Cuồng Bạo Nhân Hùng chỉ là mãnh thú Nhận Bì Kỳ Đệ Ngũ Trọng, nhưng
viên nội đan này cũng đã tương đương với nội đan của mãnh thú Đệ Lục
Trọng!
- Đây là một con Cuồng Bạo Nhân Hùng sắp tiến hóa!
Trong lòng Lâm Hi mừng rỡ, đây chính là thu hoạch ngoài dự đoán .
Cuồng Bạo Nhân Hùng nếu như tiến hóa, tiến vào Đệ Lục Trọng thì sẽ biến thành Cuồng Bạo Phong Hùng. Thể trạng và lực lượng đều sẽ gia tăng trên diện
rộng, hơn nữa tốc độ nhanh vô cùng. Ở giữa mãnh thú Đệ Lục Trọng đều là
thuộc về tồn tại đỉnh cao.
Làn da nó thật dầy, năng lực đối kháng công kích cực kỳ biến thái. Nó là loại quyết đoán khi gặp phải mãnh thú Cự Linh Kỳ Đệ Thất Trọng cũng dám đánh một trận. Loại mãnh thú này, Võ
Giả Đệ Lục Trọng mà gặp phải thì cho tới bây giờ đều là theo đường vòng
mà đi, căn bản không muốn dây dưa với nó.
Loại nội đan mãnh thú cực kỳ quý giá, Lâm Hi cũng không nghĩ tới vận may của mình lại tốt như vậy.
- Hẳn là ở chỗ này !...
Một âm thanh rất xa, từ trong rừng cây truyền đến.
Tốc độ đối phương chạy tới vượt xa sự tưởng tượng của Lâm Hi. Hiển nhiên những người chạy tới đây đều là cao thủ.
- Nhanh thật!
Lâm Hi nghe thấy âm thanh, bèn vội lấy nội đan mãnh thú rồi chuẩn bị lập tức rời đi.
Tuy nhiên Lâm Hi đi đã nhanh, đối phương chạy tới còn nhanh hơn. Lúc Lâm Hi rời đi cũng gây ra âm thanh làm kinh động những người này. Đối phương
lập tức chạy tới rất nhanh.
- Có người!
Trong tiếng hô
nhỏ, từng đạo khí tức cường đại ập tới rất nhanh. Chung quanh Cuồng Bạo
Nhân Hùng đến gần trăm trượng đều là cây cối rất thưa thớt, địa thế bằng phẳng. Trừ phi Lâm Hi lập tức có thể vọt ra mấy trăm trượng, nếu không
được như thế thì có lẽ không thoát được tầm nhìn.
- Đã muộn!
Lâm Hi nghe thấy âm thanh tới gần rất nhanh mà trong lòng nặng trĩu. Tốc độ của đối phương so với hắn còn nhanh hơn rất nhiều. Có thể có loại tốc
độ này thì hoàn toàn có thể khẳng định, trong số người chạy tới có cường giả Thần Hành Kỳ Đệ Lục Trọng.
Cường giả Thần Hành Kỳ, nhanh hơn tuấn mã. Mặc dù Lâm Hi có lực lượng tăng vọt, nhưng tốc độ lại cũng
không tăng vọt. Nói về chạy trốn, căn bản so ra còn kém cường giả Thần
Hành Kỳ.
- Người ở phía trước, đứng lại cho ta!
Trong
tiếng quát đột ngột, một cỗ khí tức cường đại mãnh liệt mênh mông từ
phía sau truyền đến, tập trung vào Lâm Hi ở xa xa. Tiếp theo, tiếng cây
cối vang lên ào ào, rất nhiều bóng người từ trong rừng cây hiện ra theo.
- Liệt Dương Tông săn thú ở chỗ này, còn dám chạy trốn, chính là đối
nghịch cùng Liệt Dương Tông, sẽ phải chịu giết tông diệt phái, không
chừa lại gì!
Một âm thanh âm u lạnh lẽo từ phía sau truyền đến, thể hiện sự uy hiếp thô thiển.
- Liệt Dương Tông? !
Lâm Hi ánh mắt nhíu lại, chợt ngừng bước chân. Vùng núi mãnh thú rậm rạp vô biên, Lâm Hi không ngờ rằng, chính mình lại oan gia ngõ hẹp gặp phải
người của Liệt Dương Tông. Cơ hồ là trong ý thức, Lâm Hi đã nghĩ đến vị
Thánh Nữ của Liệt Dương Tông kia.
Đối với sự uy hiếp của Liệt Dương Tông, Lâm Hi vốn ngoảnh mặt xem thường.
Trên núi Ngũ Lôi hắn chỉ quan tâm đến cô cô Lâm Như Vân mà thôi. Những
tên Mạnh Quân, Vi Bất Bình, hắn còn ước gì bọn họ đi tìm chết.
Bỏ phí võ đạo sáu năm, trong môn phái trên từ trưởng lão, dưới đến đệ tử
trong bếp đều coi thường hắn. Nếu muốn Lâm Hi có tình cảm sâu đậm đối
với người trong môn phái, đó là đừng có nghĩ tới. Nhưng Ngũ Lôi Phái dù
sao cũng là do tổ tông mình một tay sáng lập. Cho nên nếu như không cần
thiết, Lâm Hi vẫn không muốn chọc tới một chút phiền toái không cần
thiết. Đặc biệt quan hệ có dính dáng đến Liệt Dương Tông.
