Năm đó sở dĩ Trần Bát có thể sống sót là nhờ kết hợp được võ hồn và độc hồn châm, duy trì cả ha ở trạng thái cân bằng, tất cả là công lao của vị Hồn Thiên sư kia.
Hiện tại Lục Vũ “hảo ý” giúp hắn giải độc, hồn lực cường đại rót vào bên trong võ hồn liền phá vỡ sự cân bằng này, khiến cho quan hệ giữa võ hồn độc xà và độc hồn châm từ gắn bó thắm thiết sang tương sinh tương khắc tự giết lẫn nhau.
Kể từ đó, võ hồn của Trần Bát tan vỡ, mất đi cầu nối câu thông thiên địa linh khí, từ đây biến thành phế nhân.
Ngoài ra, một quyền kia của Lục Vũ còn đánh gãy tay hắn khiến hắn phế nhân của phế nhân.
Đây là trừng phạt sống không bằng chết, kết quả lại rơi lên trên người hắn.
Kết quả như thế khiến trọng tài giật mình, theo bản năng quay đầu nhìn Tề viện trưởng.
“Trận này Lục Vũ thắng.”
Tề viện trưởng mở miệng, liếc Lục Vũ một lát tựa như muốn nói hắn làm tốt lắm.
Dưới đài, đệ tử quan chiến sớm đã như ong vỡ tổ.
Mà những đệ tử dự thi khác lại hết sức ngạc nhiên, một lúc lâu cũng chưa lấy lại tinh thần.
“Tại sao có thể như vậy?”
Rất nhiều người lòng nghi hoặc, bởi biến hóa sau cùng kia khiến bọn họ không hiểu được.
Tần Vân tức khí cắn răng, đây vốn là kết cục hắn thiết kế dành riêng cho Lục Vũ, nào ngờ Trần Bát lại thế chỗ.
“Là ai thề son sắt nói Lục Vũ không thắng được, hiện tại tự tát mặt đi?”
Tiểu quận chúa cố ý quay đầu nhìn Phương Thanh Sơn, đây là chỉ vào đầu trọc mắng con lừa trọc a!
Phương Thanh Sơn sắc mặt tái xanh, khẽ nói: “Phế vật cảnh giới tôi thể, thắng cũng chỉ là rác rưởi.”
Quận chúa Đỗ Tuyết Liên mắng: “Rác rưởi cũng tốt hơn tên mù.”
Một bên, Tiểu Đóa áo tím nói: “Tiểu thư, sắc trời không còn sớm nữa, thi đấu không thể kết thúc trong hôm nay được, chúng ta đi về trước đi.”
Quận chúa giương cầm bộ dáng mắt cao hơn đầu, dáng vẻ không coi ai ra gì.
“Đi đi đi, nơi này chỉ toàn thứ không bằng cả rác rưởi, nhanh thúi chết ta.”
Tiểu Đóa nhịn cười, lôi kéo quận chúa bước nhanh đi.
Phương Thanh Sơn tức giận đến phát điên, mọi người ở phụ cận đều cúi người cười thầm, giả dạng không hay biết gì hết.
“Xú nha đầu, một ngày nào đó ta muốn ngươi quỳ gối dưới chân ta, trở thành nô lệ của ta!”
Phương Thanh Sơn thầm thề trong lòng, sẽ có một ngày hắn áp chế được Đỗ Tuyết Liên.
Tần Vân đột nhiên cười nói: “Thắng hay lắm!”
Hắn khích lệ Lục Vũ để trào phúng Phương Thanh Sơn.
“Hay lắm đấy, người ngươi mua đều bị đánh phế đi.”
Phương Thanh Sơn phản kích, hắn cũng không phải đèn đã cạn dầu.
Tần Vân tiếu dung cứng đờ, khẽ nói: “Một phế vật ta há sẽ bận tâm? Ngược lại có ai đó bị tức không nhẹ a.”
Phương Thanh Sơn cười lạnh nói: “Còn tốt hơn kẻ dối trá vô sỉ nào kia xa.”
Nói xong, Phương Thanh Sơn liền đi.
Tần Vân nắm chặt nắm đấm, hung hăng trừng mắt bóng lưng Phương Thanh Sơn, cắn răng nói: “Lần thi đấu sau, ta chắc chắn sẽ giẫm ngươi dưới chân, chờ xem!”
Bởi vì Trần Bát trở thành phế nhân nên vòng khiêu chiến thứ hai đành phải hủy bỏ.
Sau đó đệ tử số 2 tiếp tục khiêu chiến, lần này vậy mà tên đệ tử này tránh Lục Vũ, không dám đi trêu chọc hắn.
Bây giờ Lục Vũ là một tồn tại tà môn ở trong lòng mọi người.
Mạo hiểm với một người không nhìn thấu còn không bằng đọ sức cùng một người bản thân hiểu rõ.
Căn cứ theo cân nhắc như thế, đệ tử số 3, 4, 5 đều không tuyển hắn.
“Trời tối, tranh tài còn lại mai sẽ tiếp tục.”
Giải thi đấu tạm thời kết thúc, chúng đệ tử nhao nhao rời sân.
“Nguyệt nhi, ngươi xem ta tặng ngươi gì nè?”
Tần Vân mặt đầy tươi cười, cử chỉ tiêu sái.
Từ trước đến giờ, Tần Vân luôn chú trọng hình tượng khi ở trước mặt Vân Nguyệt Nhi.
“Đây là Mãng Cốt tiên?”
Vân Nguyệt Nhi giật mình, lập tức đại hỉ.
