“Có thể ngừng một chút không?” Chu Luật cũng không muốn làm lớn chuyện, “Em gái của tôi rốt cuộc đã làm gì khiến các cậu tức giận?”
“Hỏi cô ta ấy.” Quyền sư ngừng tay, tức giận nói.
“Quả Quả?”
“…… Anh Luật.” Thấy đề tài chuyển về phía mình, cô bé có chút chột dạ, “Thật ra cũng không có gì cả……”
“Nói đi.” Chu Luật ngắn gọn lên tiếng không cho phép cự tuyệt.
“Chính là…… em vô tình đi qua nơi này, thấy bọn họ đang đánh Kì Mỹ Lạp…… Rồi mới, trên mặt đất có thanh Tử Thần kiếm.”
“Ừhm? Rồi mới em chạy tới lấy?”
“Vâng……” Quả Quả ở trước mặt Chu Luật, dáng vẻ kiêu ngạo vừa rồi hoàn toàn biến mất, “Em tưởng không ai lấy……”
“Cô bị ngốc à!” Quyền sư tóc đỏ không thể nhịn được nữa kêu lên, “Trang bị quý như thế làm gì có ai không lấy? Rõ ràng là bọn này đánh rơi chưa kịp nhặt!”
“Anh nói ai ngốc!” Bị giẫm vào chỗ đau, Quả Quả cũng lập tức bùng nổ, “Sau đó tôi rõ ràng đã trả lại, chẳng phải anh vẫn đuổi theo đánh tôi đấy thôi?”
“Đó là bởi vì miệng cô quá đáng ghét!”
“Đồ gấu lông đỏ khinh người quá đáng!”
“Con nhỏ không gia giáo!”
Cái này…… đúng là tiêu chuẩn cãi nhau hoàn toàn không có trí lực.
“Được rồi, Quả Quả.” Chu Luật đau đầu, xem ra sau này nhất định phải giáo dục lại đứa nhỏ này.”Em đã chửi người ta hả?”
“Đó là bởi vì giọng điệu của anh ta không tốt…… cho nên em mới……”
“Mặc kệ ra sao, chửi chính là chửi, giải thích nữa cũng không có ý nghĩa. Bình thường anh đã dạy em thế nào?” Chu Luật tức giận nói, “Mau xin lỗi người ta, việc này coi như xong.”
“Em……”
“Em còn cảm thấy oan ức có phải không?”
“Được rồi, xin lỗi là được chứ gì.”
Dưới sự uy nghiêm của Chu Luật, Quả Quả vô cùng không tình nguyện đi tới trước mặt quyền sư tóc đỏ, bỏ lại một câu đơn giản: “Rất xin lỗi.”
“Không được.” Quyền sư khinh thường lắc đầu, “Một chút thành ý cũng không có.”
“Anh…… anh đừng có mà được một bước lại muốn tiến thêm một tấc!”
“Quả Quả!”
[Ánh Sáng Chi Đường] Mộ Vũ. Thanh Dạ: “Đu Đủ, cậu cũng oai phong quá nhỉ.”
── những lời này xuất hiện trên màn hình, làm Chu Luật thoáng lắp bắp kinh ngạc.
Mộ vũ. Thanh Dạ, người sáng lập Ánh Sáng Chi Đường. Cho dù thế nào cũng không nghĩ nổi, lão đại của Ánh Sáng cũng sẽ vì một chút việc nhỏ đích thân ra mặt…… Anh ta nhàn rỗi thế sao?
Chu Luật ở trong trò chơi giao thiệp rất rộng, chỉ có thành viên của Ánh Sáng là chưa từng có quen biết.
Bởi vì Hồ Ly cố chấp liệt Ánh Sáng Chi Đường vào danh sách công hội đối địch, cho nên tự nhiên cũng không muốn hội viên của mình kết giao bạn bè với bên đó.
