Thần Vương Vạn Giới

Chương 27: Chương 27: Chủ tịch giả vờ và cái kết




Suốt mấy tiếng đồng hồ cả ba đi đến một cái thị trấn nhỏ.Lăng Thần và Tiểu Vũ vô cùng lạ lẫm khi được chứng kiến nơi đây dù không bằng thành phố kiếp trước của hắn nhưng cũng không thể nói nơi đây xấu được.Không khí cực kì trong lành không ô nhiễm như ở nơi khác.Bỉ Bỉ Đông dắt cả hai đi đến học viện.Rất nhiều người chết mê chết mệt với vẻ đẹp lạnh lùng của nàng.Chưa đầy một tiếng cả ba đến trước Nặc Đinh học viện.Dù được chứng kiến học viện này rất xa xỉ bất quá được chứng kiến thì thôi rồi.

Một tên bảo vệ ngáp lên ngáp xuống đang đợi học sinh đang tung tăng đi vào.Lúc này Bit Bỉ Đông cúi xuống người hắn nói

“Chủ nhân đây chính là Nặc Đinh học viện.Để thiếp dẫn hai người vào.”

“Ừm.”

Hắn nhẹ nhàng gật đầu lập tức đi theo nàng.Đang chuẩn bị vào thì tên bảo vệ ấy chạy ra với vẻ mặt cực kì cao ngạo nói

“Các ngươi là ai mà lại tự ý xông vào nơi đây.”

“Hừ cút ra cho bổn toạ.”

Bỉ Bỉ Đông lạnh lùng nói.Hắn hơi chán ghét cái tên bảo vệ này, suốt ngày chỉ đi ăn bám Võ hồn điện xem thường những người dân của mình.Tên bảo vệ thấy vẻ đẹp của nàng ngơ ngác một lúc lấy lại phong độ của mình kiêu ngạo nói

“Tiểu cô nương nếu như ngươi bồi tiếp với ta thì có thể xem xét lại cho đám nhóc này he he.”

“Muốn chết.”

Hắn lẩm bẩm nói chính hắn cực kì ghét những tên yếu đuối thích tỏ ra nguy hiểm hơn nữa còn là nói chuyện với lão bà của mình nữa không dạy cho hắn một bài học e rằng không được.Lập tức đưa tay lên thực hiện cú đánh của mình

Tân Taekwon đấm thẳng

Tên bào vệ kia bất ngờ trước đòn tấn công của thiếu niên này không kịp phòng bị liền bị đấm bay về phía sau hàng chục mét.Bỉ Bỉ Đông mỉm cười khi thấy nam nhân của mình tấn công tên phía trước để bảo vệ nàng.Tiểu Vũ một bên phụ hoạ nói

“Đúng rồi Lăng Thần ca ca.Đánh hắn đi.”

“Tên nhóc khốn kiếp.”

Tên bảo vệ kia chật vật đứng dậy khoé miệng chảy huyết tức giận nói.Ở đây chỉ có người mạnh kẻ yếu không hề có kẻ giàu người nghèo.Nếu ngươi mạnh thì sẽ có tất cả còn quá yếu thì làm kẻ bắt nạt.Tên bảo vệ nhớ lại thân phận của mình cười to nói

“Ha ha các ngươi dám đánh ta.Để xem hôm nay các ngươi yên ổn không.”

Đúng lúc này một lão sư vật vả chạy ra khuôn mặt đầy lo lắng nói

“Rốt cuộc ở đây vừa có chuyện gì vậy.”

“Bẩm giáo sư vừa nãy thuộc hạ bị tên nhóc kia đánh.Vi phạm luật lệ của Nặc Đjbh học viện mong ngài đuổi hắn ra khỏi đây.”

“Được rồi để ta xem.”

Lão sư ấy vuốt cặp râu của mình trầm giọng nói.Từ từ đi về phía trước mặt Lăng Thần vẻ mặt đầy lạnh lùng nói

“Ta chính thức tuyên bố các ngươi bị đuổi khỏi học viện.”

“Ngươi dám sao.”

Đúng lúc này Bỉ Bỉ Đông lên tiếng nói.Từ trên đầu xuất hiện hồn hoàn nhưng tên lão sư khiếp sợ khi thấy trước mặt mình lại là một vị Phong Hào đấu la bất quá nơi đây được Võ hồn điện chống lưng nên trịn trọng nói

“Vị tiểu cô nương này Nặc Đinh học viện là một trong những nơi thuộc dưới quyền của Võ hồn điện.Ngươi làn vậy chẳng lẻ muốn khiêu chiến sao.”

“Thú vị thật các ngươi sợ Võ hồn điện lẽ nào lại không sợ ta.”

Nàng lạnh lùng nói.Hắn nhìn hai tên này giống hệt hai tên trước mặt chính là Giáo Hoàng của Võ hồn điện giờ lại lôi Võ hồn điện ra đe doạ.Lúc này hiệu trưởng của Nặc Đinh học viện thấy vậy chạy ra can ngăn nói

“Lão sư ở đây có chuyện gì vậy.”

