Nếu ở phòng đấu giá Như Ngọc gây chuyện, không nhất định lấy được đan dược cấp bậc Nguyên Tôn, dù sao phía dưới nhiều cường giả Nguyên Tôn như vậy, bọn họ sẽ không ngồi nhìn phòng đấu giá Như Ngọc bị cướp.
Lão tổ Nam Cung cũng bị choáng, lại dùng từ cướp đoạt để hình dung hành động của lão ca mình!
Cường giả không ngồi yên nhìn không để ý đến, bọn họ không nhất định lấy được đan dược còn không nói, mà có thể trở mặt với phòng đấu giá Như Ngọc.
Trở mặt với phòng đấu giá Như Ngọc là trở mặt với Nam Cung Ngọc, cũng có nghĩa là trở mặt với Lăng Kỳ Tuyết.
Bất kỳ tu luyện giả có chút đầu óc cũng sẽ không trở mặt với Luyện Đan Sư.
Trong giây lát, lão tổ Nam Cung đã sắp xếp tất cả ý nghĩa đó, cảm thấy cần phải tham khảo chính sự với quốc chủ, không thể mặc cho tình thế nghiêm trọng hóa lên.
Sau lần đó, hoàng thất nên giải trừ truy cứu với Nam Cung Ngọc, không chỉ có như thế, ông còn phải nghênh đón hắn trở lại, cho hắn tài nguyên hoàng thất thông thường.
Mặc dù lão tổ Nam Cung cảm thấy Nam Cung Ngọc có Lăng Kỳ Tuyết giúp đỡ, căn bản cũng không cần hoàng thất cho những tài nguyên cấp bậc thấp hèn kia.
Nhưng đây là đại biểu thái độ của hoàng thất mà!
Chỉ cần hoàng thất công khai ủng hộ Nam Cung Ngọc, Lăng Kỳ Tuyết cũng sẽ không làm khó hoàng thất.
Lão tổ Nam Cung càng nghĩ, mồ hôi lạnh trên trán cũng càng dày, nhớ ông là người tôn quý nhất hoàng thất Nam Lăng quốc, khi nào bắt đầu e ngại một tiểu nha đầu rồi!
Nhưng thế giới này chính là như vậy, cường giả vi tôn, nếu hoàng thất cũng sinh ra một Luyện Đan Sư ưu tú như vậy, người ta cũng sẽ mua nợ hoàng thất, ngược lại, hoàng thất đắc tội một Luyện Đan Sư cấp bậc cao thâm, cũng có khả năng dẫn đến nhiều người tức giận, dẫn đến họa bị tiêu diệt.
cuối cùng lão tổ hoàng thất không thể ngăn cản được bán đấu giá tam viên Thuần Nguyên Đan cấp bậc Nguyên Tôn cuối cùng.
Cuối cùng ba viên đan dược tiến hành bán đấu giá như dầu sôi lửa bỏng, tất cả người đấu giá đều điên cuồng, ai cũng không biết, sau lưng đã trải qua một trận rung động lòng người.
Bao gồm Lăng Kỳ Tuyết ở trong phòng khách quý.
Lười biếng tựa vào trên ghế trong phòng, Lăng Kỳ Tuyết cũng phát hiện ba vòng bán đấu giá trước mặt, đan dược đều rơi vào trong tay gia tộc quốc gia khác, hơn nữa còn là từng quốc gia lấy một lần.
Lông mi nàng cong vút nhíu chặt vào nhau, như vậy không được, nếu thực lực của gia tộc ba quốc gia khác cũng tăng lên tập thể, Nam Lăng quốc này sẽ rơi vào thế yếu.
Cứ thế mãi, ba quốc gia khác nhất định sẽ liên thủ nuốt trọn Nam Lăng quốc.
Mặc dù nàng không có tình cảm với quốc gia này, nhưng Nam Lăng quốc có người nàng quan tâm, nếu Nam Lăng quốc bị tiêu diệt, bọn họ nhất định sẽ bị liên lụy.
Đang ở lúc Lăng Kỳ Tuyết cau mày lo lắng, bán đấu giá phía dưới đã kết thúc, một tán tu Tình Thiên nàng chưa từng nghe nói, lấy giá cao ba trăm năm mươi vạn giành được.
Tình Thiên?
Lăng Kỳ Tuyết đến Nam Lăng quốc cũng được một đoạn thời gian rồi, với cao thủ của các gia tộc Nam Lăng quốc cũng có hiểu biết nhất định, nàng cũng chưa từng nghe nói qua Tình Thiên là người ra sao này.
Trực giác nói cho nàng biết, Tình Thiên này không đơn giản.
Lăng Kỳ Tuyết gọi Lục Sa đến, giao phó hắn đi điều tra Tình Thiên này cặn kẽ một chút.
Lúc này Lăng Kỳ Tuyết còn không biết, vào một ngày nào đấy, cũng bởi vì nàng làm điều thừa điều tra này, mới khiến cho Nam Cung Ngọc tránh được một kiếp nạn. . . . . .
Lần này Thuần Nguyên Đan cấp Nguyên Tôn tổng cộng lấy được chín trăm mười vạn kim tệ, theo lệ thường phòng đấu giá rút ra một thành tiền thuê, Lăng Kỳ Tuyết có thể nói là đầy bồn đầy bát, thắng lợi trở về.
Buổi đấu giá kết thúc, cũng rất nhiều người lưu luyến không rời khỏi chỗ ngồi, bàn về bán đấu giá lần này.Mặc dù bọn họ không thể giành được một viên Thuần Nguyên Đan cấp Nguyên Tôn, nhưng đa số mọi người cũng bày tỏ, cho dù không có tiền lấy được, nhưng chính mắt nhìn thấy cũng đã may mắn ba kiếp rồi.
