- Duật duật!... Ngâm!
Đầu tiên vẫn là thanh âm ngựa hí, nhưng về sau liền biến thành long ngâm réo rắt. Chỉ thấy một đạo tử sắc phích lịch nổ tung, Lâm Hi cùng đầu Tứ Cực Đại Uyển kia đều hoàn toàn biến mất.
- Ngâm!
Một hồi long ngâm réo rắt đột nhiên ở chỗ sâu trong phía đông thương khung vang lên. Song khi mọi người nhìn qua, tiếng kêu của Tứ Cực Đại Uyển lại đang vang vọng ở phía tây, đột nhiên lại phía bắc, lại đột nhiên phía nam, biến ảo chập chờn, thật giống như một con ngựa đang rong ruổi trong thiên hạ.
- Tiểu sư đệ đây là đang làm quen với tính tình của Tứ Cực Đại Uyển.
Sau khi Khí Thánh Vương mang theo Âu Dương Nạp Hải, Bạch Nguyên chạy đi rất xa, đột nhiên ngừng lại, ẩn thân ở trong một rừng cây, ngước nhìn bầu trời.
Cử động của Lâm Hi vượt qua dự liệu của Thập bát hoàng tử, cũng nằm ngoài dự tính của bọn họ.
Tuy trong đầu có kinh ngạc một lát nhưng vẫn rất nhanh đã kịp phản ứng lại. Lâm Hi rõ ràng là muốn lợi dụng tốc độ của Tứ Cực Đại Uyển dung hợp với kiếm đạo của mình, tăng lên uy lực kiếm đạo.
Chỉ có điều Tứ Cực Đại Uyển dã tính khó thuần, hơn nữa nếu muốn để cho Tứ Cực Đại Uyển phù hợp với tâm ý của mình, cùng kiếm đạo phối hợp tương xứng cũng cần có thời gian.
Tứ Cực Đại Uyển ở trên không trung lóe lên bất định, rõ ràng là Lâm Hi đang làm quen với mã tính.
- Tất cả mọi người tụ lại cùng một chỗ.
Tuy không nhìn thấy Lâm Hi nhưng trong lòng của Thập bát hoàng tử dâng lên cảm giác nguy hiểm mãnh liệt.
Một đám Hư Tiên, Đạo Quả cường giả của Thái Bạch hoàng triều tuy không rõ là xảy ra chuyện gì, nhưng mà cảm thấy cỗ khí tức quỷ dị này, ngay cả hai ngã hoàng thất cung phụng cũng đang nhìn bầu trời, vẻ mặt nghiêm túc. Không có dấu hiệu nào đấy.
- Xuy!
Một đám kiếm khí cực nhỏ xẹt qua hư không, không gian rõ ràng mơ hồ một cái, sau đó một gã Hư Tiên, một gã Đạo Quả lập tức không kịp phản ứng, bị kiếm khí một thanh xẹt qua bên hông.
- Phốc!
Y bào chém đứt, một mảng suối máu từ hông phụt lên trên trời, một nửa thân thể giống như là cọc gỗ thẳng tắp rơi xuống, hai người lúc này mới phản ứng lại.
- A!
- Eo của ta!
Khuôn mặt hai người lộ ra một cỗ cảm giác hoảng sợ, sau đó chia làm bốn đoạn rớt xuống.
- Ta làm sao lại chết rồi, ta làm sao có thể chết?
Lúc hai người rơi xuống vẫn là vẻ mặt kinh hãi, không tin mình cứ thế mà chết đi. Loại gào thét căn bản không biết mình đã chết này, những người khác nghe được càng là sởn hết cả gai ốc, có loại cảm giác vong hồn xuất khiếu.
- Đại nhân!
- Điện hạ!
- Văn Hoán bọn hắn...
... Mọi người một mảnh kinh hoàng nhìn về phía Thập bát hoàng tử cùng hai gã cung phụng. Hai người bị giết chết kia tuy thực lực không phải là mạnh nhất, nhưng cũng không yếu. Nếu như là sau khi khổ chiến mà bị giết thì cũng không có gì, người trong tiên đạo có ai mà không trải qua chiến đấu.
Nhưng mà một thân chân khí bàng bạc của hai người ngay cả cơ hội đánh thử cũng không có, đã bị người ta thần không hay quỷ không biết chém giết thân thể, thân tử đạo tiêu rồi.
- Không nên ầm ỹ, không nên hốt hoảng. Hắn chỉ có một người, sợ cái gì.
Lời còn chưa nói hết, xuy một tiếng, một gã Đạo Quả cường giả thần sắc kinh ngạc, một cái tơ máu từ trán kéo đến phần bụng, xoẹt một tiếng liền chia làm hai nửa rơi xuống.
- Thật sự không sợ sao? Hiện tại tất cả các ngươi đều là con mồi của ta!
Một thanh âm lạnh như băng vang lên trong hư không, băng hàn lạt cốt, nhưng lại không có ai có thể tìm được tung tích của Lâm Hi.
- Hỗn đản!
