- Đại trưởng lão cứ việc bảo ban.
Lâm Hi không chút do dự trả lời.
- Lâm Hi, ta hy vọng ngươi tiếp nhận chức vụ chưởng môn!
Thần sắc Đại trưởng lão trịnh trọng.
- Cái gì!
Lâm Hi ngơ ngẩn. Lúc này hắn mới hiểu được, mấy vấn đề vừa rồi Đại
trưởng lão nói đều là khảo nghiệm đối với hắn. Để rồi, chính là cuối
cùng nói một câu bảo Lâm Hi tiếp nhận chức chưởng môn.
Lâm Hi suy nghĩ qua, lập tức gật đầu:
- Chuyện này đệ tử đồng ý.
- A!
Lần này giật mình thì ngược lại là Đại trưởng lão. Lúc trước lão vẫn
còn cho là Lâm Hi phải suy nghĩ thật lâu, không nghĩ tới hắn liền đưa ra quyết định nhanh như vậy. Vị trí chưởng môn của Ngũ Lôi Phái đã để
trống thật lâu, về một mức độ nào đó thì đấy cũng là một phần nguyên
nhân dẫn đến việc đám người Mạnh Quân dám phát động phản loạn. Hiện tại
là thời kỳ khác thường, phương thức ổn định tốt nhất chỉ có một, đó
chính là Lâm Hi tiếp nhận chưởng môn.
Lâm Hi cũng không phải
hạng người không quả quyết. Một khi đã rõ ràng chính mình nên làm cái gì thì lập tức liền đưa ra quyết định.
- Ừ. Như vậy liền quá tốt. Ít nhất, đệ tử môn phái không đến mức bỏ đi quá nhiều.
Đại trưởng lão phục hồi tinh thần lại.
Hai người mặc dù đã đưa ra quyết định cần phải phát tán một bộ phận đệ
tử, nhưng nếu như mọi đệ tử đều rời đi, thì đó liền là cực kỳ hỏng bét.
Ngũ Lôi Phái lập lại chưởng môn, đối với đệ tử ở phía dưới ngắm nhìn
lên, không nghi ngờ là phương thuốc trấn an tâm tư. Họ cũng không đến
mức hoàn toàn thất vọng đối với Ngũ Lôi Phái, cho rằng môn phái không có tiền đồ mà vội vàng rời đi.
-.. . Chỉ là đáng tiếc về đệ tử, Ngũ Lôi Phái chúng ta căn cơ nông cạn, bồi dưỡng không dễ. Không biết
phải mất bao nhiêu thời gian thì mới có thể khôi phục đến quy mô bây
giờ.
Đại trưởng lão thở dài nói, nghĩ tới tiền đồ của môn phái thì cũng là lo lắng chập chùng.
- Đại trưởng lão không cần lo lắng.
Hai mắt Lâm Hi phát ra những tia sáng ngời. Nếu đã quyết định tiếp nhận chức chưởng môn, đối với mấy vấn đề này hắn tự nhiên sớm có suy nghĩ:
- Bồi dưỡng đệ tử mới căn bản không cần tốn thời gian rất dài. Lần này
sau khi mọi chuyện chấm dứt, đệ tử quyết định đi vùng núi mãnh thú để
săn bắt mãnh thú, thu hoạch nội đan mãnh thú. Đối với các đệ tử trung
thành, hết thảy lấy Thú Đan để Tôi Thể, gia tốc tiến độ võ đạo của bọn
họ. Mặt khác, đối với một chút phương pháp tu luyện trong môn phái, đệ
tử chuẩn bị làm chút cải tiến.
Phương pháp của Lâm Hi dùng võ thuật truyền thống để rèn luyện gân, cốt, làn da trên người, có hiệu
quả vượt xa các tông phái ngang nhau khác. Cho dù là Liệt Dương Tông
cũng tuyệt đối không thể hơn được. Chỉ cần dựa theo phương pháp Lâm Hi
mà luyện, căn bản không cần thiết phải mất thời gian dài như vậy.
Võ thuật truyền thống là thuộc về bí mật cá nhân của Lâm Hi, vốn là
không nên công bố đi ra ngoài. Nhưng là võ công càng đến mức cao, Lâm Hi càng cảm thấy tác dụng của võ thuật truyền thống liền càng ngày càng
yếu. Đặc biệt lúc Mạnh Quân xuất ra Pháp Kiếm của Luyện Khí cảnh thì
loại cảm giác này trong lòng Lâm Hi lại càng mãnh liệt.
Đương nhiên, Nội Gia Quyền và Chuy Kích Tam Liên Thức cũng nhất định không
thể công bố. Những thứ này là lá bài chủ yếu nhất của Lâm Hi, tuyệt đối
sẽ không dễ dàng truyền cho người ngoài.
Đại trưởng lão gật đầu, tựa hồ cũng không ngoài ý muốn:
- Ngươi là chưởng môn, những thứ này ngươi cũng có thể quyết định.
