Sau bữa cơm trưa, cuộc thi tranh đoạt tốp mười người đứng đầu lại tiếp tục diễn ra.
Mười hai đệ tử song song lên đài, Tề viện trưởng tự mình lên đài chủ trì trận đấu.
“Để đảm bảo công bằng, vòng thi đấu khiêu chiến này sẽ bắt đầu quyết chiến từ cảnh giới thấp đến cao giới cao, sau khi quyết ra tốp mười thì sẽ tiếp tục tranh tốp ba.”
Viện trưởng chế định quy tắc khá công bằng.
Nhưng tình hình hiện tại, danh ngạch người chọn đầu tiên sẽ ở trong tay Lục Vũ, bởi hắn là người có cảnh giới thấp nhất.
Trên đài thi đấu có mười ngọc đài, viện trưởng chỉ vào chúng nói: “Mười một người mười đài, sau khi ta hô bắt đầu thì các ngươi liền ra tay, ai cướp được thì sẽ là của người đó. Người thất bại sẽ đến chỗ ta, xếp sau Lục Vũ, sẽ là người thứ hai hướng người trên đài khiêu chiến.”
Quy tắc đơn giản rõ ràng, ai nghe cũng hiểu.
“Người khiêu chiến thành công lên đài, người thua xuống đài sẽ tiếp tục khiêu chiến những người khác, mỗi người có ba lượt cơ hội, thẳng đến khi người khiêu chiến cuối cùng từ bỏ khiêu chiến sẽ tuyên bố thất bại. Rõ cả chưa?”
“Đã rõ!”
“Vậy thì tốt, chuẩn bị, bắt đầu!”
Tề viện trưởng ra lệnh một tiếng, mười một người đệ tử đồng thời bắn ra, phóng tới phía ngọc đài, muốn lên đài.
“Các ngươi đoán xem ai sẽ thất bại?”
“Hơn phân nửa sẽ là Tưởng Tiên, nàng gần như xếp hạng cuối trong số mười một người này... Nhìn kìa, ta đoán đúng mà, Tưởng Tiên thất bại.”
Tưởng Tiên, nữ, mười chín tuổi, tôi thể cửu trọng cảnh giới, tướng mạo kha khá, trong quá trình tranh đoạt ngọc đài bị người ta ném xuống.
“Lần thi đấu tranh đoạt tốp mười này, trừ Lục vũ ra thì nữ thần nội môn Vân Nguyệt Nhi cũng là một con hắc mã đấy, không ngờ lại lọt trong tốp mười.”
“Ừm, những người khác thì đều trong dự liệu, đương nhiên là trừ tên Trần Bát vận khí sui xẻo kia.”
“Các ngươi nói người Lục Vũ chọn khiêu chiến đầu tiên sẽ là ai đây? Có phả tình nhân cũ của hắn không?”
“Khó nói, trong tình huống này thì trận đầu tiên khẳng định rất quan trọng.”
Lục Vũ đứng trên đài nhìn mười người đứng trên ngọc đài, khóe miệng nổi lên một vòng tự giễu.
“Đã nghĩ tốt chưa, tuyển ai?”
Tề viện trưởng hỏi thăm, dưới đài tất cả mọi người ngừng thở, đám người ở hai khu quan chiến cũng đều đang đợi.
“Chọn nàng.”
Lục Vũ tiện tay chỉ tới một nơi, không ngờ lại chọn Vân Nguyệt Nhi, điều này khiến cho rất nhiều người cảm thấy hết sức kinh ngạc.
Ai ai cũng biết quan hệ trước kia giữa Lục Vũ và Vân Nguyệt Nhi, cứ nghĩ hắn sẽ cố ý tránh bởi nếu thế sẽ rất xấu hổ.
Nhưng nào ngờ Lục Vũ lại chọn ngược hoàn toàn suy nghĩ của mọi người, khiêu chiến Vân Nguyệt Nhi.
Vân Nguyệt Nhi biến sắc, hơi xấu hổ.
Dưới đài bàn luận sôi nổi, không thiếu nữ đệ tử bởi vì ghen ghét Vân Nguyệt Nhi nên giờ cố ý xuyên tạc nàng ta, kể lể lúc đầu nàng làm sao bỏ Lục Vũ, làm sao vô tình vô nghĩa, điều này khiến cho sắc mặt của Vân Nguyệt Nhi rất khó coi.
“Tốt, chọn rồi thì mau chuẩn bị đi.”
Tề viện trưởng nói xong liền mang theo Tưởng Tiên tạm lui ra một bên, nhường đài thi đấu lại cho Lục Vũ và Vân Nguyệt Nhi.
Lục Vũ thần sắc bình thản, Vân Nguyệt Nhi từ tốn bước tới, hai ánh mắt chạm nhau giữa không trung không lóe lên tia lửa mà chỉ là lãnh đạm.
“Rất có ý tứ, cuộc chiến tình yêu, một người bay lên đầu cành hóa phượng hoàng, một người nghịch thế quật khởi muốn giành trước, rốt cục trận này ai thắng ai thua, ai khóc ai thán ai xót xa?”
Có người đang phân tích, hấp dẫn vô số người vây xem, tất cả mọi người rất mong chờ đôi tình nhân ngày xưa bây giờ gặp nhau trên lôi đài sẽ có biểu hiện gì, sẽ kết thúc như thế nào?
“Vân sư tỷ cố lên, chúng ta ủng hộ ngươi!”
Những người theo đuổi nữ thần kia lúc này đều đứng dậy, hò hét cổ vũ vì nữ thần yêu quý của họ.
“Lục Vũ, đánh ngã nàng!”
Một nữ đệ tử hô to, lập tức dẫn tới vô số người phụ họa theo, người ủng hộ Lục Vũ cũng không ít.
