Lĩnh Vực này tương đối yên tĩnh, trong lĩnh vực không khí bên trong không lưu thông với không khí bên ngoài!
Lăng Kỳ Tuyết như là không lấy tiền vẩy dược phấn vào trong không khí, loại dược phấn này, là nàng lấy được dược liệu ở trong bí cảnh rồi luyện chế ra, là bản Diệt Nguyên Tán cuối cùng, đừng nói Nguyên Tôn hậu kỳ, dù là đại la thần tiên ở trước mặt loại dược phấn này, cũng chỉ có thể mở mắt nhìn không có biện pháp gì, không có thuốc giải độc môn của nàng, chỉ có thể đợi chết.
Nhưng loại độc dược này quá nghịch thiên, dược liệu luyện chế cũng không phải trân quý bình thường, Lăng Kỳ Tuyết đoạt được cũng không nhiều, nhưng vẫn không cất giữ chút nào mà vẩy hết ra.
Ở trong lĩnh vực hai mươi mét này, độc phấn có thể tạo thành một không khí độc thậm chí là đám mây độc, độc chết lão đầu.
Trong nháy mắt vẩy độc phấn ra, không khí trong lĩnh vực tràn đầy một tầng sương mù màu đen, đây chính là sương độc!
Dù sao lão đầu cũng là lão nhân lớn tuổi, thấy thế cảm giác không ổn, lập tức hủy bỏ lĩnh vực, không khí lưu thông được rồi, độc phấn hình thành đám mây độc nhanh chóng tán ra ở trong không khí.
Nhưng định thần nhìn lại nữa, nào còn bóng dáng của Lăng Kỳ Tuyết và Bình Nhạc, chỉ thấy đường cái trống rỗng, với ma thú nhỏ phi hành hai bên đường cái bị kinh sợ bay mất.
“A!”
Lão đầu tức giận nổi điên, thực lực của ông là Nguyên Tôn hậu kỳ, lại để cho một nữ tử yếu đuối Nguyên Vương trung kỳ trốn thoát!
Nếu chuyện này truyền ra ngoài, danh tiếng sẽ mất hết!
Nhớ lần đó ông làm nhiệm vụ của tổ chức Thiên Diệt không phải tốt đẹp, nhưng sau khi tiếp nhận nhiệm vụ Lăng Kỳ Tuyết, sát thủ Nguyên Vương hậu kỳ của bọn họ bị Lăng Kỳ Tuyết giết chết, cao thủ Nguyên Tôn hậu kỳ cũng bị Đông Phương Linh Thiên công kích thần thức thành kẻ ngu!
Ông ngồi chổm hổm chờ đã lâu, thật vất vả mới bắt được một có hội Đông Phương Linh Thiên không có ở đây, Lăng Kỳ Tuyết một mình đi ra ngoài, nhưng vẫn để cho Lăng Kỳ Tuyết chạy mất!
Tức chết ông mà!
Lão đầu suy nghĩ một chút, trốn vào trong bụi cỏ bên lề đường, ngộ nhỡ Lăng Kỳ Tuyết không chạy xa mà chỉ là ẩn núp, ông cũng có thể đánh lén.
. . . . . .
Mà lúc này Lăng Kỳ Tuyế đang ở dưới đất trong bóng tối, ngồi dưới đất, ôm Bình Nhạc đã lâm vào hôn mê, nhét một viên rồi một viên Phục Nguyên Đan vào trong miệng của nàng.
Lĩnh Vực của lão đầu vừa giải trừ, nàng lập tức dùng Kim Thử Độn Thổ ôm Bình Nhạc chạy xuống dưới đất, bởi vì thổ địa có chức năng che giấu thần thức, cộng thêm chức năng đặc biệt của Kim Thử Độn Thổ, nên chui xuống đất sẽ phục hồi lại như cũ, tin tưởng tạm thời lão đầu cũng sẽ không tìm được họ.
