Thần Võ Chiến Vương

Chương 221: Chương 221: Thời khắc quyết chiến (8)




Ầm ầm ầm!

Mỗi quyền mà Tam hoàng tử đánh ra đều có chứa tiếng sấm gió.

Giang Thần chỉ luôn phòng thủ, không ngừng bị bức lui, Xích tiêu kiếm sặc sỡ loá mắt, để lại ánh kiếm chằng chịt khắp nơi ở quanh thân, bảo vệ bản thân.

- Thật là mạnh mẽ!

Phi Nguyệt công chúa nhìn thấy không ngờ Giang Thần lại có thể chịu đựng được Tam hoàng tử ở trong trạng thái dốc toàn lực như thế, nàng giật nảy cả mình.

Gần như giống với Tiết Nhân Thiên, nàng cũng vô cùng hiểu rõ về Tam hoàng tử.

Phương thức tấn công lúc này của Tam hoàng tử không nói bất kì đạo lí gì cả, dùng lực lượng nhanh nhất mạnh nhất, mang theo xu thế như bẻ cành khô phá hủy kẻ địch.

Bất kể kẻ địch có chiêu thức tuyệt vời cỡ nào, đao pháp kiếm thuật tinh diệu cỡ nào thì đều bị đánh cho ngay cả phụ mẫu cũng không thể nhận ra được ở dưới thế công như thế.

Thế nhưng phòng ngự của Giang Thần lại rất hoàn mỹ, cho dù bị lực lượng mạnh mẽ bức lui, thế nhưng cũng không thể hơn được quy luật vạn vật bình thường, bản thân vẫn không phải chịu ảnh hưởng.

- Mũi kiếm của hắn cực kỳ sắc bén, có thể cắt ánh quyền ra, ngay cả Tam hoàng tử đi tới cận chiến thì cũng có thể nghênh ngang tránh đi, cho dù có tấn công như cẩu điên thì Giang Thần cũng vẫn có thể vận kiếm như thường, ba thước thanh phong dường như là cánh tay thứ ba của chính hắn vậy!

Chỉ có loại thực lực cấp bậc này như Dịch Thủy Hàn thì mới có thể nhìn ra được chỗ đặc sắc trong trận chiến đấu này.

Tam hoàng tử hung hăng công kích như vậy, đối với người bình thường mà nói, nếu cầm kiếm sẽ trở thành gánh nặng của chính mình.

Nếu như là bản thân Dịch Thủy Hàn thì hắn sẽ không làm được chuyện tiêu sái như thường như Giang Thần, trái lại kiếm thế sẽ bị quản chế, tiếp theo bộc lộ ra lỗ thủng, bị loạn quyền của Tam hoàng tử đánh chết.

Dịch Thủy Hàn muốn tìm thấy vị trí đã gặp sự cố.

- Là thiên võ ý cảnh!

Phi Nguyệt công chúa trên tường thành đã nhìn ra nguyên nhân, cả người nàng ngây người ra như phỗng.

Thiên võ ý cảnh, chính là trạng thái gọi chung của Thiên Nhân hợp nhất và dung hợp võ học.

Nàng biết Giang Thần cũng đã nắm giữ Thiên Nhân hợp nhất, nhưng nàng có thể khẳng định trình độ vẫn không cao bằng nàng.

Nhưng mà hiện tại, hầu như đã vượt qua được nàng.

Trước sau chỉ có thời gian nửa ngày, mà nàng lại bỏ ra ròng rã nửa năm.

- Có thể nghỉ ngơi ở trong cửa truyền tống sáu mươi bốn phút, dùng biểu hiện bây giờ của hắn, quả thực đã tăng lên bốn phần mười thực lực, một phút mạnh thêm một thành, lời giải thích này tuyệt đối không khuếch đại!

Phi Nguyệt công chúa kinh ngạc, đồng thời lại một lần nữa cảm thấy tiếc nuối vì mình không thể đi vào bên trong cửa truyền tống.

- Đúng là công lao của thiên võ cảnh, Tam hoàng tử rất thông minh, là thiên tài hiếm có, nghênh dài tránh ngắn, dùng phương thức tuyệt nhiên không giống để cố gắng đối địch.

- Điên cuồng tấn công như vậy, mặc kệ là nắm giữ kiếm ý hoàn chỉnh, đao ý, thương ý hay là cái gì, dù cho là truyền nhân võ đạo thì cũng sẽ bị loạn quyền đánh chết.

- Nhưng mà, người hắn gặp phải là Giang Thần có thể đi vào thiên võ ý cảnh, như vậy hắn đã gặp phải khắc tinh rồi.

- Chuyện này không thể dự đoán được, quyền nhanh như chớp giật, con mắt của người ngoài nhìn vào cũng không theo kịp, chưa chắc Giang Thần đã có thể chống đỡ được.

Lão giả áo xám vẫn biểu hiện lạnh nhạt bởi vì cuộc chiến đấu này mà kích động theo, biểu hiện của Giang Thần đã vượt xa dự liệu của hắn.

Nếu như người trên đài không phải là Tam hoàng tử thì nhất định hoàng đế Đại Hạ sẽ rất cao hứng.

- Tôn giả, bất kể là nhi tử của ta hay là Giang Thần đều là nhân tài hiếm có, ai chết đi cũng là chuyện rất đáng tiếc, không bằng triệt kết giới đi, một khi song phương có ai gặp nguy hiểm đến tính mạng, chúng ta đều ra tay cứu giúp...

- Không được.

- Đây là nhiếp quang quyển, các loại tình hình xảy ra ngày hôm nay đã được ghi chép xuống, sau khi trở về Thánh Viện, sẽ phải giao lên trên.

