Sau khi Lâm Hi có khả năng đứng vững thân hình ở chính giữa thác
nước, hắn kết hợp tu luyện "Quân Lâm Thiên Hạ Thể" và thác nước Tôi Thể chung một lượt để tiết kiệm thời gian, đẩy nhanh tốc độ tiến bộ trong
việc làm tăng lên thực lực của chính mình.
Nguyên Khí Thiên
Địa quanh người hắn càng ngày càng dầy, màn sương trắng dày đặc bao phủ thân hình hắn, khiến hắn xem ra như ẩn như hiện, lộ ra một cảm giác
thần bí.
- Ông!
Đôi mắt Lâm Hi khẽ chớp, đột
nhiên mở mắt ra đến. Trong tích tắc này, như thể một con mãnh thú viễn
cổ hồi phục, khí thế phát ra từ trên người Lâm Hi cuồn cuộn ngất trời,
bao phủ cả trời cao, vô cùng bá đạo.
Xoạt!
Thân
hình Lâm Hi co lại, đột nhiên bật tung lên. Hắn dùng một chiêu "Bạch
Viên Đằng Không" lập tức bay vút lên. Chỉ nghe oanh một tiếng kinh động lòng người, thác nước hùng vĩ như dải lụa bị thân hình Lâm Hi va chạm, trực tiếp phân ra một dòng sông, một thác nước, biến thành hai cái.
Xoạt!
Mười ngón tay Lâm Hi cắm thật sâu vào trong vách tường nham thạch,
nghỉ một lát rồi lại bật tung lên. Lại lần nữa hắn trườn lên cao mấy
trượng dọc theo vách đá. Mặc kệ sóng nước cực lớn đánh vào trên người
của hắn, hắn cũng vẫn không nhúc nhích.
Động tác của hắn
nhanh nhẹn, tốc độ cực nhanh. Thật giống như một con bạch viên ( vượn
trắng) đang leo trên vách núi như bay. Lại đối đầu với công kích của
thác nước,miễn cưỡng từ dưới đáy vực, trèo lên trên đỉnh núi.
Phanh!
Lâm Hi tung người một cái nhảy lên trên không trung, rồi nhẹ nhàng rơi trên đỉnh núi.
- Tốt! Hiện tại thực lực đã phóng đại, lại đi thu thập con mãnh thú kia!"
Trong lòng Lâm Hi nổi lên một niềm tin mạnh mẽ.
Hắn ở chỗ này đã mấy tháng, đối với khu vực ven rìa ngoài cùng này của vùng núi mãnh thú thì cơ hồ là nắm rõ như lòng bàn tay. Những mãnh thú bình thường đã rất khó uy hiếp đến hắn .
Nhưng mà đi tới
thêm hơn hai mươi dặm nữa, đến gần ranh giới mà Đại sư tỷ Tô Tử Huyên
nói thì có vài con mãnh thú đầu lĩnh. Mấy con mãnh thú này có tốc độ
cũng không nhanh, nhưng mà sức lực của chúng lại vô cùng lớn, cơ hồ
mạnh tương đương với mãnh thú Thần Hành Đệ Lục Trọng.
Vào
thời gian trước ,khi Lâm Hi đụng tới bọn chúng thì thiếu chút nữa bị
chết ở dưới trảo của những mãnh thú này. Có điều cũng may là, tốc độ
của những mãnh thú này lại cũng không thái quá như của mãnh thú Đệ Lục
Trọng, mặc dù Lâm Hi không đánh lại chúng nhưng vãn còn trốn thoát được cái mạng.
Hiện nay, thực lực của Lâm Hi đã tăng vọt, trước nay đâu bằng. Nên đương nhiên hắn có ý định ra tay với mấy mãnh thú này.
Loại mãnh thú đầu lĩnh, nội đan đều là có màu xanh nhạt. Mặc dù so
sánh với mãnh thú Đệ Lục Trọng thì vẫn còn hơi không bằng. Nhưng là so
sánh với đán Nội Đan trắng mà Lâm Hi đến nay bắt được thì phẩm chất lại cao hơn quá nhiều.
- Đi!
Lâm Hi tung người nhảy lên, lập tức từ đỉnh núi bay vọt xuống, lẫn vào trong núi rừng rậm rạp.
Ở một nơi cách ranh giới ngoài rìa vùng núi mãnh thú khoảng hơn hai
mươi dặm, Lâm Hi đang giao đấu cùng một con Cuồng Bạo Nhân Hùng ( gấu
ngựa).
Cuồng Bạo Nhân Hùng là mãnh thú Nhận Bì Kỳ Đệ Ngũ Trọng, nguyên nhân
nó được gọi như vậy là bởi vì dáng đi lại của nó giống như con người
vậy, đứng thẳng mà đi. Tại những nơi ven rìa vùng núi mãnh thú, nó cơ
hồ là tồn tại vô địch.
Cuồng Bạo Nhân Hùng có lực lượng mạnh mẽ, có khả năng sánh với mãnh thú Đệ Lục Trọng. Nhưng mà tốc độ của nó không đạt cho nên vẫn bị quy là mãnh thú Đệ Ngũ Trọng. Tới một mức độ
nào đó, có khả năng gọi nói là chuẩn mãnh thú Thần Hành Kỳ Đệ Lục
Trọng.