Đáng tiếc Kim Thử Độn Thổ của nàng chỉ tu luyện đến tầng thứ hai, chỉ có thể trốn xuống đất dọc mười mét, ngang khoảng trăm mét, vẫn không thể nhờ vào độn đó mà về Thiên Hoa Cung, nếu không, cũng không cần trốn ở chỗ này!
Nếu như luyện đến tầng mười, là có thể độn ra ngoài khoảng nghìn mét.
Lăng Kỳ Tuyết vừa cho Bình Nhạc ăn Phục Nguyên Đan vừa quyết định, sau này trở về nhất định phải tăng cường tu luyện Kim Thử Độn Thổ.
Ăn Phục Nguyên Đan, sắc mặt tái nhợt của Bình Nhạc đã khôi phục một chút xíu huyết sắc, nhưng vẫn chưa tỉnh lại.
Lăng Kỳ Tuyết có là kiên nhẫn, dù sao lão đầu không tìm được nàng, trong Hỗn Độn Thế Giới của nàng có thức ăn có nước, có đan dược Bình Nhạc cần, cũng không gấp đi ra ngoài.
Lần này tìm được đường sống trong chỗ chết, may mà có độc dược nghịch thiên này, chỉ là, dược liệu luyện chế độc dược này quá trân quý, dược liệu nàng lấy được ở trong bí cảnh nhiều nhất cũng chỉ đủ luyện chế một nắm độc phấn, về sau muốn dùng, thì phải càng cẩn thận hơn nữa.
Nhưng Lăng Kỳ Tuyết cũng không tiếc, những thứ đồ này vốn chính là dùng để cứu mạng, một lần không cần mạng sẽ không có, dùng hết rồi thì giữ lấy mạng trước đã, nói không chừng sau này vẫn còn có thể tìm kiếm vật thay thế.Lăng Kỳ Tuyết không vội, định từ trong Hỗn Độn Thế Giới lấy ra cái chăn, giúp Bình Nhạc ngủ, mình thì ngồi xếp bằng ở một bên, tiến vào trạng thái tu luyện.
Ở trong động đất này, nguyên khí thuộc tính Thổ rất dầy đặc, Lăng Kỳ Tuyết lựa chọn tu luyện công pháp nguyên khí thuộc tính Thổ.
Sau hai ngày hoàn thành, Lăng Kỳ Tuyết từ trong nhập định tỉnh lại, nghĩ thầm: “Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, trừ Kim, những công pháp tu luyện khác ta đều có, sau này vẫn còn phải tìm ra một bộ công pháp tu luyện thuộc tính Kim, tăng cường đồng tu ngũ hành mới được.”
Nàng cũng hiểu, công pháp chỉ có thể gặp không thể cầu, tất cả còn phải nhìn cơ duyên.
Sau khi tỉnh lại, Lăng Kỳ Tuyết kiểm tra thương thế của Bình Nhạc, ở dưới tác dụng của Phục Nguyên Đan, vết thương đã tốt lên không sai biệt lắm, có thể là mất quá nhiều máu dẫn đến suy yếu, nên vẫn chưa tỉnh lại.
Lăng Kỳ Tuyết từ trong Hỗn Độn Thế Giới lấy ra một chén nước, nhẹ nhàng đỡ nàng dậy, cho nàng uống.
. . . . . .
Hai người ở trong động đất này không vội, nhưng trên mặt đất, Đông Phương Linh Thiên đã gấp đến mức giận dữ.
Đại sảnh tổng bộ Thiên Hoa Cung, Đông Phương Linh Thiên ngồi ở chủ vị, mày rậm nhíu chặt, khuôn mặt anh tuấn của hắn đầy tức giận trước bão táp, nghiêm nghị nhìn phía dưới.
Lão Mạnh lớn tuổi cúi đầu đứng ở trước mặt Đông Phương Linh Thiên, không dám nói lời nào.