- Cái
gì? Mọi người xem gặp phải ai ? Hắc hắc, đây không phải đại thiên tài
Lâm Hi của Ngũ Lôi Phái sao? Sao vậy, nhìn thấy bạn tốt, liền vội vã đi
như vậy được sao?
Đột nhiên trong lúc đó, một âm thanh kỳ quái,
mang giọng điệu châm chọc từ trong rừng cây truyền đến. Cùng với tràng
âm thanh này, tám tên đệ tử Liệt Dương Tông khiêng một thiếu niên đi ra.
Tên thiếu niên đầu đội Tử Kim Quan, người mặc cẩm y Cổn Long Bào, vóc người cực kì phú quý. Nhưng mà sắc mặt âm u lạnh lẽo, môi không tốt, hiện ra
một vẻ nham hiểm.
Hắn đang ngồi trên một cái ghế nằm, lấy hoàng
kim tạo ra, lấy châu ngọc trang điểm. Còn có điêu khắc chín con Kim Long xoay quanh, cực kì xa hoa.
Giờ phút này, thiếu niên này giống
như phát hiện ra tân đại lục. Hắn đứng ở trên ghế nằm, nhìn từ trên cao
xuống. Hắn lấy một loại ánh mắt cao cao tại thượng để đánh giá Lâm Hi,
vẻ mặt hài hước.
Thân hình Lâm Hi chấn động, ngừng bước chân lại.
- Đúng rồi, để ta giới thiệu cho mọi người một lượt. Đây là 'Đã qua' đại
thiên tài, Thiếu chưởng môn Ngũ Lôi Phái, mười một tuổi liền đạt tới Tôi Thể Kỳ, võ đạo được xưng là tiến triển cực nhanh, Thiên Hạ Vô Song! A,
quên không hỏi, Lâm Thiếu chưởng môn của chúng ta hiện tại là tu vi gì?
Bàn Vận Kỳ, hay Tôi Thể Kỳ a?
Khi nói đến hai chữ "Đã qua" thì, thiếu niên này đặc biệt nhấn thêm giọng điệu, ngụ ý không nói cũng hiểu.
- Ha ha ha.
Mọi người hiểu ý, lập tức cười lớn.
- Tam Thái Tử!
Lâm Hi xoay người lại, trong mắt ánh sáng chớp động, nhìn chăm chú thiếu niên này.
Tên thiếu niên châm chọc khiêu khích Lâm Hi này, tên hiệu Tam Thái Tử,
chính là con thứ ba của Liệt Dương Tông chủ. Nhờ có mẫu thân của mình mà rất được Liệt Dương Tông chủ sủng ái.
Tam Thái Tử này được sủng
đâm kiêu, trừng mắt tất báo, tính ghen tị cực mạnh. Chính là thuộc về
hạng người mà Lâm Hi không thích nhìn thấy nhất.
Tình "Hữu nghị" giữa hai người, bắt nguồn từ khi Lâm Hi vào mười một tuổi mà đạt tới Tôi Thể Kỳ.
Lúc ấy chưởng môn Ngũ Lôi Phái Lâm Hùng trong lòng hoan hỉ, mở bữa tiệc
lớn. Do mở tiệc chiêu đãi người trong giới tông phái nên Tam Thái Tử
Liệt Dương Tông này cũng có ở trong đó. Chỉ có điều là, hắn cũng không
phải đi dự lễ, mà là đi quấy rối.
Lúc ấy ngay trước mặt tất cả
tân khách, Tam Thái Tử nói năng sắc bén, kỳ quái, chua ngoa ngầm ý cười
nhạo, rất không thoải mái với quang cảnh náo nhiệt. Có điều Liệt Dương
Tông rễ sâu lá tốt, thế lực khổng lồ, Ngũ Lôi Phái cũng chỉ có thể nén
giận.
Lâm Hi lúc ấy vẫn còn nhỏ, cũng không biết kiêng nể nhiều
như vậy, thiếu chút nữa đánh nhau cùng hắn. "Lương duyên" giữa hai người cũng nảy nở vào lúc đó.
Dẫu đã cách sáu năm, mọi người đều thay
đổi rất lớn. Thế nhưng, tác phong kỳ quái, châm chọc khiêu khích mọi
người của Tam Thái Tử lại cũng không thay đổi chút nào. Lâm Hi cơ hồ là
liếc mắt liền nhận ra vị "Bạn tốt" khi còn bé này.
- Xích Viêm Cung, sáu năm không gặp, ngươi quả nhiên vẫn không thay đổi một chút nào. Vẫn cứ thâm độc như vậy, không tốt.
Lâm Hi thản nhiên nói.
Xích Viêm Cung lập tức sầm mặt xuống:
- Lâm Hi, ngươi là một kẻ phế vật mà lại cũng dám đến vùng núi mãnh thú.
Nghe nói ngươi bỏ phí võ đạo sáu năm, hiện tại đều vẫn là Tôi Thể Kỳ.
Thế nào, trước kia không phải ngươi được xưng là thiên tài sao? Cha
ngươi vẫn còn mở cái gì đại tiệc cho ngươi. Lúc ấy ta đã nói, các ngươi
là một Ngũ Lôi Phái nho nhỏ, lấy đâu ra thiên tài. Lại vẫn còn mở cái gì yến tiệc chiêu đãi người trong tông phái. Dù thế nào, ta không có nói
sai chứ.