“Ai ăn gan báo, lại dám đến phòng của bản tiểu thư!” Văn Oánh Oánh cũng không ngẩng đầu lên nhìn mà miệng đã quát ra ngoài cửa.
Nàng đi đến Nam Lăng quốc là bí mật, trừ Vân Phi và sư phụ của nàng, thì không có ai biết, nàng cũng không muốn bị bất kì kẻ nào phát hiện, nếu không, nàng đường đường là dòng chính nữ của thừa tướng Hải Chu quốc, kiêm nữ đệ tử duy nhất của tông chủ Thiên Ưng Tông, truy phu đến một quốc gia nhỏ xa xôi như vậy, chẳng phải bị sư huynh đồng môn Thiên Ưng Tông cười nhạo.
Văn Oánh Oánh theo bản năng đánh ra một nguyên lực màu xanh lam ra ngoài cửa.
Nguyên lực này bị phản xạ trở lại!
Cũng may nàng cũng là nữ đệ tử duy nhất của tông chủ Thiên Ưng Tông, được sư phụ tận sức chân truyền, tu vi cũng không kém, tuổi gần mười sáu đã tu luyện đến Nguyên Vương hậu kỳ, theo bản năng né tránh nguyên lực chưởng phản xạ trở về.
Nàng trốn sang bên, nhưng Tiểu Thúy và Tiểu Lục đi theo hầu hạ phía sau nàng cũng không có may mắn như thế, bị nguyên lực hất sang một bên, khóe miệng tràn ra máu tươi, cũng không biết còn thở hay không.
“Người nào. . . . . .” Văn Oánh Oánh còn muốn lớn tiếng quát lớn là ai to gan như vậy, dám đón lấy nguyên lực của nàng, còn bắn ngược trở về.
Nhưng lơ đãng ngẩng đầu nhìn thì lại là một nam tử xinh đẹp như thiên thần đứng ở cửa!
Được rồi, trừ ánh mắt lạnh lùng có thể đóng băng cả căn phòng của hắn, Văn Oánh Oánh càng nhìn nam tử càng thấy hài lòng, còn muốn quát nam tử thì giọng nói lập tức xoay một trăm tám mươi độ, giọng nói mềm nhẹ có thể bấm ra nước.
“Tứ hoàng tử, ngài đến sao không nói trước với ta một tiếng, ta cũng sẽ phái một người đi nghênh đón ngài.”
Từ nhỏ Văn Oánh Oánh đã ở trong tông môn tu luyện rất ít ra cửa, cũng không thấy qua bản thân Đông Phương Linh Thiên, nhưng Vân Phi quyết định kết thân với Thừa Tướng thì có phái người đưa cho nàng bức họa của Đông Phương Linh Thiên, trưng cầu ý kiến của nàng.
Vừa nhìn thấy nam tử kinh động lòng người như tiên nhân trong bức họa kia, lần đầu tiên trong mười sáu năm nhịp tim của nàng nhảy ra ngoài, hơn nữa đã thề, không phải là Đông Phương Linh Thiên thì không lấy.
Vội vàng từ tông môn về nhà thì được Vân Phi báo cho, Đông Phương Linh Thiên có chuyện trở về Nam Lăng quốc.
Vì gả cho Đông Phương Linh Thiên, nàng xin sư phụ ngày nghỉ rất lâu, cũng rất tò mò đến tột cùng Nam Lăng quốc có sức quyến rũ gì khiến cho Đông Phương Linh Thiên mê luyến quốc gia nho nhỏ này như vậy, vì vậy cũng đến.
Vốn muốn cho Đông Phương Linh Thiên một bất ngờ, kết quả vừa đến đã nghe được khắp nơi Giáo La Thành đều đang nghị luận chuyện của Đông Phương Linh Thiên và Lăng Kỳ Tuyết.