Lăng Kỳ Tuyết ngồi ở trong gian phòng dùng thần thức tìm kiếm, nghe được rõ những người này nói, không khỏi mỉm cười, thế giới này Luyện Đan Sư còn nổi tiếng hơn nàng tưởng tượng nha, không lo lợi dụng thân phận này, nhất định chính là phí của trời. Ông trời cũng sẽ không nhìn nổi!
Đợi một thêm một canh giờ, người dưới phòng đấu giá dần tản đi, nhưng vẫn có một số người ở lại nơi đó, cũng không biết ôm mục đích gì.
Trong những người này còn có bát đại trưởng lão Lăng gia, còn có chính là hai lão tổ hoàng thất.
Lăng Kỳ Tuyết vốn không chuẩn bị để ý đến những người này, đi theo Đông Phương Linh Thiên từ cửa sau rời đi, nhưng vẫn bị những lão tổ này để mắt đến, chặn ở cửa sau.
Mặt của đại trưởng lão Lăng gia âm trầm chặn ở cửa, có thể nghĩ đến việc ông muốn cầu cạnh Lăng Kỳ Tuyết, lại ngăn tức giận đầy bụng, kéo ra một khuôn mặt tươi cười cứng ngắc.
Thay vì nói là khuôn mặt tươi cười, còn không bằng nói là đang khóc.
Lăng Kỳ Tuyết ở trong lòng châm chọc: Lão đầu, không muốn cười cũng đừng cười, còn khó coi hơn khóc, nhiều hài tử sẽ bị dọa hư mất!
Đại trưởng lão cố gắng dùng một giọng tự nhận là ôn nhu nhất nói với Lăng Kỳ Tuyết: “Tuyết Nhi, lão tổ tông đến đón ngươi trở về Lăng gia, Lăng Nhạc đã chết, tức giận của ngươi cũng nên biết mất đi, về sau ngươi chính là gia chủ Lăng gia, có lão tổ làm chỗ dựa cho ngươi, ai cũng đừng nghĩ khi dễ ngươi!”
Trong mắt Đông Phương Linh Thiên xẹt qua vẻ khinh miệt: Phi! Lão gia hỏa không biết xấu hổ, trước kia lúc Lăng Nhạc đuổi giết Tuyết Nhi, sao không thấy các ngươi che chở Tuyết Nhi, bây giờ Tuyết Nhi có năng lực, các ngươi lại muốn quay đầu lại ôm bắp đùi, cũng không nhìn một chút dáng vẻ chán ghét của mình này!
Chỉ là, Đông Phương Linh Thiên cũng không nói gì, hắn tin tưởng năng lực của Tuyết Nhi, đủ để lão gia hỏa này uống một bình ấm ức.
Mà hắn sẽ chờ xem kịch vui thôi!
Đông Phương Linh Thiên xấu xa nghĩ đến đây, lặng lẽ đứng ở sau lưng Lăng Kỳ Tuyết một khoảng cách, lấy một tư thế bảo vệ đứng ở sau lưng nàng, nếu lão gia hỏa này không có mắt nhìn dám ra tay với Tuyết Nhi hắn sẽ không để ý ra tay cho bọn họ một chút dạy dỗ.
Sau khi hấp thu năng lượng thủy tinh, cấp bậc của hắn thăng cấp đến Nguyên Tôn hậu kỳ, ở đây cũng chỉ có một lão tổ hoàng thất có thực lực này, nhưng hắn cũng không sợ hãi chút nào!
Lão tổ nói xong, trong mắt lão tổ Nam Cung và lão tổ hoàng thất cũng đầy tia kinh ngạc.
Đại trưởng lão Lăng gia và lão tổ hoàng thất không sai biệt lắm, đều là người có địa vị tối cao trong một gia tộc, thói quen cao ngạo ở trên cao, căn bản không để tiểu bối vào trong mắt.
Thế nhưng ông lại hạ thấp tư thái đi đến lấy lòng Lăng Kỳ Tuyết, đây quả thật là mặt trời mọc đằng tây.
Lăng đại trưởng lão nói xong lo lắng chờ Lăng Kỳ Tuyết trả lời, trong lòng cũng hoảng sợ.
Nhớ sau khi ông đột phá Nguyên Tôn, ít nhất cũng có hơn nghìn năm chưa từng có cảm giác nhịp tim đập khác thường như này, nhưng ông lại cảm thấy nhịp tim đập rất nhanh.
Bởi vì quyết định của Lăng Kỳ Tuyết là quyết định tương lai của gia tộc bọn họ, nếu Lăng Kỳ Tuyết chịu theo chân bọn họ trở về Lăng gia, không đến mười năm, Lăng gia nhất định sẽ vượt lên trở thành một gia tộc lớn nhất Nam Lăng quốc, đừng nói lớn nhất, áp đảo trên hoàng thất cũng không phải là không thể được.
Lão tổ hoàng thất sau lưng ông tuyệt đối cũng không nghĩ đến, Lăng đại trưởng lão vừa đang đánh chủ ý vào Lăng Kỳ Tuyết, vừa muốn đưa xúc tua vào hoàng thất bọn họ.
Nhưng lời nói của Lăng Kỳ Tuyết lại làm cho từng lão gia hỏa này có vẻ mặt xấu hổ, cho dù có tức, cũng cúi đầu không dám phản bác.
Lăng Kỳ Tuyết nói: “Lăng Nhạc chết đi không có bất cứ quan hệ gì với việc ta hết giận, về phần ngươi nói là chỗ dựa cho ta, ta thấy hãy miễn đi. Buông tha Đông Phương cung chủ một Nguyên Tôn hậu kỳ tìm kiếm một người Nguyên Tôn sơ kỳ làm chỗ dựa, ta cũng không ngu.”