Thần Vương Độc Phi: Thiên Tài Luyện Đan Sư

Chương 144: Chương 144: Quá tuyệt quá tuyệt




Lăng Kỳ Tuyết híp mắt, những người này thông minh không thể khinh thường, chỉ là, ngươi có tính toán ta cũng có thang trèo tường, không phải tụ hợp sao, nhìn xem bản cô nương chia rẽ các ngươi thế nào!

Tiễn Khôn nghe xong kêu lên “Quá tuyệt! Quá tuyệt” rồi vui vẻ chạy đi, chưởng quỹ tính tình khôn khéo giỏi giang gì đó, đã sớm ném ra ngoài chín tầng mây rồi, kiếm nhiều tiền mới là thật.

Vì vậy, Tiễn Khôn nói với người đấu giá: Bán đấu giá như vậy quá chậm, kế tiếp làm ba lượt là xong, lần thứ ba lấy hai viên, lần thứ tư lấy ba viên, lần thứ năm lấy ba viên, tiếp tục như thế, ba lượt là có thể bán đấu giá xong tất cả đan dược.

Mà bố trí như vậy cũng đã đánh tan hội nghị giữa các gia tộc.

Lần thứ ba hai viên Thuần Nguyên Đan cấp bậc Nguyên Tôn lên giá năm mươi vạn, mỗi lần đấu giá không được thấp hơn năm vạn kim tệ.

Lời của người đấu giá vừa hạ xuống, trừ gia tộc vừa mới lấy được một viên, sắc mặt của người những gia tộc khác như ăn lại thức ăn.

Tự trách mình không thể rút được đầu tiên, cũng tại Lăng Kỳ Tuyết gian xảo.

Nhưng nếu không có Lăng Kỳ Tuyết luyện chế ra Thuần Nguyên Đan cấp bậc Nguyên Tôn, bọn họ ngay cả cơ hội này cũng không có.

Trách đến cuối cùng, bọn họ cũng chỉ có thể tích cực chuẩn bị đấu tranh, hơi không cẩn thận là Thuần Nguyên Đan cấp bậc Nguyên Tôn cũng sẽ bị những gia tộc khác lấy được.

Nếu không phải gia tộc nhà mình không tồi, nếu gia tộc nhà mình giành được, rất có thể gia tộc kia sẽ có một cao thủ lên cấp cho là cấp bậc Nguyên Thánh, vậy gia tộc bọn họ sẽ rớt lại sau người ta.

Trong lúc nhất thời, không khí phòng đấu giá lên đến cao triều trước nay chưa từng có.

Trong gian phòng, Lăng Kỳ Tuyết cười híp mắt, như thấy được kim tệ đếm không hết chạy như bay về phía nàng.

Mặc dù nàng rất có tiền, nhưng tiền không chê nhiều, càng nhiều càng tốt.

Có rất nhiều tiền, mới có thể duy trì đan dược cho Tiểu Tỏa lớn lên.

Hai viên này là gia tộc nước láng giềng lấy một trăm bảy mươi vạn kim tệ giành được, kế tiếp là ba viên, cần giá tiền cao hơn, vẫn là gia tộc nước láng giềng lấy ba trăm vạn giành được.

Lần này, lão tổ hoàng thất Nam Lăng quốc không bình tĩnh được nữa, nếu gia tộc nước láng giềng đều phát triển, mà gia tộc của bọn họ lại ở thế yếu, về sau gia tộc cường đại lên, chẳng phải là sẽ nuốt chửng Nam Lăng quốc ông đầu tiên sao.

Một vòng cuối cùng còn chưa bắt đầu, lão tổ hoàng thất đã đích thân tìm Tiễn Khôn, lấy tình để cảm động lấy lý lẽ nói rõ, nói rõ tình huống với hắn, yêu cầu hắn lập tức hủy bỏ bán đấu giá, lại lấy giá tiền một viên năm trăm ngàn bán Thuần Nguyên Đan cấp bậc Nguyên Tôn cho hoàng thất.

Tiễn Khôn bị yêu cầu vô sỉ của lão tổ hoàng thất làm cho sợ ngây người!

Lão tổ ngươi có bệnh mà đầu óc còn bị nước vào nữa, ngươi cho rằng ngươi là ai, muốn hủy bỏ là hủy bỏ à, còn muốn lấy giá thấp để mua, thật là chẳng biết xấu hổ!

Ban đầu các ngươi chèn ép Lăng Kỳ Tuyết thì sao lại không nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay, nước khác cường đại thì liên quan gì đến hắn!

Tiễn Khôn là được Nam Cung Ngọc ngẫu nhiên cứu về, đời này chỉ nhận một mình Nam Cung Ngọc, nhớ ngày đó người hoàng thất im lặng để Nam Cung Kình chèn ép Nam Cung Ngọc thì hắn đã thề đời này chỉ cần có cơ hội, thì sẽ để cho người trong hoàng thất ấm ức.

Rốt cuộc hôm nay cũng đã đến cơ hội rồi, sao hắn có thể bỏ qua.

Tiễn Khôn cúi đầu làm bộ như khổ sở nói: “Lão tổ, đến lúc quan trọng này, sợ rằng không dễ làm đâu!”

Tiễn Khôn cố ý liếc đám người đang đấu giá mạnh mẽ phía dưới một cái, ý kia là không thể ăn nói với bọn họ, bọn họ sẽ phá hủy phòng đấu giá mất.Kết quả, lão tổ hoàng thất khinh thường hừ lạnh: “Phá hủy thì phá hủy, bất nhập lưu đồ, phòng đấu giá hoàng thất dám khiêu chiến với ta, nên chịu bị hủy đi!”

