Thần Võ Thiên Đế

Chương 98: Chương 98: Dũng Cảm Đứng Ra




Minh trận là một công việc đòi hỏi sự tỉ mỉ cẩn thận.

Khí tông thì dễ dàng tìm được đao khắc minh văn, mặc dù đơn giản thô ráp nhưng còn tốt hơn là không.

“Đây là tài liệu luyện chế Thanh Phong kiếm, đặc điểm là nhẹ nhàng linh xảo, trọng điểm là trận văn khắc họa...”

Sáng ngày thứ hai, Lục Vũ bắt đầu truyện thụ thuật luyện kiếm cho Giả đại sư.

“Phương pháp chọn tài liệu thật tinh diệu, những tài liệu này chủ yếu phát huy tác dụng gì?”

Giả đại sư có thật nhiều chỗ không hiểu, dần dần thỉnh giáo.

Lục Vũ không keo kiệt, dần dần giảng giải, cũng tự tay làm mẫu.

Giữa trưa, kiếm khí sơ thành.

Buổi chiều, khắc họa trận văn, đây mới là mấu chốt.

Giả đại sư nhìn không dời mắt, sau khi xem xong vỗ tay sợ hãi thán phục.

“Khéo thật, trong đó có một số chỗ ta còn chưa hiểu được...”

Giả đại sư bắt đầu luyện thử dưới sự hướng dẫn của Lục Vũ, độ khó chế tác hình kiếm không khó nhưng khi khắc họa trận văn lại thất bại ba lần, phải đến lần thứ tư mới thành công.

Một khắc này, Giả đại sư lệ tuôn rơi, kích động nên khóc.

“Ta rốt cục học được một phương pháp luyện chế kiếm khí hoàn chỉnh rồi, ông trời ơi, quá cám ơn ngươi.”

Giả đại sư nắm lấy tay Lục Vũ, kìm lòng không đặng nói: “Ngươi thu ta làm đồ đệ đi, xin ngươi.”

Lục Vũ vỗ vỗ bờ vai của hắn, an ủi: “Ta không thu đồ đệ, làm bạn vong niên là được rồi. Chờ sau khi ngươi nắm giữ thuần thục, lúc muốn luyện chế kiếm khí khác thì đi tìm ta là được. Nhưng ngươi phải nhớ kỹ, chuyện này không nên được để lộ cho bất cứ ai.”

Giả đại sư hết sức cảm động, vỗ ngực cam đoan: “Việc này trời biết đất biết, ngươi biết ta biết, tuyệt sẽ không có người thứ ba biết được!”

Lục Vũ cười nói: “Tốt, hãy luyện thuần thục thêm đi, ta phải đi khắc họa Phong Lôi trận văn.”

Giả đại sư vừa lau nước mắt vừa cao hứng bừng bừng đi luyện kiếm, Lục Vũ thì bắt đầu luyện chế Phong Lôi tiễn!

Thời gian ba ngày chớp mắt trôi qua!

Lục Vũ được Giả đại sư đưa tiễn nhiệt tình rời khỏi, đi đến Võ tông báo cáo.

“Tiểu tử ngươi khá lắm, được cả luyện khí đại sư tự mình đưa tiễn đấy.”

Điểm tập hợp, Tiêu Mục nhìn Lục Vũ, hơi bội phục hắn.

Diệp Cường cười khổ nói: “Chúng ta ba ngày nay ăn không biết bao nhiêu đau khổ a.”

Lục Vũ cười nói: “Nếm trải khổ đau mới nên người được nha.”

Tiêu Mục mắng: “Ngươi ở đó mà cười trên nỗi đau của hai bọn ta đi.”

Một vị trưởng lão xuất hiện ở cổng Võ tông.

“Ba người các ngươi cùng tới đây.”

Trung viện chia làm Võ tông, Đan tông, Khí tông và Hồn tông, trong đó đệ tử Võ tông chiếm hơn bốn trăm ngươi, chia làm chín tổ.

Lục Vũ đi vào trong luyện võ trường Võ tông thì cảm giác được một số ánh mắt không thân thiện, bao gồm cả Tôn Lộc, Tần Vân, Phương Thanh Sơn.

Hai người trước thì Lục Vũ đều biết Phương Thanh Sơn thì hắn không hiểu tại sao cũng như thế.

Đông đảo đệ tử Võ tông nhìn ba người Lục Vũ, ánh mắt chủ yếu tập trung trên người Lục Vũ và Tiêu Mục, còn Diệp Cường thì gần như là không tồn tại.

“Tốc độ của hắn có hơi nhanh nhỉ.”

Quận chúa Đỗ Tuyết Liên thấy Lục Vũ thì lại sinh ra một số hiếu kỳ nhất định.

Lúc gia hỏa này đệ nhất nội môn thì mới đạt tôi thể thất trọng, làm sao bây giờ đã tấn thăng đến Tụ Linh nhất trọng cảnh giới rồi?

Tiểu Đóa áo tím nói: “Có lẽ gặp thời, chứ trước kia hắn ở ngoại viện ngây ngốc ba năm biểu hiện cực kém.”

Tần Vân trừng mắt Lục Vũ, cảm thấy giật mình với sự tiến bộ của đối phương, ý nghĩ muốn giết đối phương càng thêm mãnh liệt.

“Đệ tử mới đến qua bên đây báo cáo.”

Ba người Lục Vũ đi tới địa điểm chỉ định, trưởng lão phụ trách phân phối họ Vương.

“Diệp Cường tổ bảy, Tiêu Mục tổ năm.”

Vương trưởng lão nhìn hai người Diệp, Tiêu một lát rồi đưa cho mỗi người một tấm lệnh bài đại biểu cho thân phận đệ tử chân truyền của họ.

“Ngươi tên Lục Vũ?”

