Chu Luật trước khi tốt nghiệp đại học đã được một công ty ngắm, đến giờ đã công tác được hai năm. Vẻ ngoài ưa nhìn, cộng thêm công tác tích cực, thái độ khiêm tốn, được các đồng nghiệp nhất trí đánh giá tốt.
Nhưng là, quá mức lễ phép khó tránh khỏi khiến cho người ta có cảm giác xa cách. Đối với điều này, Chu Luật không hề để ý.
Chỉ cần Hồ Ly hiểu mình là tốt rồi.
Trên thế giới này, chỉ cần có một người hiểu mình là tốt rồi.
Chu Luật vẫn đều ôm chặt lấy suy nghĩ ấy.
Cho đến một ngày cậu mới ý thức được, suy nghĩ kiểu này đối với cả hai kỳ thật đều là một loại gánh nặng. Nếu tình trạng này tiếp tục tiếp diễn, Hồ Ly sẽ vĩnh viễn không học được đối mặt với khó khăn, mà cậu, cũng vĩnh viễn không học được làm thế nào để bỏ đi lớp hóa trang thể hiện tình cảm với
mọi người.
Hồ Ly không thể dựa vào cậu cả đời, cậu không thể cả đời trông nom Hồ Ly.
.
Hai ngày sau khi cãi nhau, Hồ Ly không giống như ngày xưa gửi tin nhắn hay gọi điện cho cậu. Thậm chí ở trong game gặp cũng lướt qua, không hề trao đổi. Tính khí trẻ con càng ngày càng nặng.
Cứ để vậy đi. Bình tĩnh mấy ngày, có lẽ sẽ tốt thôi.
Chu Luật từ trước tới nay là người nghiêm túc. Bất luận là trong công việc hay trò chơi, thậm chí cả với việc vô cùng nhỏ nhặt. Ngày hôm qua sở dĩ nổi nóng, cũng là bởi vì thái độ bất cần của Hồ Ly.
Cậu tự thấy mình đã rất khách khí. Nếu là ở công thành chiến quan trọng mà phát sinh chuyện thế này, hậu quả nhất định nghiêm trọng hơn nhiều.
Cậu thường nói, game nhập vai không giống các trò chơi khác, cậu phải cân nhắc kĩ hành vi của mình để không làm ảnh hưởng đến người khác.
Còn là để sau này không phải hối hận.
.
Hôm nay vốn không nghĩ lên mạng.
Chu Luật mười giờ mới xong việc tăng ca, về đến nhà toàn thân đã mỏi rã rời.
Tắm rửa xong là có thể ngủ. Đáng tiếc, tin nhắn của Quả Quả đã đúng lúc phá ngang chuyện tốt.
“Anh Luật cứu mạng! Người của Ánh Sáng bắt nạt em!”
“Hả?”
“Có mấy tên con trai đuổi theo muốn giết em…… Em bị bọn họ giết rất nhiều lần rồi mà bọn họ vẫn không chịu buông tha!”
“……”
Nhỏ này lại xảy ra chuyện gì rồi?
Tuy rằng mệt chết đi được, nhưng không thể không trông nom. Chu Luật bất đắc dĩ đứng dậy, quyết định đi lên nhìn xem hẵn nói.
Một khu đất trống ngoài thành, ba hội viên của Ánh Sáng đang đứng. Một gã quyền sư tóc đỏ một nửa trêu đùa một nửa thật sự hành hạ Quả Quả, hai người khác chỉ khoanh tay đứng xem trò vui.
Tiểu pháp sư đáng thương hoàn toàn không có khả năng chống trả, số lần phản kháng không nhiều lắm đều bị ngăn chặn mà chuốc lấy thất bại.
“Dám chửi tôi, sau này gặp cô lần nào giết lần đó!” Quyền sư tóc đỏ uy hiếp.
“Đám người khốn kiếp! Tôi chính là muốn chửi chết các anh!” Cứ việc bị hành hạ rất thảm, Quả Quả vẫn như cũ không chịu yếu thế.
…… Vẫn là một đứa nhỏ không biết nặng nhẹ tiến lui. Xem ra đích thật là bị Hồ Ly cùng Thiên Lý nuông chiều thành hư rồi.
Chu Luật khẽ thở dài, ngay lúc quyền sư sắp cho Quả Quả một chiêu trí mạng nháy mắt ra tay.
Một luồng ánh sáng đỏ nhoáng lên, chiêu công kích của quyền sư bị một lá chắn tâm linh hóa giải.
“Anh Luật!” Quả Quả cuối cùng cũng đợi được cứu tinh, thiếu chút nữa rớt nước mắt vì cảm động.
“Thần quan, đừng xen vào việc của người khác!” Quyền sư tức giận, “Muốn tìm chết phải không?”
“Bất luận cô bé làm gì sai, hiện giờ đã bị các cậu giết quá nhiều rồi, cũng nên dừng lại đi phải không?” Chu Luật bình tĩnh nói, “Cô bé chẳng qua chỉ là một đứa trẻ, các cậu cần gì phải tức giận như vậy.”
“Xem ra anh thật sự muốn tìm chết.”
Quyền sư xoay người tấn công Chu Luật. Chỉ thấy thần quan áo bào trắng lui về phía sau mấy bước, lập tức phóng thuật giảm tốc về phía đối phương, quyền sư mới vừa rồi còn hùng hổ, hành động tức khắc trở thành chậm như sên.
Thần quan tuy rằng không có lực công kích mạnh mẽ, nhưng cũng có chỗ đáng sợ của một chức nghiệp phụ trợ. Ở trong một đội ngũ, thần quan thao tác tốt hay xấu thường có ảnh hưởng trực tiếp tới vấn đề sinh tử của toàn bộ đội ngũ.
Ở PK, cùng đối đầu với thần quan có năng lực mạnh…… chỉ có thể nói là việc cực kỳ vất vả mà lại chẳng thu được kết quả tốt.
Hết thuật giảm tốc lại đến phép im lặng. Giờ phút này quyền sư đã không thể sử dụng được kĩ năng gì, tựa như uống thuốc câm nói chuyện vô cùng khó khăn.
Chu Luật gọn gàng tạo một lá chắn tâm linh quanh mình, sau khi lập xong bức tường phòng ngự, từ từ dùng thánh quang công kích quyền sư.
Lực công kích của thánh quang rất thấp, đương nhiên không thể dồn người ta vào tử địa. Hành động này của Chu Luật chẳng qua là muốn dập tắt sự kiêu căng của đối phương, cho nên mới trêu đùa đối thủ như đang chơi với đứa trẻ.
“Các cậu đều bị ngốc hết rồi à!?”
Quyền sư rốt cuộc không thể nhịn nổi nữa, rít gào với đồng bạn bên cạnh: “Còn không đến hỗ trợ giết tên này!”
“Cậu mới ngốc…… Đu Đủ.” Đồng bạn A ngáp một cái, “Không có chuyện gì đi trêu chọc thần quan làm gì, phỏng chừng cậu đánh một ngày cũng không giết được người ta đâu.”
“Càng ngốc chính là cậu còn chẳng chú ý trang bị của người ta.” Đồng bạn B lắc đầu, “Mũ Vinh Diệu Giả Chi, phục trang Phí Ân Đề Tư Bí, trượng Đại Hiền Giả…… có cái nào là cậu mua nổi hả?”
“……” Quyền sư lập tức câm nín.