Ở trong ngân hà mênh mông, các nàng nhỏ bé như vậy, nhỏ bé không có ý nghĩa như thế.
Sinh mạng là yếu ớt như thế, như tùy thời đều có thể rơi xuống.
Không nhớ rõ có ai từng nói qua, tính mạng của con người từ lúc mới bắt đầu, chính là một quá trình khá dài đi về phía tử vong.
Nhưng con đường này có ngắn có dài, ai cũng hi vọng đi được xa hơn.
Nhiều lần trong lúc nguy cấp, Đông Phương Linh Thiên như là thiên thần chắn ở phía trước nàng.
Nàng cho rằng hắn là lá chắn vô địch không gì thắng nổi, nàng cho rằng hắn là thần thoại bất diệt.
Nhưng trên thực tế, tính mạng của hắn còn yếu ớt hơn tính mạng của nàng.
Điều này khiến cho Lăng Kỳ Tuyết trong lúc nhất thời khó có thể tiếp nhận, cực kỳ khó chịu.
Lỗ mũi ê ẩm, đau lòng hắn như vậy.
“Chàng đừng nói đùa ta! Có phải chàng đang gạt ta hay không?” Lăng Kỳ Tuyết nói, nhưng mà trong lòng lại là một mảnh cô đơn.
“Tuyết Nhi! Thật xin lỗi!” Đông Phương Linh Thiên chỉ là một lần nói qua thật xin lỗi, vẻ mặt buồn bã.
Nếu không phải vẻ mặt của Đông Phương Linh Thiên thật sự đau khổ như thế, thậm chí nàng nghi ngờ hắn đang nói đùa nàng.
Nhưng nàng cũng biết, Đông Phương Linh Thiên chắc sẽ không lấy chuyện như vậy nói đùa với nàng đâu!
Bàn tay đặt ở trên cổ tay hắn khẽ chuyển một cái, nắm bàn tay dày rộng của hắn, truyền ấm áp lại cho hắn.
Mười ngón tay đan xen, dùng hành động thực tế nói cho hắn biết: Nếu như chàng không rời ta sẽ không chê.
“Không có việc gì, sinh mạng rất ngoan cường!” Nàng bị độc chết rồi, cũng xuyên đến thế giới này, nên không có ý nghĩa tử vong chân chính.
Bệnh mà thôi, nghe nói bệnh si da đã tìm được phương pháp trị liệu, chẳng lẽ bệnh của hắn còn đáng sợ hơn bệnh si da!
Lăng Kỳ Tuyết thầm hạ quyết tâm, sau này, mục tiêu của nàng chính là tìm kiếm phương pháp trị liệu cho Đông Phương Linh Thiên!
Cảm nhận được ấm áp của Lăng Kỳ Tuyết, Đông Phương Linh Thiên nắm tay nàng thật chặt: “Tuyết Nhi, thật xin lỗi!”
Tùy tiện trêu trọc lòng của nàng, ta lại vào thời khắc mấu chốt mà như xe bị tuột xích!
“Giữa chúng ta không cần phải xin lỗi, đây là chàng nói với ta, Tuyết Nhi nhớ chàng đã nói, nếu nói sai rồi thì sẽ phải trừng phạt, ta muốn trừng phạt chàng!”
Nói xong đẩy Đông Phương Linh Thiên ra.
Ở dưới ánh mắt bi thương của hắn, vươn tay ra lần nữa, ôm lấy hắn, nói cho hắn biết nàng sẽ không rời đi, sẽ không buông tay.
Đây là nam nhân đã từng ở thời khắc nàng tuyệt vọng nhất, đã cho nàng bao nhiêu an ủi bao nhiêu ấm áp.
Nàng không biết, trong lòng Đông Phương Linh Thiên lúc này, lại có một loại an tâm và thỏa mãn chưa bao giờ có!
Nàng không bỏ lại hắn, cái hôn này, không chỉ là nàng bắt đầu chủ động, mà còn là tỏ rõ nàng bắt đầu quyết tâm.
Từ mới bắt đầu bệnh tình chuyển biến xấu mà cảm thấy sợ hãi, đến bây giờ hắn chỉ có một tín niệm, đó chính là nhất định phải sống, trở nên mạnh mẽ lại trở nên mạnh hơn, bảo vệ Tuyết Nhi hắn yêu.
Chỉ là, mọi chuyện đều phải chuẩn bị hai phương diện.
Ngộ nhỡ bệnh tình của hắn không khống chế được, hắn cũng muốn giữ lại chút bảo đảm cho Tuyết Nhi ở trên thế giới này!
Có một số việc, hắn nên trù tính lần nữa.
Ít nhất ngộ nhỡ bệnh của hắn không cứu được, ở trên thế giới này Tuyết Nhi cũng sẽ không có chỗ nương tựa, có một chỗ dựa của mình.. . . . . .
Lăng Kỳ Tuyết làm một giấc mộng rất dài, lúc rời giường thì Đông Phương Linh Thiên không có ở đây, được Lục Sa báo cho là hắn đi ra ngoài làm việc.