Tiễn Khôn kìm tức giận trong mắt, cũng không nói chuyện, người đấu giá bên dưới đã sắp bắt đầu, chỉ cần đặt đan dược lên trên đài, dù lão tổ hoàng thất muốn ngăn cản cũng không kịp, buổi đấu giá sẽ tiếp tục tiến hành tiếp.

dù sao lão tổ hoàng thất cũng là lão nhân tinh sống mấy ngàn năm, một cái nhìn đã thấu kế hoạch của Tiễn Khôn, nâng tay đã bóp cổ của hắn: “Ta lệnh cho ngươi nhanh dừng bán đấu giá lại, nếu không, hậu quả ngươi không chịu nổi đâu!”

Tiễn Khôn bị lão tổ hoàng thất bóp cổ thiếu chút nữa không thở nổi mà chết.

Chỉ là, cho dù như thế nào hắn cũng sẽ không kêu dừng lại.

Nếu lão tổ hoàng thất thật sự bóp chết hắn, phòng đấu giá Như Ngọc nhiều người như vậy, giấu cũng không giấu được, về sau hình tượng hoàng thất Nam Lăng quốc ở trong lòng dân chúng sẽ giảm bớt nhiều.

Mặc dù không đủ để lật đổ hoàng thất Nam Cung, nhưng một khi mất đi lòng dân, còn có thể đi được xa sao?

Chỉ là lão tổ Nam Cung đã đến hoà giải, cười ha hả kéo tay lão tổ hoàng thất ra: “Sao nhiều tuổi như vậy mà hỏa khí vẫn còn lớn như vậy, cũng không sợ hù tiểu bối! Phòng đấu giá này có quy củ của phòng đấu giá, chúng ta cũng không tiện phá hoại, ngươi đi trước đi, ta đến nói vài lời với chưởng quỹ.”

Lúc này lão tổ hoàng thất mới tâm không cam tình không nguyện tránh ra, nhớ ông là lão tổ tông hoàng thất đấy, còn tôn quý hơn quốc chủ, những người này lại không nể mặt ông!

Nếu không phải là lão tổ Nam Cung kéo ông, ông thật sự sẽ bóp chết Tiễn Khôn!

Hàng năm trợ giúp hoàng thất xử lý mọi việc, tính tình của lão tổ Nam Cung khéo đưa đẩy hơn lão tổ hoàng thất nhiều.

Đầu tiên là ông khẽ vỗ sau lưng của Tiễn Khôn, giúp hắn điều tức, cười tiếp nói: “Tiền chưởng quỹ ngươi cũng đừng để ý, lão đầu kia hay nóng nảy, ông ấy cũng là suy nghĩ vì Nam Lăng quốc, Nam Lăng quốc chúng ta đã xếp cuối tứ quốc rồi, giờ lại để tài nguyên tốt như vậy lưu lạc ra ngoài, giúp đỡ ba quốc khác lớn lên, ngày sau Nam Lăng quốc ta chắc chắn sẽ bị người ta phân chia, Tiền chưởng quỹ cũng là người thông minh, sau khi bị mất nước, tiếp đó sẽ xảy ra chuyện gì.”

“Ông ấy không phải cố ý ép mua đan dược, chẳng qua bây giờ quốc khố trống rỗng, hoàng thất cũng không thể lập tức bỏ ra nhiều tiền như vậy, nếu không như vậy, xin Tiền chưởng quỹ sau khi đấu giá đó xong tiến cử giúp lão đầu với Lăng Đan Tôn, lão đầu lấy dược liệu đổi với Lăng Đan Tôn được không?”

Lão tổ Nam Cung nói rất khéo léo, tức giận của Tiễn Khôn được an ủi không ít.

Hắn nghĩ: Nếu người trong hoàng thất cũng hiểu lí lẽ như lão tổ Nam Cung như vậy, chủ tử nhà hắn cũng sẽ không bị chèn ép, với giao tình giữa chủ tử và Lăng đại tiểu thư, hoàng thất cũng có thể được thơm lây rồi!

Nhưng người trong hoàng thất từng người một mắt đều để sau gáy, không có một ai biết tốt xấu!

Mặc dù chủ tử nhà hắn thiên phú không cao, nhưng thiên phú buôn bán trị quốc cũng là hạc đứng trong bầy gà trong tất cả hoàng tử.

Những lão gia hỏa này có mắt không tròng, trước kia Nam Cung Ngọc bị Nam Cung Kình lấn áp, bọn họ đã đi đâu vậy.

Lúc này đến giảng đạo lý với hắn, đã muộn rồi!

Mặc dù hết giận, nhưng Tiễn Khôn vẫn còn bất bình thay Nam Cung Ngọc ở trong lòng, do dự mà cũng không tỏ thái độ gì.

Thật ra thì lão tổ Nam Cung nói như vậy cũng là vì để mình tìm bậc thang xuống, nếu muốn thấy Lăng Kỳ Tuyết, ông vẫn còn có biện pháp.

Thấy Tiễn Khôn do dự, ông mượn sức lừa xuống dốc nói: “Nếu Tiền chưởng quỹ không tiện, lão đầu kia trở về với ta, chuyện ngày hôm nay, mong rằng không nên để ở trong lòng.”

Lão tổ Nam Cung tận lực hạ thấp tư thái nói chuyện với Tiễn Khôn, đến lúc này, hắn vẫn không rõ thì mấy ngàn năm ông sống cũng uổng phía rồi.

Lăng Kỳ Tuyết giao hảo với Nam Cung Ngọc chủ nhân của phòng đấu giá Như Ngọc, không chỉ có là Nam Cung Ngọc, ngay cả mẫu tộc của hắn, rất nhiều thủ hạ bên người của hắn cũng lấy được chỗ tốt về mặt đan dược.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.