Lục Sa sợ hãi đứng lên chạy ra ngoài, những ngày qua chung đụng với Lăng Kỳ Tuyết, hắn cũng rất thích tính tình sảng khoái không điệu bộ của Lăng Kỳ Tuyết, với Lăng Kỳ Tuyết, hắn là thật lo lắng.
Mới chạy mấy bước, đã bị lão Mạnh phía sau gọi lại: “Đợi đã nào...!”
Đông Phương Linh Thiên nhíu chặt chân mày không vui một cái, lão Mạnh này muốn làm gì, nếu nói không ra một lý do làm hắn hài lòng, cũng đừng trách hắn không niệm tình cảm nhiều năm chủ tớ!
Lão Mạnh như là nhìn thấy không vui của Đông Phương Linh Thiên, mở miệng nói: “Quốc chủ Nam Lăng quốc hận Lăng cô nương không chết sớm, làm sao ông ta sẽ thật tâm thật ý cho chúng ta mượn binh, nói không chừng ngoài mặt phái binh, trên thực tế người của ông ta gặp phải Lăng cô nương sẽ = gây bất lợi cho nàng trước tiên, vì an toàn của Lăng cô nương, lão Mạnh cảm thấy vẫn không nên mượn binh của hoàng thất Nam Lăng quốc.”
Lão Mạnh nói có lý, Đông Phương Linh Thiên nghe thấy cũng cảm thấy mình quan tâm sẽ bị loạn, lại không nghĩ đến mấu chốt quan trọng như vậy, thiếu chút nữa thì hại Lăng Kỳ Tuyết.
Lòng đầy tự trách, nhưng không mượn binh của Nam Lăng quốc, nhân thủ Thiên Hoa Cung hắn lại không đủ.
Lần đầu tiên Đông Phương Linh Thiên cảm thấy hoang phế nhiều năm như vậy, lại không phát triển Thiên Hoa Cung thành đệ nhất môn phái thế lực lớn ở Nam Lăng quốc, nên mới tạo thành hậu quả không ai có thể dùng như hôm nay!
Chỉ là, chỉ tự trách mấy giây, hắn đã hồi phục sáng suốt, dưới mắt không phải lúc tự trách, quan trọng nhất là nghĩ biện pháp tìm được Lăng Kỳ Tuyết.
Bằng hữu tốt nhất của Lăng Kỳ Tuyết chính là Nam Cung Ngọc, hắn đã phái người đi mời Nam Cung Ngọc giúp một tay, còn có ai là đáng tin cậy nữa đây!
Lúc này, ngay cả người bên cạnh mình đều không nhất định tin được.
Ngồi chờ chết không phải biện pháp, Đông Phương Linh Thiên đứng lên đi ra ngoài, Lục Sa gấp đến độ nhanh chóng đứng ở trước mặt của hắn, cầu xin nói: “Chủ tử người hãy ăn một chút gì trước đi, bổ sung thể lực rồi lại đi tìm Lăng cô nương, ngộ nhỡ xảy ra tình huống thế nào thì cũng có tinh lực tốt để ứng phó!”
Đông Phương Linh Thiên đẩy Lục Sa ra, trong lúc mấu chốt này, hắn đâu nào còn có tâm tình ăn uống gì.
Nếu thời gian có thể quay trở lại, hắn nhất định sẽ không chút do dự nói bệnh tình của hắn cho Lăng Kỳ Tuyết, tránh cho tâm tình của nàng không tốt chạy ra bên ngoài.
Nếu như nàng có một chút không may, hắn cũng không có dũng khí sống ở trên thế giới này nữa.
Nghĩ đến đây, Đông Phương Linh Thiên giật mình một cái, làm sao hắn lại nghĩ đến điềm xấu như vậy!
Phi phi phi!
Quạ đen!
Từ chỗ nào biến mất thì từ chỗ đó tìm trở về!
Đông Phương Linh Thiên lại đi đến hiện trường Lăng Kỳ Tuyết xảy ra chuyện, bởi vì hiện trường ban ngày nên hơi có dấu vết hư hại nhỏ của người đến người đi.
Nhưng hố to giữa đường cái kia quá mức dọa người, hắn đi đến đứng ở bên cạnh hố to, tưởng tượng thấy một lực lượng lớn như vậy tập kích đến, Lăng Kỳ Tuyết hao phí bao nhiêu nguyên khí mới tránh thoát được đây.
Sắc trời từng chút tối đi, một tia sáng cuối chân trời cuối cùng cũng bị tối đen cắn nuốt, trong bầu trời vô biên không có lốm đốm sao đầy trời, không có một cơn gió, chỉ có một trận nóng bức, còn trong không khí hòa lẫn mùi người chết nhàn nhạt.
Viên Vãn Thanh vẫn duy trì động tác một giây trước khi chết, ở trong quốc gia Nam Lăng quốc này bốn mùa ấm áp như mùa xuân, đã bắt đầu phát ra mùi thối.
Đông Phương Linh Thiên chán ghét lấy một cây đuốc ra, đốt hết những thi thể làm người ta nôn mửa này.
Thi thể cháy sạch, theo sau lưng lục bệnh mắt hột nhọn phát hiện, thì ra là thi thể của Viên Vãn Thanh nằm ở một nơi có một khối kim bài vàng rực rỡ, đi đến nhặt lên nhìn, lại là thẻ thân phận tượng trưng cho gia chủ Lăng gia, phía dưới còn có một khối binh phù đại tướng quân bị đè ép!
Cất cẩn thận xong, chuẩn bị chờ Lăng Kỳ Tuyết trở lại sẽ giao cho nàng.