“Chính là Mãng Cốt tiên được Vân Binh các tỉ mỉ chế tạo từ một khung xương yêu thú cấp hai, có hiệu quả chúc phúc chiếc lực năm tầng, có thể tăng lực chiến đấu của ngươi lên một nửa. Như thế, ngày mai tranh đoạt tốp mười thì sẽ nhẹ nhõm đi nhiều.”
Vân Nguyệt Nhi mị nhãn như tơ, yêu kiều làm nũng: “Vân ca, ngươi thật tốt với ta.”
Tần Vân đáy mắt hiện lên một tia mê luyến, Vân Nguyệt Nhi vũ mị xinh đẹp luôn khiến lòng hắn ngứa ngáy, nhưng lại không chiếm được.
“Chờ ta đánh bại Phương Thanh Sơn, đoạt được đệ nhất đệ tử chân truyền thì ta sẽ mời phụ thân làm chủ đính hôn cho hai chúng ta, được chứ?”
Vân Nguyệt Nhi khẽ run nhẹ người, trong đầu hiện lên một thân ảnh không thể quên đi được, trong lòng cảm thấy nhói.
“Được!”
Nửa ngày, Vân Nguyệt Nhi trả lời, xót xa nơi đáy mắt đã bị vẻ lạnh lùng che giấu.
Cả đời này của nàng đi đến hiện tại đã không còn lựa chọn.
Nàng thà rằng tin tưởng lựa chọn của bản thân là đúng chứ không nguyện ý thừa nhận mình hối hận.
Tần Vân đại hỉ, chỉ cần hắn có thể đánh bại Phương Thanh Sơn thì Vân Nguyệt Nhi sẽ là của hắn.
Sau nửa canh giờ, ở một nơi nào đó tại hạ viện.
“Ngày mai ta muốn tên tiểu tử kia thất bại thảm hại, kết cục thê lương. Chỉ làm làm xong việc này, ta cam đoan tất cả các ngươi đều có thể trở thành đệ tử chân truyền.”
“Vân ca yên tâm, ngày mai chúng ta sẽ không để cho tên Lục Vũ kia dễ chịu đâu.”
Sắp xếp xong xuôi việc này, Tần Vân một mặt đắc ý rời đi.
Ngày thứ hai, tranh tài tiếp tục.
Đệ tử số 6 vừa lên đài, đầu tiên liền chọn Lục Vũ.
“Chạm tới thì thôi, xin chỉ giáo.”
Hôm nay, chung quanh đấu trường rất náo nhiệt, nhân số ở khu quan chiến giành cho trung viện lên tới trên trăm, Tần Vân, Phương Thanh Sơn và Đỗ Tuyết Liên đều có mặt.
Khu quan chiến giành cho thượng viện chỉ lưa thưa mười người.
“Đánh nhau như này mà Trương sư tỷ cũng cảm thấy hứng thú sao?”
Một thiếu niên mặc áo gấm liếc đài thi đấu một chút, hoàn toàn không coi trận chiến giữa Lục Vũ và đệ tử số 6 ra gì.
Người này ngũ quan tuấn tú, dáng người thon dài, chỉ là khóe mắt thượng thiêu, cặp mắt đào hoa trời sinh khiến cho người ta cảm giác ngả ngớn tà dị.
Lục Vũ nếu ở đây chắc chắn sẽ cảm thấy kinh ngạc, bởi thiếu niên mặc áo gấm này chính là Sở Tam Thu từng ở hậu sơn cướp đi Huyền hấp hổ hồn.
Lúc ấy Lục Vũ tưởng Sở Tam Thu chỉ là đệ tử chân truyền, nhưng ai có thể ngờ được Sở Tam Thu lại đến từ thượng viện, là đệ tử hạch tâm của Thanh Sơn tông.
Trương Nhược Dao một thân hỏa hồng không nhiễm sắc khác, giống như ráng trời chiều, giống như hỏa diễm trong mây, đẹp đến mức khiến mắt người lom đom, đi đến đâu cũng trở thành tiêu điểm.
Màu đỏ đại biểu cho sự nhiệt tình không bị cản trợ, nhưng Trương Nhược Dao lại như băng sơn ngọc liên, thanh lãnh cao xa, thánh khiết như tiên.
“Rảnh rỗi nên đi xem một chút thôi.”
Trên đài thi đấu, Lục Vũ thân pháp trôi chảy, sở trường của đối thủ là trường kiếm.
Hai người quấn lấy nhau, đảo mắt đã hai mươi chiêu.
Lục Vũ trong lòng nổi lên một tia dị dạng, tên đệ tử số 6 này trong lòng rõ ràng ẩn giấu địch ý, chưa chắc đã ra tay không độc ác.
Lục Vũ cảm thấy kỳ quái, trong lúc vô hình gia tăng lực sát thương thì nào ngờ tên đệ tử số 6 lại chủ động nhận thua.
“Lục Vũ thắng liên tiếp hai trận, tấn cấp!”
Một khắc này, Lục Vũ mới tỉnh ngộ, ra đây là quỷ kế, đệ tử số 6 cố ý thua hắn để cho Lục Vũ sớm tấn cấp.
Như thế, những đệ tử khác sẽ có những an bài khác tốt hơn.
Lục Vũ cười lạnh, cũng không nói ra, hắn đang muốn xem xem những người này có thể xuất ra được thủ đoạn gì.
Giữa trưa, tranh tài kết thúc, mười hai người tấn cấp tranh đoạt tốp mười và vinh quang đệ nhất.
Vân Nguyệt Nhi thuận lợi tấn cấp, tiếp đó, cặp đôi ngày xưa từng yêu nhau này sẽ phải đấu với nhau một trận, kết cục trận đấu đó sẽ như thế nào?
Vô số đệ tử ở dưới đài dều tràn đầy chờ mong.