Thần Võ Chiến Vương

Chương 220: Chương 220: Thời khắc quyết chiến (7)




Tiếng nói vừa dứt, rốt cuộc khuôn mặt dưới mặt nạ tấm khiến cho vô số người hiếu kỳ đã lộ ra.

Phản ứng đầu tiên của mọi người là đánh giá đối với khuôn mặt này, sơ nhìn qua là một thiếu niên thanh tú. Thế nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện ra đối phương tuấn dật không thua gì một vị tiền nhiệm ở trên Công tử bảng, để lại một ấn tượng khá tốt trong lòng mọi người, lỗi lạc vô cùng.

Khóe miệng luôn mang theo một nụ cười, con ngươi thâm thúy giống như cất giấu toàn bộ tinh không vậy.

Nhìn qua không có vẻ gì là thô bạo, trái lại còn khiến cho mọi người cảm thấy lời nói ngông cuồng của hắn chỉ là to gan mà thôi.

- Giang Thần!

Người nhận ra Giang Thần chỉ có một số ít, nhưng cái số ít này chỉ là so sánh với mấy trăm ngàn người trên quảng trường mà thôi.

Tin tức này dùng tốc độ nhanh chóng truyền ra khắp toàn bộ quảng trường.

- Giang Thần? Giang Thần của Thiên Đạo môn kia sao?

Bởi vì chuyện Vạn thú vực, rất nhiều người còn không có cách nào liên tưởng tới tin tức này. Khi bọn họ nghĩ về khả năng kia thì lại cảm thấy không dám tin tưởng.

Chẳng lẽ, hắn còn có thể từ Vạn thú vực đi ra ngoài được sao?

Hay là nói, là Thiên Đạo môn bí mật phái người đi cứu sao?

Thứ mà cao tầng của các thế lực khắp nơi cân nhắc rất nhiều, lập tức nhìn về phương hướng của Thiên Đạo môn, kết quả phát hiện ra bốn vị trưởng lão của Thiên Đạo môn cũng đang rất sửng sốt.

Khi quảng trường đang rất ồn ào, Tam hoàng tử trên bình đài rất khó khăn nuốt xuống một ngụm nước miếng, con mắt trợn to đã nói rõ cảm nhận trong lòng hắn lúc này.

Vào giờ phút này, có thể nói là tâm của hắn loạn như ma.

Nếu như không phải là Giang Thần xem thường thừa dịp người khác gặp nguy toàn lực đánh ra một kiếm thì không chừng hắn đã có thể bị mất mạng rồi.

- Ngươi! Đi ra được rồi sao?

Một lúc lâu sau, sau khi đám người ở quảng trường tiêu hóa được tin tức nặng cân này thì Tam hoàng tử mới hít sâu một hơi, làm cho mình tỉnh táo lại.

Giang Thần cười lạnh nói.

Lần này, Tam hoàng tử không có phản bác, trầm mặc thừa nhận.

Hắn là một người sát tâm quả đoán, cho nên sau khi vây Giang Thần ở trong Vạn thú vực đã để mật thám của hoàng triều giám thị Thiên Đạo môn và Vạn thú vực.

Một khi Thiên Đạo môn phái người cứu viện thì hắn sẽ liên hợp với chín đại môn phái khác trừng phạt Thiên Đạo môn.

Vì lẽ đó hắn biết Thiên Đạo môn vẫn không có phái người đi cứu đối phương.

Như vậy chỉ có một cái giải thích, Giang Thần tự mình từ địa phương quỷ quái đi ra!

Chuyện này đã lật đổ nhận thức của bọn họ đối với Vạn thú vực, khiến cho người ta biết kỳ tích có thể xảy ra.

Trên quảng trường, không ít người quen biết Giang Thần đều bị tình cảnh trước mắt này làm cho khiếp sợ.

Những người khác tạm thời không đề cập tới, bốn vị trưởng lão của Thiên Đạo môn đều là nhân vật sống hơn trăm tuổi, giờ khắc này toàn bộ đều bị thất thố.

Đường chủ Hình Pháp đường từ trước đến giờ không chút biến sắc lại có vẻ kinh dị, vẻ mặt của Viên Hồng trưởng lão ở bên cạnh hắn là đặc sắc nhất.

Ở tầng dưới cùng của bảo tháp có hai nữ tử dụi dụi con mắt, không dám tin tưởng, cũng không muốn tin tưởng người ở trên đài kia sẽ là Giang Thần.

Hai người bọn họ phân biệt là Thiên Lan và Hồng Hựu Quân, người sau nghĩ đến lời đã nói lúc trước với Văn Tâm, khuôn mặt biết cười trở nên trắng bệch.

Thiên Lan chậm rãi nói.

Các đệ tử Thiên Đạo môn còn lại, chín mươi chín phần trăm đều nhận ra Giang Thần, cũng kích động hơn so với những người khác.

Cuối cùng bọn họ đã hiểu rõ tại sao môn phái không cải chính tin tức Giang Thần tử vong, đồng thời còn giữ lại Xích tiêu phong.

Hóa ra vị nhân vật làm cho thế lực một tay che trời của Ninh Hạo Thiên ở môn phái tan rã còn chưa chết.

Phải có bản lĩnh lợi hại bao nhiêu thì mới có thể dùng tu vi Thần Du cảnh từ Vạn thú vực đi ra ngoài được cơ chứ?

Cũng cũng khó trách thực lực của hắn lại tăng lên nhiều như vậy.

Bên trong đám người thập nhị cường, Dịch Thủy Hàn cũng rất là bất ngờ.

Nếu như không phải Giang Thần bị vây ở trong Vạn thú vực thì ngày hôm nay người mà hắn muốn khiêu chiến sẽ là Giang Thần.