Trước kia, thực lực của Đông Phương Linh Thiên thấp hơn ông, lại cộng thêm quan hệ tuổi tác, với mệnh lệnh của Đông Phương Linh Thiên, thỉnh thoảng ông cũng sẽ dựa theo ý nghĩ của mình.
Nhưng hôm nay cấp bậc của Đông Phương Linh Thiên đã vượt qua ông, cộng thêm thân phận tôn quý của hắn ở Hải Chu quốc, lão Mạnh cũng không dám lỗ mãng nữa, thậm chí bắt đầu vì chuyện lấy trước ở trong hoàng cung không nghe theo chỉ huy của Đông Phương Linh Thiên giết chết Lăng Nhạc mà hối hận.
Lục Sa cúi đầu quỳ trên mặt đất, không dám nói một tiếng.
Sau khi Lăng Kỳ Tuyết và Đông Phương Lăng Thiên xảy ra không vui, hắn không kịp thời đuổi theo, mà hai trong lục đại cao thủ bởi vì cho Đông Phương Linh Thiên nguyên khí, đang khôi phục lại ở bên trong, còn dư lại bốn người sau khi lấy được Thuần Nguyên Đan cấp bậc Nguyên Tôn Lăng Kỳ Tuyết đưa đã thương lượng một chút, có ba người đã tiến vào trạng thái tu luyện, chỉ còn lại lão Mạnh một người trấn thủ, chờ hắn nhớ đến đuổi theo, Lăng Kỳ Tuyết đã sớm không thấy người rồi.
Lăng Kỳ Tuyết đi ra ngoài thì lão Mạnh không có chú ý đến, cũng không có theo sau.
Đông Phương Linh Thiên nguy hiểm híp mắt, thật không chú ý hay là cố ý không chú ý, vậy cũng chỉ có chính ông ta mới biết thôi!
Lăng Kỳ Tuyết đi ra ngoài sau đó không lâu, Lục Sa báo cáo với hắn cặn kẽ chuyện Viên Vãn Thanh phu nhân Lăng Thái dẫn người đến gây sự.
Chờ hắn nghe xong quá trình rồi ra ngoài, đã không thấy bóng dáng của Lăng Kỳ Tuyết đâu, hắn ở cửa cách đó không xa thấy được thi thể của đám người Viên Vãn Thanh, hiện trường còn có dấu vết đánh nhau, và cái hố to kia.
Sau khi Lục Sa nghe tin Viên Vãn Thanh dẫn người đến gây chuyện, thì điều tra tài liệu của những người này trước tiên, biết được họ không phải là đối thủ của Lăng Kỳ Tuyết.
Viên Vãn Thanh chết ở hiện trường, nhưng Lăng Kỳ Tuyết lại không thấy, hiện trường còn hỗn loạn, Lăng Kỳ Tuyết đi đâu chứ?
Thiên Hoa Cung phái ra đại lượng môn đồ đi ra ngoài tìm, chỉ cần là có thể nghĩ đến nơi Lăng Kỳ Tuyết thích đi, bọn họ đều đi tìm một lần.
Đông Phương Linh Thiên cũng tự mình đi ra cửa tìm một ngày, cho đến đêm rất khuya, trời tối hắn mới trở lại, được môn đồ giữ ở Thiên Hoa Cung báo lại, Lăng Kỳ Tuyết vẫn chưa về, ngay lập tức giận dữ.
“Ngươi nhanh đi điều một đội quân đến hoàng cung Nam Lăng quốc, trợ giúp nhau tìm Tuyết Nhi, nếu Tuyết Nhi xảy ra chuyện gì, ngươi cũng không cần trở lại!” Đông Phương Linh Thiên tức giận nói.
Chạy một ngày, hắn vẫn chưa uống được giọt nước nào, cổ họng vừa khô vừa chát, giọng nói chuyện vô cùng khàn.