Thần Tọa

Chương 766: Chương 766: Đại sát tứ phương.




Chỉ có điều, Lâm Hi ở phương diện này rất có ngộ tính, hơn nữa Tứ Cực Đại Uyển bị Lôi hệ Thiết bàn phong ấn, đã cực kỳ thuần phục.

- Ngươi cho rằng thuần phục Tứ Cực Đại Uyển liền có thể đối phó được ta sao? Cho dù ngươi có được Tứ Cực Đại Uyển, ta cũng có thể đem ngươi trảm ở dưới ngựa.

Thập bát hoàng tử lạnh lung nói.

- Ha ha, chúng ta đều là tu luyện kiếm đạo đấy, Tứ Cực Đại Uyển có tác dụng gì, ngươi tinh tường mà ta cũng tinh tường. Còn ta cưỡi Tứ Cực Đại Uyển đến cùng có thể đối phó với ngươi hay không, hừ, ngươi không phải là đã rất rõ ràng hay sao?

Ánh mắt của Lâm Hi xoay chuyển nhìn về tùy tùng sau lưng Thập bát hoàng tử:

- Tốt rồi, thời gian còn lại không nhiều lắm, ta cũng nên tiễn các ngươi lên đường. Chỉ có điều lúc này đây cũng không phải là chết một, hai người nữa rồi.

Bị Lâm Hi đưa tầm mắt nhìn qua, từng tên Hư Tiên, Đạo Quả lập tức sắc mặt xám ngoét.

Thực lực của Lâm Hi vốn đã mạnh hơn bọn hắn, lại có một con Tứ Cực Đại Uyển quả thực là như hổ thêm cánh, thực lực mãnh mẽ có thể nghĩ được.

Trong nháy mắt, mỗi người đều cảm thấy bất an.

- Ngươi dám!

Trong mắt Thập bát hoàng tử lóe lên một vòng quang mang chấn nộ.

Lâm Hi không trả lời, tròng mắt hơi híp, bá một cái liền biến mất.

- Không tốt!

- Mọi người coi chừng!

- Chúng ta liên thủ cùng một chỗ!

... ... Trong nháy mắt người ngã ngựa đổ, tinh thần của tất cả mọi người đều khẩn trương lên.

- Thái Bạch kiếm đạo!

Thần sắc Thập bát hoàng tử lạnh lẽo, đột nhiên chém ra một kiếm.

Oanh!

Cùng một thời gian, tất cả những người khác như nhận được tín hiệu, thúc dục chân khí, từng đạo chân khí bài sơn đảo hải đồng thời chấn động.

- Duật duật duật!

Một trận mã minh truyền đến, nhưng là truyền đến từ phía sau.

Oanh!

Kiếm khí vô tận đột nhiên từ trung ương đám người nổ tung lên. Hàng trăm hàng ngàn kiếm khí chói mắt phảng phất như lưu tinh bắn ra. Từng tầng khí tường bị chém thành hai nửa, kèm theo đó là thân hình bị một phân thành hai.

- A!

Một trận tiếng kêu thê lương thảm thiết từ trong đám người truyền ra. Kiếm khí đi qua lưu lại vô số chân cụt tay đứt. Chỉ một kiếm này, tùy tùng của Thập bát hoàng tử đã bị Lâm Hi chém giết hơn phân nửa.

- Ở phía sau!

Hai gã hoàng thất cung phụng gầm lên, không chút nghĩ ngợi tế lên kiếm khí sáng chói tật trảm mà đến.

Ầm ầm!

Kiếm khí chém qua dẫn phát ra bạo tạc kinh thiên, khí lãng vô tận bắn tung ra.

Bá!

Không có bất kỳ dấu hiệu nào, đầu lâu của một gã Đạo Quả cường giả bay lên mang theo một dãy huyết hoa, trên không trung vòng lại mấy vòng sau đó bay ra ngoài. Ánh mắt của hắn trợn trừng lên, tựa hồ đến chết cũng không tin chính mình cứ như vậy bị người giết như chém giết thái rau.

- Đi!

Mấy người còn sót lại cũng không nhịn được hoảng sợ, chạy vội đào tẩu.

- Trở về!

Trong lòng hoàng tử trầm xuống, vừa định gọi lại bọn hắn nhưng đã muộn.

Mấy người ở chung một chỗ vốn là còn có hy vọng, nhưng mà phân tán chạy trốn như vậy tất nhiên chỉ có con đường chết.

- A!

Quả nhiên vài tên tùy tùng kia chưa chạy được xa, bá một tiếng kiếm khí xẹt qua lập tức chia làm mấy mảnh.

- Đáng chết!

Thấy một màn như vậy, một gã hoàng thất cung phụng thập trọng thần sắc tái nhợt, phẫn hận không thôi.

Thập bát hoàng tử càng là tức giận đến thân thể đều run rẩy lên.

- Các ngươi sẽ phải trả giá thật lớn!

Thập bát hoàng tử đột hiên tức giận gầm thét lên.