- Mặt khác, Vi Bất Bình đã chết. Đệ tử chuẩn bị giao toàn bộ công việc
của môn phái trong đời thường cho Hàn Thế Trung chuẩn bị. Thả hắn ta ở
lại trên núi thì đệ tử cũng không yên lòng. Nhưng mà cũng không thể lãng phí. Với năng lực của hắn, chuẩn bị kinh doanh trong đời thường của Ngũ Lôi Phái hẳn là dư dả. Nhưng cũng không thể làm nguội lạnh lòng hắn. Để xem biểu hiện sau này, rồi suy xét có cần phải gọi hắn về hay không.
Lâm Hi vừa nói, lại đưa ra ngân phiếu mấy trăm vạn:
- Đây là lúc đệ tử giết Xích Viêm Cung, lấy được từ trên người. Hẳn là cũng đủ cho môn phái tiêu xài một năm.
Trong mắt Đại trưởng lão hiện lên một vẻ kinh ngạc, nhưng mà vẫn tiếp nhận ngân phiếu trong tay Lâm Hi.
Môn phái là đốt bạc phi thường nhiều, môn nhân đệ tử càng nhiều, chi
càng nhiều. Cho dù là chi tiêu thông thường, hay mua dược liệu cần thiết để luyện công, cùng với tất cả chi tiêu cho đệ tử xuống núi rèn luyện,
hết thảy đều tốn bạc phi thường. Những điều này là cần môn phái chi ra.
Hơn nữa Ngũ Lôi Phái muốn chiêu mộ đệ tử mới thì cũng khẳng định cần
lượng lớn bạc. Tóm lại, đối với môn phái, bạc vĩnh viễn cũng không đủ
tiêu.
- Lâm Hi, ta vốn đang lo lắng, sau khi ngươi tiếp nhận
chức chưởng môn sẽ không quá thích ứng. Hiện tại, ta đã hoàn toàn yên
tâm.
Đại trưởng lão cảm khái nói, trong thần thái để lộ ra một niềm vui mừng và tự hào.
Lâm Hi trầm lặng, một lát sau nói:
- Đại trưởng lão, đệ tử đồng ý với ngài về việc tiếp nhận địa vị chưởng môn. Nhưng đồng thời, cũng hy vọng ngài có thể đồng ý với đệ tử một
điều kiện.
Lâm Hi vừa nói xong, trong phòng lập tức im lặng.
Một tiếng thở thật dài, khẳng định trong phòng.
- Là ngươi muốn đi cứu cô cô của ngươi.
Đại trưởng lão tựa hồ đã sớm liệu đến Lâm Hi muốn nói gì.
- Đúng vậy.
Lâm Hi gật đầu, trên mặt thoáng qua một vẻ kiên nghị:
- Cô cô là thân nhân cuối cùng của đệ tử, đệ tử không thể mất đi người. Vô luận như thế nào, đệ tử cũng phải đi Liệt Dương Tông cứu người ra!
- Lâm Hi, ta không
phản đối ngươi đi cứu Tam trưởng lão. Nhưng mà..., với năng lực hiện tại của ngươi, căn bản không phải đối thủ của Tông chủ Liệt Dương Tông Xích Luyện Tông. Cường giả võ đạo Đệ Thập Trọng, không phải là bậc mà ngươi
có thể tưởng tượng.
Âm thanh Đại trưởng lão phi thường trầm trọng.
Những công việc trong môn phái chỉ là chuyện vặt, điều đích thực khiến
lão băn khoăn lo lắng, là đến từ việc Liệt Dương Tông sẽ trả thù. Đã bị
chết ba vị trưởng lão Long Lực, mặc dù là ngậm bồ hòn, nhưng Liệt Dương
Tông tuyệt đối sẽ không dừng tay như vậy.
Lần này phái đi chỉ là vài tên trưởng lão Long Lực Kỳ, nhưng tiếp theo, chỉ sợ cũng sẽ trực tiếp là Tông chủ của Liệt Dương Tông Xích Luyện Tông tự mình xuất thủ.
- Lâm Hi, võ đạo Đệ Cửu Trọng và võ đạo Đệ Thập Trọng chỉ kém một
Trọng. Nhưng mà chênh lệch trong đó, không phải ngươi có khả năng tưởng
tượng. Ngươi hẳn là đã biết, võ đạo càng đến đỉnh, thì chênh lệch mỗi
một tầng cấp sẽ càng thêm lớn. Đây không phải là vấn đề hơn kém bao
nhiêu, mà là vấn đề gấp nhau mấy lần.
Ánh mắt của Đại trưởng lão lộ ra sự lo lắng không che dấu chút nào:
- Ta tại Đệ Cửu Trọng đã dừng lại vài thập niên, còn cách Đệ Thập Trọng Lôi Minh Kỳ chỉ kém một lằn chỉ như vậy. Nhưng mà ngươi đừng nhìn một
lằn chỉ này, cũng là một trời một vực. Mà Tông chủ Liệt Dương Tông hơn
mười năm trước cũng đã đạt tới Lôi Minh Kỳ, tu vi hiện tại càng là sâu
không lường được. Lấy năng lực hiện tại của ngươi, hoàn toàn không có tư cách khiêu chiến hắn!