Một trong những nguyên nhân là Giang Thần giống như hắn, thân là truyền nhân kiếm đạo, đương nhiên phải tranh tài một phen rồi.

Nguyên nhân thứ hai, ở Vạn thú vực Giang Thần đã từng giết chết đệ tử của Quy Nhất kiếm phái, chặt đứt cánh tay của một tên đệ tử. Mà hắn thân là thủ tịch đệ tử cho nên nhất định phải đứng ra đòi lại mặt mũi.

- Ha ha ha ha, ngươi, thực sự là người nực cười nhất mà trần đời ta mới gặp một lần.

- Khổ cực từ Vạn thú vực đi ra, nhưng lúc này vội vã đi tìm cái chết, buồn cười quá đi mất!

Tam hoàng tử bỏ ra thời gian một phút để khôi phục lại như cũ, ôm bụng cười to, không làm ra vẻ một chút nào, nước mắt cũng bởi vì cười mà trào ra.

Bởi vì hắn đã nghĩ tới một việc, nếu như ở dưới tình huống như thế mà lại có thể giết chết được Giang Thần, như vậy sẽ là một chuyện tươi đẹp tới cỡ nào chứ?

E rằng đáng để hắn nhảy múa ca hát cả năm rồi đấy.

- Thực lực mà ngươi khổ cực có được ở Vạn thú vực vẫn còn thiếu rất nhiều, thực sự là đáng tiếc.

Giang Thần nói.

- Ồ?

- Chẳng lẽ ngươi cho rằng biểu hiện vừa nãy của ta đã là toàn bộ thực lực sao? Như vậy ta nói cho ngươi biết, chỉ có một nửa mà thôi.

- Thật sao? Ta còn tưởng rằng sẽ ít hơn chứ, không nghĩ tới một nửa cũng chỉ có trình độ như thế này đó.

Ngữ điệu quen thuộc, thế nhưng ở dưới tình huống không mang mặt nạ nói ra lại làm mang đến cho người ta cảm giác không gì sánh kịp.

- Rất là tiêu sái.

Trên thuyền buồm, Hương Hương công chúa nhìn thấy bộ mặt thật của Giang Thần, phương tâm chấn động, kính nể biểu hiện của hắn khi đứng trước mặt của Tam hoàng tử.

Loại tự tin từ trong ra tới ngoài kia khiến cho người ta bị thuyết phục.

Hiện giờ vị công chúa này không chỉ có hối hận vì đã bỏ qua kết bạn với một nhân vật nổi tiếng mà càng hối hận khi mình đã bỏ qua một đoạn tình duyên.

Nghĩ đến đây, khuôn mặt của Hương Hương công chúa ửng hồng, trong lòng bắt đầu nghĩ xem nên làm thế nào để bù đắp thiếu sót trước đó.

Nàng hỏi nha hoàn thiếp thân của mình xem có biện pháp gì hay không.

Nha hoàn nói.

Hương Hương công chúa sững sờ, ý thức được phía dưới là một trận quyết chiến không chết không thôi, người thua, sẽ chết!

Hương Hương công chúa sốt sắng nói.

Nha hoàn nói.

Hương Hương công chúa gật gật đầu, ánh mắt lần nữa rơi vào trong kết giới.

- Ta sẽ để cho ngươi biết, bốn mươi chín cái thần huyệt, một khi hỏa lực hoàn toàn mở sẽ là loại khái niệm gì!

Sau khi biết được thân phận thực sự của Giang Thần, Tam hoàng tử kinh ngạc, thế nhưng cũng rất hưng phấn, ở trên người những người khác hắn chưa từng có sát ý mạnh mẽ như vậy.

Trong khi nói chuyện, toàn bộ thần huyệt của hắn mở ra, lực lượng có thể lay động núi cao bộc phát ra, mặt đất dưới chân hắn không gánh chịu được cỗ uy năng này, mặt đất bắt đầu rạn nứt rồi khuếch tán ra chung quanh.

Hai nắm tay của hắn dường như không phải là thứ mà nhân loại có thể nắm giữ được, kình khí hoàn toàn bao phủ cánh tay lại.

Ầm!

Song quyền lại chạm vào nhau, từ bên trong bắn ra quyền kình đánh vào trên mặt đất tạo ra một cái hố to.

Oa!

Không ít người nhìn thấy cảnh này sợ đến mức kêu thành tiếng.

Không tự chủ được nghĩ tới, nếu như hai nắm tay kia đánh vào trên người mình thì sẽ như thế nào!

Tam hoàng tử hung hăng càn quấy, nhưng mà tuyệt đối không ngu.

Lần này ra quyền, không còn là dùng va chạm để tấn công mà là muốn cận thân chiến đấu.

Hắn nhanh như tia chớp đi tới bên trái của Giang Thần, một quyền dùng sức đánh ra, vận dụng mỗi một khối bắp thịt trên toàn thân.

Giang Thần vung kiếm nghênh đón, mũi kiếm rơi vào trên ánh quyền, có tiếng kim loại va chạm vang lên.

- Quá chậm!

Hầu như là đồng thời, một quyền khác đã đánh về phía Giang Thần.

Phản ứng của Giang Thần rất nhanh chóng, hai chân luân phiên biến hóa, mượn lực đẩy của quyền kình để tránh thoát đi.

Mà đây chỉ là bắt đầu, Tam hoàng tử trở nên giống như một con ngựa tốt vậy, dùng từng quyền ép sát, tốc độ cực nhanh, tàn ảnh của quyền thứ nhất còn không biến mất thì đã đánh ra quyền thứ mười rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.