Đã ngã bệnh rồi mà còn không ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, còn sớm mà chạy đi đâu không biết!
Lăng Kỳ Tuyết xoa mắt một chút, không đúng, hôm nay mặt trời mọc ở hướng tây hay sao?
Cảm giác không đúng, nàng hỏi Lục Sa: “Bây giờ là giờ gì?”
“Giờ thân canh ba.”
Lăng Kỳ Tuyết: “. . . . . .”
Thì ra là nàng đã ngủ một giấc đến buổi chiều, không trách được mặt trời lại ở phía tây!
Lục Sa thấy Lăng Kỳ Tuyết biểu hiện có chút quái dị, bị Lăng Kỳ Tuyết trừng mắt, nhanh chân chạy ra ngoài.
Lăng Kỳ Tuyết cũng không giải thích với hắn, thiếu chút nữa thì mình đã náo loạn rồi.
. . . . . .
Cùng lúc đó, trong phòng khách sang trọng nhất của khách điếm hoàng thất Giáo La Thành.
Mười hắc y nhân quỳ trước mặt Văn Oánh Oánh, Tiểu Thúy ở một bên một mực cung kính quạt, tiểu Lục cầm một bàn quả nho ở một bên chờ đợi.
Văn Oánh Oánh ngồi ở trên ghế chủ vị, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, móng tay thật dài cắm vào trong thịt lòng bàn tay, xiêm y màu trắng chiếu lên gương mặt xinh đẹp mơ hồ biến đen của nàng, môi bởi vì tức giận mà trắng bệch, tạo thành một màu trắng đen rõ ràng.
Nàng như vậy đâu nào còn dáng vẻ đại tiểu thư xinh đẹp bình thường, quả thật như lệ quỷ bò ra từ trong địa ngục.
Dù là đám người Tiểu Thúy hầu hạ ở bên người nhiều năm, cũng đều cảm thấy một luồng âm khí ập vào lưng, không rét mà run.
“Cần các ngươi thì có tác dụng gì vậy!” Giọng nói của Văn Oánh Oánh sắc lạnh, chỉ vào những hắc y nhân run lẩy bẩy quỳ trên mặt đất kia, mở miệng mắng.
“Một Lăng Kỳ Tuyết nho nhỏ cũng giết không chết, ta cần các ngươi thì có ích lợi gì! Một đám phế vật, tại sao không đi chết đi!”
Những hắc y nhân này phần lớn là bị văn Oánh Oánh bắt người trong nhà lại uy hiếp bọn họ, bọn họ mới đi theo nàng đến Nam Lăng quốc, nếu không phải là người nhà bị uy hiếp, người nam nhân nào nguyện ý bị một nữ tử yếu đuối như vậy chửi rủa!
Nhưng vừa nghĩ đến người nhà vẫn còn ở trong tay Văn Oánh Oánh, bọn họ cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, có oán không dám nói.
Ai bảo nàng có một phụ thân làm thừa tướng, còn có một sư phụ là tông chủ Thiên Ưng, những nhân vật này đều là bọn họ không đắc tội nổi!
“Bản tiểu thư cho các ngươi thêm một cơ hội nữa, lại đi giết chết Lăng Kỳ Tuyết, nếu không mang đầu trở về gặp ta!” Văn Oánh Oánh đẩy quả nho trong tay tiểu Lục ra, vẻ mặt dữ tợn.
Mặc kệ là ai ra tay, một lần lại một lần Lăng Kỳ Tuyết vẫn chạy thoát!
Nàng hận!
Vì sao ông trời muốn cho tiện nhân chết tiệt kia một lần lại một lần chạy trốn khỏi vận mệnh tay sai!
“Thuộc hạ lĩnh mệnh!” Trong lòng hắc y nhân hoang mang, nhưng vẫn không dám dị nghị, đành phải qua loa với Văn Oánh Oánh.
Tiểu Thúy thấy vậy, tay quạt run một cái, đổi lấy một cái tát: “Cũng không phải là muốn mạng của ngươi, run cái gì mà run, không cho bản tiểu thư đánh thì thật sự muốn mạng của ngươi!”
“Tiểu Lục ngươi nhanh đi tra xem Nam Cung Anh rời khỏi tông môn chưa, tận lực tạo ra nhiều lời đồn hơn, để cho tông môn của nàng ta cũng tham gia vào!”
Lại kéo thêm mấy thế lực vào nữa, nước đục lần này, nàng cũng không tin Lăng Kỳ Tuyết còn có thể tiếp tục sống!
Ngón tay của Văn Oánh Oánh đâm vào trong thịt, không cảm thấy đau chút nào, như đó là thịt của Lăng Kỳ Tuyết vậy!
Nhưng ở lúc nàng ảo tưởng Lăng Kỳ Tuyết bỏ mình, tương lai tốt đẹp của nàng đang ở trước mắt thì cửa phòng bị người từ bên ngoài mạnh mẽ đá văng ra. . . . . .