- Thật sao? Đây chẳng qua là mong muốn đơn phương của ngươi mà thôi: Ngươi đã dám phái người ở trên Thuần Dương tửu lâu đánh chết đệ tử Thần Tiêu tông chúng ta, cũng nên nghĩ tới sẽ phải trả một cái giá lớn như hôm nay.

Thanh âm của Lâm Hi mờ ảo bất định từ trên bầu trời truyền đến.

- Thuần Dương tửu lâu? Ngươi là vì những đệ tử của Thần Tiêu tông kia mà tới?

Nghe được bốn chữ Thuần Dương tửu lâu, Thập bát hoàng tử đột nhiên thanh tỉnh một lát.

- Đúng vậy, ngươi quá ngây thơ rồi, ngay cả đệ tử Thần Tiêu tông chúng ta cũng dám giết, nhưng lại cho rằng không có ai biết. Thái Bạch hoàng triều thật sự đã cường đại đến mức cho rằng có thể một tay che trời, ngay cả Thần Tiêu tông chúng ta cũng không coi vào đâu sao?

Lâm Hi thản nhiên nói.

- Thắng làm vua thua làm giặc, chỉ thế mà thôi. Bất quá ngươi đừng đắc ý, giết người của Thái Bạch hoàng triều chúng ta không ai có thể đào thoát nổi, ngươi cũng giống như vậy.

Thập bát hoàng tử nói.

- Hừ! Giết thì đã có sao, chẳng lẽ ngươi còn tưởng rằng lão tổ tông kia của các ngươi dám giết lên Thần Tiêu tông hay sao? Đúng rồi, ta quên nói với ngươi, ta chính là đệ tử Chấp Pháp điện của Thần Tiêu tông, phụ trách chính là hình pháp tông luật. Không chỉ là đệ tử Thần Tiêu tông, ngay cả đệ tử ngoài tông cũng là phạm vi Chấp Pháp của ta. Cho nên nếu như ngươi chết cũng đừng trông cậy vào Thái Bạch hoàng triều sẽ giúp ngươi báo thù, hoặc là khiển trách, ngươi chính là chết lãng phí rồi!

Thanh âm của Lâm Hi từ bốn phương tám hướng truyền tới.

- Chấp Pháp điện?

Thập bát hoàng tử cùng hai gã hoàng thất cung phụng nghe vậy, thần sắc lập tức trở nên khó coi không thôi.

Vốn chỉ cho là chút ít đệ tử Thần Tiêu tông bình thường, nhưng thật không ngờ lại là đệ tử Chấp Pháp điện của Thần Tiêu tông. Thập bát hoàng tử không rõ ràng lắm về tình huống trong Thần Tiêu tông, nhưng là danh tự cũng là nghe được, là cùng loại với người trong hoàng thất, đại lý tự, là nơi phụ trách hình phạt giới luật.

Phủ lên danh tự như vậy chính là đại biểu cho tiên đạo đại phái Thần Tiêu tông. Nếu như đối phương lấy việc khiển trách những đệ tử Thần Tiêu tông chết ở Thuần Dương tửu lâu, cầm danh nghĩa Chấp Pháp đến làm qua loa tắc trách, như vậy những người này hôm nay thật có khả năng chính là chết vô ích rồi.

Vị lão tổ tông quỷ thần khó lường của Thái Bạch hoàng triều kia tất nhiên khiến cho tất cả các đại tông phái kiêng kỵ, nhưng tương tự tất cả đại tông phái lại là sao không khiến cho Thái Bạch hoàng triều kiêng kỵ.

Tất cả đại tông phái kiêng kỵ Thái Bạch hoàng triều cũng chỉ là kiêng kỵ một người. Mà Thái Bạch hoàng triều kiêng kỵ lại là cả tông phái. Tình huống này sao có thể đồng dạng.

- Tiếp chiêu đi!

Lâm Hi cũng không nhiều lời, nhân mã hợp nhất, lập tức chính là một kích.

Oanh!

Thanh âm của Lâm Hi vừa biến mất, Thập bát hoàng tử nheo mắt, lập tức không chút do dự một kiếm đánh tới phía trước.

Ầm!

Một đạo kiếm quang từ trong chỗ minh minh trảm ra, hai kiếm chạm nhau khiến cho chúng đều bị chôn vùi. Mà cùng một thời gian, thân ảnh của Tứ Cực Đại Uyển cũng từ trong hư không hiển lộ ra.

- Ở nơi này!

- Sát!

Hai gã hoàng thất cung phụng không chút nghĩ ngợi tế lên kiếm khí, một kiếm băng sơn liệt nhạc chém xuống.

- Coi chừng!

Lâm Hi cùng Tứ Cực Đại Uyển đột nhiên biến mất, sau đó là một đạo thanh âm lợi kiếm xuyên qua huyết nhục vang lên.

- Xoẹt!

Một cái đầu lâu lớn chừng cái đấu mang theo một đám máu tươi quay tròn từ trên bờ vai bay ra ngoài.

- Kiếm thật nhanh!

Một thanh âm từ trong cái đầu bị chém kia phát ra, sau đó mới từ không trung rơi xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.