Đại Hạ hoàng đế muốn nói chuyện này thì có quan hệ gì cơ chứ, quy củ là chết, người là sống, có điều chú ý tới trên mặt Tôn giả hiện lên vẻ nghiêm túc, câu nói phía sau hắn không dám nói ra nữa.

- Quy củ của Thánh Viện, không có cách nào dễ dàng thay đổi được. Nhi tử của ngươi ý đồ giết người phá hoại tỷ thí của người khác, ta chỉ thủ tiêu tư cách của hắn đã là nể mặt chiêu đãi nhiệt tình mấy ngày nay rồi.

- Giang Thần đưa ra quyết đấu sinh tử, cũng chỉ có người trong cuộc như hắn đưa ra yêu cầu này thì mới có thể để cho nhi tử của ngươi tiếp tục tỷ thí mà thôi.

- Hiện giờ đang tiến hành sinh tử quyết đấu, ngươi lại muốn ta thay đổi, ngươi coi ta là cái gì?

Sau khi nói xong lời cuối cùng, lão giả áo xám từ trước đến nay thường thường không để lộ ra bất cứ ý tứ gì mà nay khí thế ác liệt, làm kinh động toàn bộ người ở trên tường thành.

Tiết Kính Thiên xoay người lại, nhìn thấy hoàng đế Đại Hạ đang hoang mang.

- Tôn giả, không phải ta có ý này.

Lão giả áo xám thu khí tức lại, không mặn không nhạt nói.

- Ta đã hiểu rõ.

Trong lòng hoàng đế Đại Hạ rùng mình, không dám mở miệng tiếp nữa.

Hắn chỉ có thể chờ mong Tam hoàng tử có thể đánh bại được Giang Thần mà thôi.

Nhưng mà, Tam hoàng tử bên trong kết giới từ điên cuồng lúc đầu đã bắt đầu uể oải, hắn có thể cảm giác được rõ ràng lực lượng và tốc độ của mình đang giảm xuống.

- Ngươi nói xem, Phụ Hoàng ngươi có thể lo lắng cho ngươi, sợ sệt việc ngày hôm nay ngươi sẽ phải chết ở chỗ này hay không?

Áp lực của Giang Thần giảm lớn, lại mở miệng nói một câu trêu tức đối phương.

- Ngươi làm càn...

Tam hoàng tử đỏ mặt lên, khuôn mặt bắt đầu vặn vẹo, có điều lời vừa nói ra khỏi miệng thì hắn đã hối hận, Giang Thần đang cố ý kích thích hắn, ở trong chớp mắt này, kiếm thế đã đổi từ thủ sang công, phá tan quyền kình của hắn.

Giang Thần lại hỏi.

- Ta...

Tam hoàng tử mở miệng ra muốn mắng, thế nhưng Xích tiêu kiếm của Giang Thần hoàn toàn không cho hắn bất kỳ cơ hội nào cả.

Nếu như nói vừa nãy hắn tấn công là một người điên không cho kẻ địch cơ hội thở lấy hơi, như vậy sự phản công của Giang Thần là một tấm lưới tử vong đang dần dần thu hẹp lại.

Một khi rơi vào trong đó, chắc chắn sẽ phải chết, võ học của hắn không cao cho nên không có quyền lên tiếng, chỉ có thể lấy man lực phá đi mà thôi.

Giang Thần nói.

Tam hoàng tử tức giận đến độ phổi sắp nổ tung, nếu như ánh mắt có thể giết người thì hắn đã sớm xé nát Giang Thần vô số lần rồi.

- Hắn đang làm dao động ta, muốn tìm cơ hội.

Tam hoàng tử nhắc nhở chính mình, có điều nhược điểm của hắn đã bạo lộ ra, võ học yếu đuối cho nên hắn chỉ có thể cảm giác được nguy hiểm, nhưng lại không biết phá giải ra sao.

Hắn chỉ có thể mỗi lần ngay khi trực giác nguy hiểm đến thì dùng hết toàn lực đánh ra một quyền mà thôi.

Thế nhưng cảm giác nguy hiểm lần sau so với lần trước còn mãnh liệt hơn nhiều.

- Song lôi cùng vang!

Tam Hoàng tử không hóa giải được kiếm thức tinh diệu của Giang Thần, nếu cứ tiếp tục nữa hắn sẽ khiến cho mình rơi vào tuyệt cảnh.

Kết quả là hắn điều động lực lượng toàn thân, song quyền đánh vào trên mặt đất.

Nương theo chấn động, quyền kình không chỉ làm cho hai người tách ra mà càng bổ ra một cái hố sâu ở trên mặt đất.

Xích tiêu kiếm trong tay của Giang Thần không ngừng run rẩy, mãi mà không chịu dừng lại, còn có tiếng kiếm reo vang vọng rất lâu.

Tam hoàng tử cũng không dễ chịu, hắn mạnh mẽ dùng một chiêu này, cả người khó chịu không nói nên được thành lời.

- Lúc trước ở Thiên Đạo môn ta nên liều lĩnh giết chết hắn!

Tam hoàng tử cảm thấy hối hận, nếu như lúc trước làm như vậy thì hắn sẽ không cần vất vả giống như bây giờ nữa.

- Ta là hậu kỳ đỉnh cao, bốn mươi chín cái thần huyệt, dù cho hắn có bốn mươi cái, chỉ cần không đạt đến số lượng bốn mươi chín thì cũng không phải cùng một cấp bậc với ta.

- Là ta, là ta cho hắn giãy dụa, có được cơ hội như hiện tại.

Ở trong khoảng thời gian ngắn Tam hoàng tử đã tỉnh táo lại, xem kỹ thế cuộc, nhìn Xích tiêu kiếm còn đang rung động trong tay của Giang Thần, hắn đã tìm về sự tự tin của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.