Khu quan chiến, Tần Vân mặt mày khổ sáp, hắn căn bản không nghĩ đến sự tình sẽ phát triển đến mức này.
“Cũng tốt, Nguyệt nhi càng hận hắn thì ta mới càng dễ đạt được nàng!”
Với một người vì lợi ích riêng như Tần Vân thì Vân Nguyệt Nhi thắng hay thua không quan trọng, hắn chỉ quan tâm tới việc mau chóng chiếm được thể xác Vân Nguyệt Nhi mà thôi.
Tiểu quận chúa nhìn hai người trên đài, không vui nói: “Khiêu chiến nữ nhân thì vẻ vang gì.”
Tiểu Đóa kéo ống tay áo tiểu quận chúa, nói bên tai nàng: “Nữ nhân này ái mộ hư vinh, từng vứt bỏ Lục Vũ...”
Quận chúa Đỗ Tuyết Liên mắng: “Đáng xấu hổ, thật mất mặt nữ nhân.”
Khu quan chiến giành cho đệ tử hạch tâm, Sở Tam Thu ngồi sau Trương Nhược Dao giễu cợt nói: “Cố sự này thật cẩu huyết, tiểu tử kia cố ý nhận sự thông cảm của mọi người để tát đối phương một bạt tai, thật sự là đủ âm hiểm, tiêu chuẩn tiện nam!”
Trương Nhược Dao mặt lộ vẻ không vui, rất chán ghét Sở Tam Thu.
Trên đài thi đấu, Vân Nguyệt Nhi dừng ở ngoài một trượng, hai hàng lông mày lộ ra một cỗ lãnh đạm.
“Nhận thua đi Lục Vũ, ngươi không phải là đối thủ của ta. Trước kia không phải, bây giờ không, sau này cũng càng không phải. Niệm tình cảm cũ, ta không muốn thương tổn ngươi.”
Vân Nguyệt Nhi khẽ cắn răng, ở trước mặt tất cả mọi người, tự tôn của nàng, mặt mũi của nàng không khiến cho nàng buông bỏ được.
Muốn trách chỉ có thể trách Lục Vũ, là ngươi bức ta, tại sao ngươi phải khiêu chiến ta trước mặt mọi người như thế khiến ta không xuống đài được?
Lục Vũ không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn nàng.
Ánh mắt của nữ hài đã từng rất thân quen kia, ngây thơ thuần khiết thiện lương đáng yêu của hôm nào giờ đã sớm bị hồng trần xóa tan.
Vẻ thất vọng hiện rõ trong mắt Lục Vũ, sở dĩ hắn khiêu chiến Vân Nguyệt Nhi trước mặt mọi người thật ra là còn ôm một tia huyễn tưởng, hy vọng nàng sẽ là nàng của ngày hôm qua, chỉ là tạm thời bị dục vọng che mờ mắt thôi.
(Xin hãy là em của ngày hôm qua, ú u ú ù... )
Đáng tiếc, Lục Vũ đã sai, sai quá sai.
Vân Nguyệt Nhi cho đến bây giờ không hối hận dù chỉ một chút, nhận định lựa chọn của nàng là đúng.
Thấy vẻ thất vọng trong mắt Lục Vũ, Vân Nguyệt Nhi hơi xấu hổ.
“Hèn mọn nhưng lại tự ngạo, quật cường lại không chịu nhẫn nhịn. Ngươi luôn cảm thấy ta nợ ngươi một kiếp, nhưng thự sự thì ngươi đã cho ta những gì? Đi theo ngươi vất phải trắc trở khắp nơi, ta bị người chế giễu còn ít sao?”
Nghĩ lại những nhục nhã bản thân từng chịu đựng trong quá khứ, Vân Nguyệt Nhi kể ra những oán hận của mình.
“Cho nên ta chọn rời đi, theo đuổi thứ mà ta hướng tới. Ta từng cố gắng muốn bù đắp lại, nhưng ngươi nhận à? Ngươi cự tuyệt. Bây giờ ngươi đứng trước mặt ta, ở trước mặt tất cả mọi người khiêu chiến ta, ngươi muốn cho ta không xuống đài được, ngươi muốn ta khó xử, đây hẳn là sự trả thù của ngươi, là thù hận trong lòng ngươi!”
(Bạn đang đọc truyện Huyền Võ Thiên Tôn được edit hoặc dịch thô từ diễn đàn Tàng Thư Viện)
Vân Nguyệt Nhi hơi không khống chế được cảm xúc, tâm tình phức tạp cực kỳ, có đau nhói, cũng có bất mãn.
Lục Vũ cười lạnh, đáy mắt tán loạn lửa giận.
Vân Nguyệt Nhi hít sâu một hơi, ánh mắt khôi phục lãnh dạm.
“Ngươi muốn ta hối hận, ta sẽ không! Lục Vũ, ta cho ngươi biết, trước kia ngươi không xứng với ta, sau này cũng sẽ không, cả đời này ngươi mãi mãi không xứng với ta!”
Không xứng, không xứng, không xứng!
Ngay trước mặt mấy ngàn người, Vân Nguyệt Nhi nói đến trảm kim cắt sắt, khiến cho tất cả mọi người ồ lên ầm ĩ.
Sớm biết như thế cần gì phải khiêu chiến nàng? Làm mình tổn thương.
“Ngươi nói xong rồi?”
Lục Vũ ánh mắt băng lãnh, khẽ nói: “Ngươi ái mộ hư vinh, muốn trèo cành cao lại đẩy trách nhiệm lên người ta, ngươi đây là làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ!”
“Mặt khác, nhớ cho kỹ, loại nữ tử tùy tiện như ngươi còn không lọt nổi mắt xanh Lục Vũ ta đâu!”