Lâm Hi trước đây đã thử dò xét mấy lần, hắn muốn đánh chết con Cuồng Bạo Nhân Hùng này. Nhưng cũng không thành công. Cuồng
Bạo Nhân Hùng da lông vừa dai vừa dầy, có đủ sức đối kháng mạnh mẽ với
các công kích làm cho lực lượng của Lâm Hi căn bản rất khó gây tổn
thương cho nó.
Hơn nữa, Cuồng Bạo Nhân Hùng một khi đánh lâu không xong thì sẽ lâm vào trạng thái điên cuồng. Hai mắt đỏ kè, đúng
là tư thế liều mạng vật lộn đọ sức. Tốc độ công kích liền vừa nhanh vừa dữ dội nên mỗi lần đến lúc này, Lâm Hi liền bị ép buộc phải lập tức
rút đi.
Nhưng mà hiện tại, Lâm Hi đã đạt tới trình độ xưa nay chưa từng có nên có thể áp chế con mãnh thú này .
- Suất Bi Liệt Thạch!
- Thanh Long Xuất Thủy!
- Đại Thánh Tích Qua!
...
Công kích của Lâm Hi như cuồng phong vũ bão, hắn đang lợi dụng con mãnh thú này để rèn luyện bản lĩnh võ thuật của mình.
Rắc rắc rắc!
Những tiếng xương
cốt gãy lìa, phát ra từ trong cơ thể Cuồng Bạo Nhân Hùng. Mỗi một
chưởng của Lâm Hi đều hàm chứa thủ pháp phát kình của Nội Gia Quyền.
Lực lượng khổng lồ đã trực tiếp xuyên thấu da lông của nó, cắt đứt
xương cốt trong cơ thể nó.
Con Cuồng Bạo Nhân Hùng nay hai
mắt vẫn là đỏ kè, nhưng trong đôi mắt đã có vẻ sợ hãi. Nhân loại trước
mắt này, căn bản không phải nó có khả năng chống lại. Trận chiến đấu
này còn kéo dài nữa mà xương cốt trên người nó đều đã đứt khoảng bảy
tám phần .
- Rống!
Cuồng Bạo Nhân Hùng đột nhiên
gầm lên một tiếng, con mãnh thú vốn cũng không biết sợ hãi cái gì đã
nhanh chân bỏ chạy. Dáng vẻ Lâm Hi trông như thiên thần công kích tới,
con mãnh thú này rốt cục cảm giác được nỗi sợ hãi.
- Hừ! Đến lúc này mới nghĩ tới chạy, đi được sao?
Lâm Hi ánh mắt chợt lóe, hai bước tương đương ba bước, dùng chiêu "Yến Tử Sao Thủy" để phi nhanh vượt qua nó. Năm ngón tay phải mở ra, một
cái tát hung hăng nện xuống:
- Thiên Vương Trấn Tháp!
Răng rắc!
Con Cuồng Bạo Nhân Hùng chạy đi được mấy trượng rống thảm một tiếng,
cái đầu bị đánh nát. Ngay cả khung xương đỡ da cũng bị đánh lõm vào
trong ngực. Nó quơ quơ tay rồi, ầm một tiếng ngã xuống.
Cuồng Bạo Nhân Hùng lực lớn vô cùng, nhưng cho tới bây giờ đều không phải
mãnh thú có tốc độ, một khi nó đã phải chạy trốn thì chính là một con
đường chết.
Lâm Hi lật con Cuồng Bạo Nhân Hùng lại, hắn lấy
Chủy Thủ lập tức bắt đầu giải phẫu nó. Vừa mới bắt đầu giải phẫu không
lâu, một tràng tiếng vang lập tức truyền vào trong tai.
- Hả, có người?
Lỗ tai Lâm Hi run lên một cái, hắn cảm giác lúc này có người đang chạy tới đây.
- Xem ra vừa rồi Cuồng Bạo Nhân Hùng gầm rống đã thu hút những người này lại đây.
Lâm Hi nhíu nhíu mày. Hắn cũng không hy vọng đối mặt với những người này, đặc biệt là khi vừa có bảo vật.
Trong vùng núi mãnh thú có rất nhiều đệ tử các các tông phái. Những
khi gặp gỡ, thấy báu vật liền nổi dị tâm, giết người đoạt bảo thì cũng không có gì là kỳ quái. Lâm Hi không phải sợ, chỉ là nếu như không cần thiết thì Lâm Hi cũng không muốn dẫn đến phiền toái.
Lâm Hi tăng nhanh tốc độ. Sau một lát, rốt cục ở phía dưới dạ dày Cuồng Bạo
Nhân Hùng đã có cảm giác, tìm được một viên đan mãnh thú. Viên đan mãnh thú này long lanh trong suốt, to bằng chừng nắm đấm như viên Minh Châu.
Nhưng mà, không giống với dự đoán của Lâm Hi. Viên nội đan mãnh thú
này lại có màu xanh nhạt, những tia sáng xanh nhạt chói lọi đập vào mắt người ta.