Thẹn quá hóa giận, nàng từ xa xôi truy phu đến nhìn hắn, hắn lại bị một tiện nhân của nước nhỏ cằn cỗi quyến rũ!
Vốn muốn một chưởng vỗ chết Lăng Kỳ Tuyết cho xong chuyện, sau lại suy nghĩ một chút, Đông Phương Linh Thiên và Lăng Kỳ Tuyết thân nhau, nếu nàng lờ mà lờ mờ đánh chết Lăng Kỳ Tuyết, về sau trong lòng Đông Phương Linh Thiên nhất định là có vướng mắc với nàng.
Về sau nữa, nàng tự cho là đúng nghĩ ra phương pháp tận lực nói xấu Lăng Kỳ Tuyết, khiến Đông Phương Linh Thiên chủ động rời đi.
Ai ngờ, lần lượt kế hoạch cũng đã chết từ trong trứng nước, chẳng những không khiến cho hình tượng của Lăng Kỳ Tuyết ở trong lòng Đông Phương Linh Thiên mang đến một chút tính chất ảnh hưởng, ngược lại trợ giúp tình cảm giữa hai người tăng lên!
Điều này khiến cho nàng ước ao ghen tị!
Nhưng mà lại không thể làm gì, đành phải trở lại lúc ban đầu, chính là nghĩ biện pháp giết chết Lăng Kỳ Tuyết, đoạt lại Đông Phương Linh Thiên.
Nhưng nàng vẫn lần lượt thất bại!
Vốn nàng vẫn cho là chuyện nàng đến Nam Lăng quốc rất bí mật, không ai biết, ai có thể nghĩ, Đông Phương Linh Thiên bỗng nhiên đến thăm!
Văn Oánh Oánh vừa nhìn Đông Phương Linh Thiên, vừa len lén kéo y phục bị lộn xộn vì phát giận mới vừa rồi, e sợ mình ở trong mắt hắn để lại ấn tượng xấu.
Nhưng trả lời nàng là mũi kiếm màu đen tuyền của Đông Phương Linh Thiên.
Hắn muốn giết chết nữ nhân rắn rết, nhiều lần muốn hại Lăng Kỳ Tuyết của hắn này!Mặc dù mạng lưới tình báo của hắn không phải là đứng đầu Nam Lăng quốc, nhưng uy danh của Thiên Hoa Cung vẫn còn đó, Đông Phương Linh Thiên hắn cũng không phải ngồi không.
Mấy ngày trước hắn đã có được tin tức, đối tượng Vân Phi tìm cho hắn là dòng chính nữ của thừa tướng đã đi đến Nam Lăng quốc, nếu không phải là Lăng Kỳ Tuyết vẫn còn ở trong động đất, hắn phải tự mình canh giữ ở trên mặt đất mới an tâm, thì đã sớm tìm đến văn Oánh Oánh tính sổ!
Với một nữ nhân rắn rết như vậy, một câu nói Đông Phương Linh Thiên cũng keo kiệt.
Bảo kiếm ra tay, bí mật chứa đại lượng nguyên lực màu xanh lục đâm về phía Văn Oánh Oánh.
“Tứ hoàng tử!” Văn Oánh Oánh hét lên, muốn né tránh lần nữa, lại phát hiện bị thần thức của Đông Phương Linh Thiên khóa, thế nào cũng không thể động đậy.
Biến cố đột nhiên xuất hiện khiến cho Văn Oánh Oánh sững sờ trong nháy mắt, nhưng nàng cảm nhận được sát khí của Đông Phương Linh Thiên, cũng không dám dừng lại, nỗ lực né ra.
Nàng đánh không lại Đông Phương Linh Thiên, nhưng có người đánh thắng được!
Đây chính là một trong những người có thực lực cao nhất đi theo nàng, cũng là nhị sư huynh Hạ Vân Khê trong Thiên Ưng Tông có thực lực mạnh mẽ của nàng.
“Sư huynh cứu ta!”
