ra khỏi đại điện.

Ngũ Lôi Phái sau cuộc chiến thật im ắng, tất cả đều giống như trước đây, rất nhiều dấu vết đánh nhau đều đã được chỉnh lý. Tất cả thật giống như cũng chưa từng phát sinh cái gì.

Nếu như không phải trên người vẫn còn đau đớn thì Lâm Hi thậm chí còn hoài nghi cuộc chiến đấu tối ngày hôm qua liệu có phải là cảm giác sai hay không.

- Phản loạn đã được hoàn toàn dẹp yên.

Trong lòng Lâm Hi thầm nghĩ. Hắn thấy xa xa một bóng người quen thuộc đang chỉ huy gì đó.

- Hàn trưởng lão hôm qua suốt một đêm không hề nghỉ ngơi, tất cả mọi thứ đều chỉnh lý đâu vào đấy. Đệ tử trong phái đều bội phục ông ấy.

Lý Thanh Linh nói bên tai, trong âm thanh cũng có chút bội phục.

Đêm hôm qua lúc nàng chạy tới thì chiến đấu đã ngừng. Vì thế mà nàng không biết, Hàn Thế Trung cũng là một trưởng lão phản loạn.

- Cái lão gia hỏa này, quả là biết cách mua chuộc lòng người.

Trong lòng Lâm Hi thầm nghĩ.

Mặc dù đối với Hàn Thế Trung thì hắn cũng không có bao nhiêu thiện cảm, nhưng Lâm Hi không thừa nhận cũng không được, Hàn Thế Trung tại phương diện quản lý thì xác thật rất biết cách. Đêm qua phản loạn ảnh hưởng rất lớn, Ngũ Lôi Phái tổng cộng đã chết mất ba vị trưởng lão, sự chấn động đối với đệ tử trong môn phái không thể nói là không lớn.

Lúc loạn lạc là dễ dàng làm lòng người tan rã nhất. Làm không tốt thì bảy trăm đệ tử đều sẽ bắt đầu chạy lấy được, tản mát hết đi. Nhưng mà Hàn Thế Trung có thể nhanh chóng ổn định lòng người, phần năng lực này cũng không nên bỏ qua.

Trong óc Lâm Hi xoay chuyển qua những ý nghĩ này, hắn liền trực tiếp đi đến chỗ ở của Đại trưởng lão.

Chỗ ở của Đại trưởng lão phi thường mộc mạc, trong điện cũng chỉ có một cái bàn, một cái bàn phi thường đơn giản.

Vào lúc Lâm Hi đi, Đại trưởng lão nhíu mày, dường như nghĩ ngợi điều gì đó. Ngũ Lôi Phái trải qua loại kiếp số này, môn nhân đệ tử cũng đã chết không ít. Nay cũng chỉ có ông ta giải quyết đại sự, có thể chủ trì đại cục.

- Đại trưởng lão.

Lâm Hi vừa chào vừa đi tới.

Đại trưởng lão nghe được âm thanh, liền phục hồi tinh thần lại:

- Là Lâm Hi a, lại đây ngồi đi.

Đợi sau khi Lâm Hi ngồi xuống, Đại trưởng lão nhìn hắn rồi nói:

- Trong số Lục Đại trưởng lão của Ngũ Lôi Phái chúng ta, hiện tại còn lại ít ỏi không có mấy. Đệ tử trọng yếu cũng thương vong không ít. Số môn hạ của đám người Mạnh Quân, Vi Bất Bình, Đoạn Nhất Mi, bây giờ trong lòng ai nấy đều hoang mang rối loạn. Coi như là được để lại thì cũng lo lắng chuyện trừng phạt sau này. Mặt khác, Vi Bất Bình vừa chết, những chuyện trong đời thường của môn phái chúng ta cũng không có ai chuẩn bị. Những điều này là chuyện cần phải xử lý. Lâm Hi, ngươi là Thiếu chưởng môn, về những điều này ngươi có ý kiến gì không.

Lâm Hi trầm lặng không nói, Đại trưởng lão nói mấy vấn đề này, hiển nhiên đều là vấn đề đã suy nghĩ thật lâu. Mặc dù Lâm Hi trước kia cũng chưa hề cai quản việc này, nhưng mà Ngũ Lôi Phái là tổ tiên hắn sáng lập, tinh anh Ngũ Lôi Phái cũng tổn thất rất nhiều. Về tình về lý, hắn cũng đều phải tiếp nhận công việc này. Coi như hắn trước kia không làm, nhưng hiện tại cũng phải bắt đầu theo học.

Lâm Hi suy nghĩ một hồi, rồi mới mở miệng nói:

- Lòng người tan rã, đây là chuyện không có cách nào tránh. Hơn nữa Mạnh Quân, Vi Bất Bình cai quản nhiều năm, đệ tử của bọn họ đều chỉ trung thành với bọn hắn, mà bất trung với môn phái. Mặc dù lưu lại, cũng chưa chắc thấy được là chuyện tốt. Theo ý đệ tử trong lúc này, không ngại nói rõ với bọn họ, chuyện tối ngày hôm qua không quan hệ tới bọn họ. Nếu như còn muốn đi, có khả năng rời khỏi. Nếu như muốn ở lại, cũng có thể tự động lưu lại. Tất cả dựa theo quy củ trước kia để xử lý.

- Lâm Hi, ngươi cần phải nghĩ cho kỹ. Ngũ Lôi Phái chúng ta lúc trước mới có bảy trăm đệ tử. Ngươi vừa nói ra lời này, số có thể muốn đi sẽ làm mất không ít người. Đến lúc đó, những người lưu lại có thể cũng không đến ba trăm. Nhưng lại là đệ tử cấp thấp.

Vẻ mặt Đại trưởng lão nghiêm trọng.

- Đệ tử hiểu.

Lâm Hi gật đầu, ra hiệu chính mình cũng không phải chưa hề suy nghĩ đến:

- Môn phái quan trọng nhất là trung thành. Về phần đệ tử trọng yếu, những điều này là do có khả năng bồi dưỡng. So cùng cái đó thì việc lưu lại một lượng lớn số người bụng mang ý xấu, còn không bằng chúng ta lại bồi dưỡng một nhóm đệ tử mới. Ít nhất, sự trung thành của bọn họ đối với môn phái là không có vấn đề.

Gương mặt Đại trưởng lão giãn ra, rốt cục vui mừng gật đầu:

- Lâm Hi, ngươi xác thật trưởng thành rồi, tâm tư kín đáo, có ý nghĩ của chính mình. Ngươi nói cũng không sai, lưu lại một lượng lớn đệ tử tâm tư khác nhau, còn không bằng khiến cho bọn họ tản mát đi. Những ý nghĩ này so với của ta không mưu mà hợp. Mặt khác, môn phái vừa mới trải qua đại kiếp, đúng là lúc cần phải ổn định lòng người. Cho nên, có một chuyện, ta hy vọng ngươi có thể đồng ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.