“Ngươi hỏi bọn chúng đi.”

Tên lão sư hung hăng chỉ thẳng vào mặt của Bỉ Bỉ Đông.Tên hiệu trưởng tò mò quay sang từ kinh ngạc chuyển sang khiếp sợ quỳ xuống nói

“Tham kiến giáo hoàng điện hạ.Tha thứ cho tiểu thần không đón tiếp ngài.”

“Hừ.”

Nàng hừ một tiếng.Tên hiệu trưởng thấy tình hình đã trở nên phức tạp hơn quay sang trách bọn chúng

“Các ngươi thật to gan ngay cả giáo hoàng điện hạ cũng muốn đuổi đi.”

Tên hiệu trưởng hướng về phía nàng trịn trọng nói

“Xin mời điện hạ hãy vào trong rồi nói chuyện.”

“Bọn ta có mắt như mù xin điện hạ khai ân không chấp nhặt tiểu nhân”

Hai tên này quỳ xuống khóc lóc nói.Bỉ Bỉ Đông không thèm quan tâm nhìn Lăng Thần mỉm cười nói

“Huynh tính làm gì bọn chúng đây.”

“Đuổi hết bọn chúng ra khỏi đây đi.”

Hắn lạnh lùng nói.Những kẻ dám xem thường chỉ có một kết cục.Hai tên này nghe xong ôm bắp đùi cầu xin nói

“Xin đại nhân đừng đuổi ta đi.Ta nhà còn mẹ già con trẻ.”

“Đây là bài học.Sau này ở đời nhớ lấy một câu.Đừng bao giờ xem thường người khác.”

Hắn hất cả hai sang một bên lạnh lùng nói.Bỉ Bỉ Đông thấy nam nhân của mình có quyết đoán như vậy mỉm cười thì thầm vào tai hắn nói

“Thiếp chỉ có thể đưa huynh đến đây.Còn lại huynh phải tự đi tiếp rồi chủ nhân.”

“Cảm ơn nàng nhé.”

Hắn vui vẻ nói liền dắt tay của Tiểu Vũ đi vào Nặc Đinh học viện.Nàng nhìn từ xa quay sang tên hiệu trưởng lạnh lùng nói

“Nếu như cậu ấy muốn thứ gì thì phải đáp ứng cho cậu ấy nghe chưa.”

“Dạ vâng.”

Tên kia quỳ xuống run sợ nói.Áp lực của Phong Hào Đấu La thực sự đã vượt ra ngoài tầm hiểu biết của hắn muốn trách thì trách hai tên ngu ngốc kia đi chọc vị giáo hoàng này.Nàng thấy vậy cũng thu hồi sức mạnh của mình rời đi.

Chính nàng đang rất mong chờ cuốn công pháp mà trước khi đi nam nhân của mình đã tặng.Chỉ với một mong muốn có thể đứng đầu Đấu La Đại Lục giúp cho phu quân của mình đánh bại những kẻ cản đường.Lăng Thần vừa đi vừa trò chuyện với Tiểu Vũ chợt nghe thấy tiếng của đàn ông thanh niên

“Ngươi có muốn bái ta làm lão sư không.”

Âm thanh này không hướng về phía hắn mà đang nói về cậu bé trước mặt.Hắn khẽ liếc sang thấy tên Đại Sư đang đứng trước mặt đứa bé 6 tuổi với mái tóc màu xanh nhếch miệng cười nói

“Đó là Đường Tam sao.”

Mặc kệ cuộc đối thoại của hai người.Hắn và Tiểu Vũ cùng nhau đi đăng kí ký túc xá số 7 để có thêm cơ hội giao đấu với Đường Tam.Đi được một đoạn đường dài hắn cảm giác có gì đó hơi sai trong đầu thầm nghĩ

“Hình như mình lạc đường mất rồi.”

Cuối cùng cũng hỏi được đường đến ký túc xá trong lòng hơi xấu hổ.Tiểu Vũ hồn nhiên vui vẻ nói

“Không sao đâu Lăng Thần ca ca.Đến muội cũng không biết đường mà.”

“Muội đừng chọc ta nữa.”

Hắn đỏ mặt nói.Hôm nay quá xui xẻo đầu tiên làm chủ tịch giả nghèo và cái kết bây giờ lại làm người mù đường.Theo sự chỉ dẫn của một lão sư nào đó là đi về phía Đông 10 m là sẽ tới được ký túc xá số 7.Chưa tới 5 phút đã tới nơi ký túc vừa mở cửa ra thì một âm thanh đứa trẻ vang lên

“Từ bây giờ ngươi trở thành lão đại của bọn ta.”

“Hả cái gì.”

Hắn ngạc nhiên hốt lên.Không ngờ cái cốt truyện chỉ mới bắt đầu mà Đường Tam đã đến ký túc xá nhanh đến vậy thầm nghĩ

“Không hổ là hào quang nhân vật chính.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.