Hạ Vân Khê vẫn trốn ở trong bóng tối, cho đến bây giờ cũng không xuất hiện ở trước người khác, Đông Phương Linh Thiên cũng không nghĩ đến bên cạnh Văn Oánh Oánh còn có cao thủ dạng này, mới cho Văn Oánh Oánh có cơ hội trốn thoát.
Năm nay Hạ Vân Khê sáu mươi tuổi, bởi vì duyên cơ tu luyện, nhìn ông ta cũng chỉ ba bốn mươi tuổi, cấp bậc ở Nguyên Tôn đỉnh.
Vừa đi lên đã ra sát chiêu, dùng nguyên lực kiếm màu vàng chém đứt nguyên lực kiếm thuộc tính Mộc của Đông Phương Linh Thiên.
Ngũ hành tương sinh tương khắc, Kim khắc Mộc, Đông Phương Linh Thiên bị ở thế hạ phong, đổi dùng hỏa công, Hỏa khắc Kim, cũng không tin đồ bỏ Hạ Vân Khê này còn có thuộc tính Thủy có thể khắc chế thuộc tính Hỏa.
Có thể tu luyện ra thuộc tính Kim chính là chuyện tu luyện giả khắp thiên hạ người người đều tha thiết ước mơ, nhưng thuộc tính Kim rất ít, có rất ít tu luyện giả thuộc tính Kim có thể đồng thời kiêm tu những nguyên lực thuộc tính khác, nhiều thuộc tính cũng không phải là ai cũng đều có!
Tất nhiên, hắn và Lăng Kỳ Tuyết là ngoại lệ.
Quả nhiên, Đông Phương Linh Thiên đổi dùng Hỏa công, Hạ Vân Khê sẽ không có biện pháp.
Nhưng cấp bậc còn ở đó, cấp bậc của ông ta cao hơn Đông Phương Linh Thiên một cấp, một lát sau, Đông Phương Linh Thiên cũng không lấy được thành quả áp đảo, hai người đấu với nhau, sau mấy hiệp, bất phân thắng bại.
Cũng chính là mấy hiệp này, Văn Oánh Oánh đã sớm ngồi ma thú của nàng bỏ trốn mất dạng rồi.
“Lại dám làm hỏng chuyện tốt của ta!” Đông Phương Linh Thiên tức giận, nếu không phải là trên đường giết ra Hạ Vân Khê này, Văn Oánh Oánh đã sớm bị hắn một chưởng đánh chết, ngày sau cũng không thể mang đến ẩn hoạn cho Lăng Kỳ Tuyết.
Văn Oánh Oánh chạy trốn, không khác nào thả hổ về rừng, về sau, còn không biết nàng muốn làm ra cái yêu ma gì đến hại Lăng Kỳ Tuyết.
Đông Phương Linh Thiên rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng!
Hạ Vân Khê còn không biết xảy ra chuyện gì, cũng cảm giác cả người ông không thể động đậy, sau đó đã bị Đông Phương Linh Thiên một kiếm đâm thủng ngực, đập vỡ đầu của ông ta lấy tinh hạch ra.
Đây là lần thứ hai trong mấy ngày qua, Đông Phương Linh Thiên xuất ra bí pháp, dùng phương thức tự thiêu đốt máu này để giết người.
Kế hoạch của hắn là, nếu tiếp tục chiến đấu với Hạ Vân Khê, hắn giành thắng lợi cũng là chuyện sớm muộn, nhưng thời gian không đợi người, đợi đến khi hắn thắng thì Văn Oánh Oánh có thể đã chạy thoát khỏi biên giới Nam Lăng quốc rồi.
Lại đuổi nữa sẽ có chuyện xấu hơn!
Lần này, hắn chỉ dẫn theo lão Mạnh, hi vọng trong lúc hắn chiến đấu với Hạ Vân Khê, thì lão Mạnh sẽ đánh chết Văn Oánh Oánh.