Sắc mặt Thập bát hoàng tử tái nhợt một mảnh.
Bắt Tứ Cực Đại Uyển, nhân mã hợp nhất, tăng lên uy lực kiếm đạo. Đây vốn là ý nghĩ của hắn, nhưng bây giờ Tứ Cực Đại Uyển vẫn còn, người ngồi ở trên ngựa lại không phải là hắn.
Lâm Hi dùng ngựa của hắn giết hại thủ hạ của hắn, không cần phải nói trong lòng của Thập bát hoàng tử phẫn nộ như thế nào. Thần sắc của hắn tái nhợt, trong đôi mắt hiện lên trận trận sát cơ, hận không thể tìm ra Lâm Hi, một chưởng đem hắn đánh chết!
- Lũ ngu ngốc các ngươi, tất cả mọi người tụ lại cùng một chỗ dùng chân khí hộ thể, còn cần ta phải nói sao?
Trong mắt Thập bát hoàng tử lóe lên một vòng huyết hồng, hai đầu lông mày sát cơ lạnh thấu xương.
Mọi người được hắn nhắc nhở, mấy người không có chú ý lập tức đem chân khí đề thăng đến cực hạn, hóa thành khí tức liên miên đem mình bảo hộ vào trong đó.
Có thể trở thành tâm phúc của Thập bát hoàng tử cũng không phải là kẻ yếu đuối, chỉ là Lâm Hi biểu hiện ra quá kinh người. Ba gã Luyện Khí cường giả ngay cả nhân ảnh của đối phương đều không nhìn thấy, nửa điểm tu vi đều không thi triển ra đã bị người ta giết như chém dưa thái rau, chém thành hai đoạn.
Tuy lực công kích của người trong tiên đạo cường đại, băng sơn liệt địa không phải nói chơi. Nhưng mà luận về năng lực phòng ngự thì còn lâu mới được biến thái như vậy. nếu như một gã Luyện Khí sĩ có thể đánh tan một ngọn núi mà nói, như vậy năng lực phòng ngự thân thể của hắn tuyệt đối không có khả năng vượt lên một ngọn núi, ít nhất không thể so với ngọn núi càng cứng rắn hơn. Đây cũng là căn nguyên mà người trong kiếm đạo tạo thành uy hiếp cường đại với người trong tiên đạo!
- Xong đời, hắn cưỡi Tứ Cực Đại Uyển, chúng ta bây giờ ngay cả thân ảnh của hắn đều nhìn không thấy!
- Kiếm đạo phối hợp với phi mã loại này đã có năng lực miểu sát kiếm đạo cường giả, những người như chúng ta chỉ sợ căn bản không phải là đối thủ của hắn.
- Tốc độ của hắn nhanh hơn chúng ta, nếu như đơn thuần phòng thủ, khí tường của chúng ta căn bản không thể ngăn cản được kiếm khí của hắn!
- Đừng sợ! Hắn chỉ có một người, chúng ta lại có nhiều người như vậy, chẳng lẽ còn sợ hắn sao!
Người cuối cùng quát lên, nhưng mà ngay cả chính hắn cũng không phát hiện thân thể của hắn run lên nhè nhẹ. Trong lúc nhất thời mỗi người đều cảm thấy bất an, kinh sợ. Địch nhân nhìn không thấy là đáng sợ nhất.
- Ngâm!
Một hồi tiếng long ngâm vang lên, trên Ly Long sơn, chỗ cách mấy người hơn mấy vạn trượng, Lâm Hi cưỡi Tứ Cực Đại Uyển, dưới chân lóe lên tử điện lôi hải.
- Hỗn trướng!
Thập bát hoàng tử nhìn thấy Lâm Hi, đồng tử co rút lại, trong đôi mắt bắn ra sát khí cùng sát cơ đậm đặc.
- Thập bát hoàng tử, ta nói rồi, ta muốn đồ của ngươi căn bản không cần lý do. Ngươi đã tham lam Tứ Cực Đại Uyển, dây dưa không ngớt, đó là không trách được ta. Hôm nay, tất cả các ngươi đều phải chết, không ai chạy thoát.
Lâm Hi ngồi ở trên ngựa khẽ cười. Tứ Cực Đại Uyển to lớn, toàn thân tử điện quấn quanh, thần tuấn dị thường, khiến cho Lâm Hi ngồi trên cũng dị thường uy vũ.
Hắn ngồi ngay ngắn ở trên lưng ngựa, tọa hạ giống như là mọc rễ, cùng Tứ Cực Đại Uyển dung hợp hoàn mỹ lại với nhau.
Tứ Cực Đại Uyển dã tính khó thuần, cũng không phải dễ dàng điều khiển như vậy.
Những người khác chỉ thấy Tứ Cực Đại Uyển đông tránh tây chuyển, nhảy nhót lung tung, nhưng lại không biết ở trong quá trình này Lâm Hi kỳ thật đã bỏ ra tâm lực cực lớn để làm quen với Tứ Cực Đại Uyển.