Trời tối dần, mất đi ánh sáng của mặt trời, nhiệt độ dần giảm xuống, Đông Phương Linh Thiên vẫn cô đơn đứng ở trong hố to như cũ.
Bụi đất màu vàng dính ở cẩm bào màu đen của hắn, vốn hắn không nhiễm bụi trần chợt làm cho trở nên bẩn thỉu, hắn luôn thích sạch sẽ lúc này lại coi như không biết, nhắm hai mắt lại, ở trong lòng diễn luyện lại con đường lúc Lăng Kỳ Tuyết chạy trốn và các loại khả năng một lần nữa.
Đột nhiên, mắt của hắn mở ra!
Hai mắt u tối ở trong đêm có vẻ rất trong sáng thuần khiết, ánh mắt lấp lánh, như có thể xuyên qua màn đêm này!
Hắn đột nhiên đứng dậy, đi đến nơi Lăng Kỳ Tuyết bị lão đầu giam cầm cuối cùng, ngồi xuống lần nữa, ngón tay phải vừa động, một đám lửa nhỏ xuất hiện ở đầu ngón tay, đốt sáng đêm tối này lên.
Lăng Kỳ Tuyết chưa từng giấu diếm bí mật gì với hắn, đi đến đây, hắn lại cười, khu đất này đã di chuyển rồi, nhất định là Tuyết Nhi độn thổ.
Cũng chỉ là không dám xác định trên mặt đất an toàn, nên mới chậm chạp không chịu ra ngoài.
Hắn biết Tuyết Nhi rất thông minh, chắc là sẽ không dễ dàng để kẻ địch chiến thắng như vậy!
Tiểu bại hoại, để cho hắn lo lắng vô ích!
Trong miệng oán niệm, nhưng mà trong lòng lại rơi xuống một tảng đá lớn, Tuyết Nhi không có việc gì!
Nàng không có việc gì, nhưng hắn lại có chuyện rồi!
Trong đêm tối, giữa hai lông mày của Đông Phương Linh Thiên thoáng qua vẻ phiền muộn, sau khi nàng trở lại vẫn nên nói rõ tình huống với nàng, có tiếp tục để nàng theo hay không.
Mặc kệ kết quả như thế nào, hắn đều phải thẳng thắn với nàng!
Đông Phương Linh Thiên dứt khoát để Lục Sa trở về nấu cơm, đưa ghế đến, ngồi ở chỗ này đợi.
. . . . . .
Lão đầu vẫn trốn ở trong bóng tối thấy thế lấy làm kinh hãi, Đông Phương Linh Thiên canh giữ ở chỗ này làm gì, làm sao ông còn có cơ hội ra tay với Lăng Kỳ Tuyết.
Ông đã sống mấy ngàn năm, cũng không phải là hạng người nông cạn, sau khi Lăng Kỳ Tuyết biến mất, ông đã đuổi theo về phía Thiên Hoa Cung, không tìm được người, vừa nghĩ đã hiểu đạo lý trong đó, Lăng Kỳ Tuyết lại có thể biết độn thổ!
Mới qua một giây đồng hồ, hai người như là biến mất trong hư không, bóng dáng không thấy thì ra là độn thổ.
Nhưng một tiểu nữ tử thực lực không mạnh, có thể trốn xuống sâu mười mấy thước đã là không tệ rồi.
Muốn một chưởng nổ đất lôi Lăng Kỳ Tuyết ra, lại sợ động tĩnh quá lớn dẫn những người khác đến, cuối cùng dẫn đến thất thủ.
Lão đầu quyết định ôm cây đợi thỏ, lần này, vì vinh dự của tổ chức Thiên Diệt, ông thế nào cũng không thể thất thủ, chỉ cần Lăng Kỳ Tuyết nhô đầu ra, ông sẽ một chưởng vỗ chết.
Nhưng nhìn thấy Đông Phương Linh Thiên lại có dáng vẻ lâu dài, lão đầu lại do dự, ông vẫn nên đi về nghỉ ngơi trước rồi trở lại, đồng bạn của ông là bị Đông Phương Linh Thiên đả thương biến thành kẻ ngu, ông mới không muốn dẫm lên vết xe đổ biến thành kẻ ngu bị mọi người khinh bỉ, vẫn nên thừa dịp Đông Phương Linh Thiên không chú ý đi lặng lẽ rơi đi, nhiệm vụ lần sau còn có cơ hội.
Lão đầu mới động, Đông Phương Linh Thiên đã nhanh hơn ông, cơ thể lóe lên chặn ở trước mặt lão đầu.
Giọng nói lạnh như khối băng vạn năm: “Thiên Hoa Cung ta cũng không phải là ngươi muốn đến là đến, muốn đi thì đi, muốn đi sao? Không dễ như vậy đâu!”
Trang phục của lão đầu này giống với lão đầu lần trước ở phòng đấu giá hoàng thất, vừa nhìn là biết đến báo thù vì đồng bọn, không cần hỏi, Tuyết Nhi mất tích có liên quan đến ông ta!
Ngày hôm trước mới chịu đủ nỗi khổ bị hàn độc hành hạ, lại thêm cả ngày đều ở đây tìm kiếm Lăng Kỳ Tuyết, thân thể của Đông Phương Linh Thiên đang đứng ở thời kỳ suy yếu, nhưng hắn không sợ hãi chút nào, dám đả thương Tuyết Nhi của hắn, cho dù hậu quả liều mạng bị thương, hắn cũng không bỏ qua cho ông ta!