Hội trưởng của Ánh Sáng là một thích khách tóc đen áo đen, cùng một thân màu trắng thần quan hình thành sự khác biệt rõ ràng. Mà trang bị trên thân thích khách kia rất dễ dàng nhận ra…… mũ giáp Hắc Diệu Thạch, áo choàng Tắc Nạp Tư Đặc, áo giáp da rồng Tỏa Tử, đoản kiếm Liệt Diễm, có cái nào không phải là cực phẩm?
“Thanh Dạ, anh tới đây làm gì?” Quyền sư tên là Đu Đủ dường như có chút không vui.
“Anh đang đến thành Pháp Đế đón Trà Trà, Cá Chết nói cậu đang ở đây gây sự, thế nên tiện đường ghé qua xem.”
Đu Đủ nghe vậy, vô cùng phẫn nộ phóng ám khí về phía đồng bạn A. Tên mách lẻo cười hì hì né tránh.
“Anh không cần nhúng tay, cũng chẳng phải chuyện gì ghê gớm.”
“Ồ?” Thanh Dạ chú ý tới Quả Quả giận dữ cùng Luật bình tĩnh, cười nói với Đu Đủ, “Có điều người ta cũng đã xin lỗi cậu, cậu cũng nên đáp lại đi chứ? Cậu không phải cũng động thủ với thần quan kia sao?”
“……” Im lặng.
“Đu Đủ?”
“……” Không lên tiếng chống đối.
“Đu Đủ thân yêu, anh cậu bề bộn nhiều việc, không nên làm tốn thời gian của anh nha ~”
Giọng điệu nghe như rất vui vẻ…… Chu Luật lại chỉ cảm thấy rùng mình.
“Bỏ đi…… Chuyện này vốn cũng do em gái tôi gây nên, cậu ấy không cần xin lỗi.” Chu Luật nhìn về phía cô em gái vẫn không lên tiếng, “Chúng ta đi, Quả Quả.”
“Ơ……”
Tiểu pháp sư sửng sốt một chút, chạy theo đuổi kịp Chu Luật.
Thế giới cuối cùng thanh tĩnh. Vậy là có thể đi ngủ rồi…… A-men.
Sau khi nói vài ba câu dỗ dành Quả Quả, Chu Luật chuẩn bị logout.
“Luật.”
Phía dưới màn hình bỗng nhiên xuất hiện một dòng tin nhắn màu xanh. Đến từ……
Ánh Sáng Chi Đường. Mộ vũ. Thanh Dạ.
Kỳ quái, sự việc đã giải quyết xong, người này tại sao còn đến tìm mình?
“Có chuyện gì?” Luật trả lời ngắn gọn. Lúc này cậu thực sự muốn đi ngủ.
“Cậu còn nhớ rõ tôi sao?”
“Hử?”
Mình có từng gặp người này trước kia sao?
“Kỵ sĩ hôm đi săn rồng, chính là tôi.”
“…… A.”
Thì ra là thế.
Đúng như mình nghĩ, kỵ sĩ kia quả nhiên không phải là nhân vật tầm thường.
Chu Luật suy nghĩ, chuyện này tuyệt đối không thể để Hồ Ly biết……
Ở thời khắc nguy cấp được giúp đỡ lại chính là lão đại của công hội đối địch, còn chứng kiến Hồ Ly bị mình khiển trách……
Truyền đi, Hồ Ly chẳng phải càng mất mặt?
Nhưng mà…… vào lúc này đi tìm mình nói chuyện riêng, có mục đích gì?
“Chuyện ngày đó, vô cùng cảm ơn anh.”
“Không cần nói mấy lời khách sáo. Tôi có chuyện rất quan trọng muốn trao đổi với cậu.”
“Chuyện gì?”
Chuyện quan trọng?
Sau nửa phút, trên màn hình xuất hiện một hàng chữ, hoàn toàn xua tan cơn buồn ngủ của Chu Luật.
Người đàn ông tên Thanh Dạ này nói với cậu ──
“Cậu có nguyện ý gia nhập Ánh Sáng Chi Đường không?”
______
Anh Thanh Dạ chính thức lên sân khấu ^^