Vương trưởng lão híp đôi mắt hỏ lại, trên nét mặt lộ ra một tia chán ghét.

“Đúng thế.”

Lục Vũ khẽ đáp, trong lòng cảm thấy một tia không ổn, lão gia hỏa này ánh mắt bất thiện, là muốn chỉnh ta sao?

“Ba ngày trước ngươi xuất thủ đả thương người ở Võ Luyện đường nên phạm phải môn quy, theo luật thì trục xuất trung viện. Nhưng nể tình ngươi vi phạm lần đầu nên tạm thời cho ngươi một cơ hội, phạt ngươi đứng nắng trên Luyện võ trường không ăn không ngủ ba ngày và sao chép môn quy mười lần.”

Quả nhiên đúng như dự đoán của Lục Vũ, tên Vương trưởng lão này thật đúng muốn chỉnh hắn.

“Ta vi phạm môn quy lần đầu sao lại bị trục xuất trung viện? Xử theo môn quy nào mà phạt ta đứng nắng ba ngày?”

Lục Vũ tỏ vẻ lo lắng, không phục kiểu trừng phạt này.

Vương trưởng lão quát khẽ: “Ngươi dám chống lại?”

Lục Vũ to tiếng: “Ngươi đang lạm dụng tư hình, không đúng mực!”

Vương trưởng lão bổng nhiên đứng lên, lạnh lùng trừng mắt Lục Vũ.

“Ngươi không phục phán quyết của ta hả?”

Lục Vũ hỏi ngược lại: “Không có chứng cứ ngươi dựa gì mà phạt ta? Ngươi tưởng Thanh Sơn tông là do nhà ngươi mở chắc?”

Vương trưởng lão cả giận nói: “Ngươi phản rồi, lại dám mạnh miệng như thế, hôm nay ta không trừng phạt ngươi thật nặng thì ngươi sẽ như nào nữa.”

Song phương ồn ào dẫn tới mọi người vây xem, rất đông đệ tử thảo luận sôi nổi, đa phần là đang cười nhạo.

“Mới tới trung viện đã dám đôi co với trưởng lão, tên Lục Vũ này quên não ở nhà rồi.”

“Đáng đời, ai bảo hắn kiêu ngạo như vậy, dám trêu đùa mọi người ở Võ Luyện đường.”

“Các ngươi biết đếch gì, Lục Vũ do đắc tội một ít người nên mới có người ở sau lưng cố ý chỉnh hắn đó.”

Trung viện thế lực giao thoa, ngư long hỗn tạp, những năm này đã sớm bị thẩm thấu, nhiều chuyện không thể lộ ra ngoài ánh sáng.

Lục Vũ là một đệ tử mới tới, không nơi nương tựa nên đấu với trưởng lão hắn có phần thắng sao?

“Phạt đứng nắng năm ngày, không cho phép uống nước, không cho phép ăn cơm. Dám chống lại mệnh lệnh thì tăng thêm ba ngày.”

Vương trưởng lão rống to, khí thế dọa người, thành tâm muốn giết chết Lục Vũ.

“Lạm dụng tư hình, xem mạng người như cỏ rác, môn quy Thanh Sơn tông cũng không phải do ngươi chế ra tội chết như thế.”

Lục Vũ cười lạnh, lão già muốn chỉnh ta ư, không có cửa đâu!

Lục Vũ mới tới không quyền không thế, chỉ có thể làm to chuyện lên kinh động những người ở trên mới có hy vọng xoay người.

Nếu như nén giận thì sẽ bị người khác giẫm lên đầu ỉa đái.

Vương trưởng lão giận quá hóa cười nói: “Tốt, cứng miệng đấy, ta trước hết phế bỏ ngươi, sau đó trói ngươi trên cọc phạt đứng nắng năm ngày để răn đe!”

Lời này vừa cất liên khiến cho đông đảo đệ tử hít một ngụm khí lạnh.

“Lục Vũ tiêu rồi, chọc giận Vương trưởng lão khẳng định sẽ bị phế sạch, sau còn bị phơi nắng đến chết.”

Tần Vân nhếch môi cười mỉm.

Phương Thanh Sơn lẩm bẩm: “Ngu suẩn, đây đâu phải là địa phương ngươi có thể giương oai chứ hả?”

Tiểu Đóa áo tím cau mày nói: “Không tốt, Lục Vũ xui xẻo, nếu thật bị phế thì quá đáng tiếc.”

Đỗ Tuyết Liên mắng: “Đồ đần này, sao lạimạnh miệng với trưởng lão chi không biết.”

Tiểu Đóa thấp giọng nói: “Tiểu thư này, sao ngươi không nhìn ra là Vương trưởng lão đang cố ý chỉnh hắn thế. Phía sau có người sai sử đó...”

Đỗ Tuyết Liên nghe xong, khẽ nói: “Thân là trưởng lão mà lại xử lý theo tình riêng, thật không biết xấu hổ.”

Quận chúa Đỗ Tuyết Liên nhoáng người một cái đã xuất hiện ngay bên cạnh Lục Vũ.

“Vương trưởng lão, ngươi khi dễ một tên đệ tử mới tới như thế không sợ viện trưởng trách cứ sao?”

Lục Vũ hơi ngạc nhiên, loại tình huống này lại có người ra mặt giúp hắn.

“Là nàng!”

Quay đầu nhìn lại, Lục Vũ cực kỳ kinh ngạc.

Váy lục, da trắng như tuyết, ngũ quan tinh xảo, khuôn mặt như họa, thần sắc khá hồn nhiên, trong ngây thơ lại có chút ngang ngược, bộ dáng đại tiểu thư nhưng ánh mắt lại thanh tịnh, tâm địa không xấu, lại thêm tinh thần trọng nghĩa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.