Thần Vương Vạn Giới

Chương 32: Chương 32: Tá lực của Tiểu Vũ




Lăng Thần lười nhác không quan tâm đến chuyện của tên Triệu Vô Cực này liền đi kiếm một góc nào đó nằm ngủ.Đới Mộc Bạch thấy chuyện này đã không thể nào cứu chữa được nữa lắc đầu hướng tới Đường Tam bọn họ nói

“Vốn dĩ người các ngươi đấu phải là ta.Ai mà ngờ Triệu sư phụ lại muốn đấu với các ngươi.”

“Ông ấy là Hồn Đế sao.Chúng ta có 4 người nhất định sẽ đánh bại được ông ta thôi.”

Tiểu Vũ tò mò hỏi.Đới Mộc Bạch lắc đầu căn bản bọn họ đều không biết sức mạnh thực sự của Triệu Vô Cực khuôn mặt trở nên đầy nghiêm túc nói

“Triệu lão sư không phải là 60 cấp Hồn Đế hồn sư, hắn là 76 cấp Hồn Thánh. Thú vũ hồn, chiến Hồn Thánh. Chính là phó viện trưởng học viện, tổng hợp thực lực đã tiếp cận viện trưởng đại nhân.”

Nghe xong cả đám giật mình cấp 76 Hồn Thánh còn là thú võ hồn chiến Hồn Thánh.Khác gì lấy trứng chọi đá.Đới Mộc Bạch cười khổ nói

“Vũ hồn của Triệu lão sư chính là Đại Lực Kim Cương Hùng, là một loại thú vũ hồn cực mạnh. Toàn thân không hề sơ hở, phòng ngự lực cực kỳ kinh khủng, chỉ sợ là cùng cấp bậc hồn sư rất khó phá vỡ được phòng ngự của hắn. Mặc dù Triệu lão sư không am hiểu tốc độ, nhưng hồn lực của các ngươi và hắn chênh lệch thật sự quá lớn, tại phương diện này cũng không có khả năng nhanh hơn so với hắn.

Triệu Vô Cực là người sở hữu võ hồn về phương diện công kích và khả năng phòng ngự.Tại học viện nổi danh là Bất Động Minh Vương. Đừng nói là các ngươi ba người, cho dù có thêm ta, cũng không nhất định có thể ngăn trở hắn công kích trong một nén hương, bây giờ ta chỉ hy vọng là Triệu lão sư không quá chăm chú công kích các ngươi.”

Đường Tam đang chuẩn bị lên kế hoạch tấn công thì Tiểu Vũ tươi cười nói

“Thật sao.Lăng Thần ca ca muội có thể sử dụng sức mạnh đó không.”

“Sức mạnh đó?”

Đới Mộc Bạch cả đám nghi hoặc ngay cả Triệu Vô Cực cũng tò mò không biết thứ mà nàng đang nói đến là gì.Lăng Thần mỉm cười nói

“Giống với trước kia là được.Chỉ cần đối thủ vượt qua 20 cấp thì có thể sử dụng nó.Mà muội đừng có đánh chết hắn là được.”

“Muội biết rồi he he.”

Nàng vui vẻ nói.Triệu Vô Cực nghe xong nhếch miệng khinh thường liếc hắn.Đường Tam rất muốn biết sức mạnh đó là gì liền hỏi

“Tiểu Vũ sức mạnh mà ngươi đang nói đến là gì?”

“Lát nữa ngươi sẽ biết.”

TIểu Vũ ra vẻ huyền bí cười cười nói.Đới Mộc Bạch lắc đầu tiếp tục cùng Đường Tam lên kế hoạch.Sau một nén nhang, cả đám bắt đầu chuẩn bị tư thế tấn công.Tiểu Vũ hưng phần cười nói

“Thức tỉnh Tá Lực Thỏ Nguyệt Tiên Tử.”

Từ trên người nàng xuất hiện một tấm vải quấn ngang vai nàng.Mái tóc trở nên dài ra óng ả như mới gội đầu bằng Sunsilk.Một mùi hương lan tỏa khắp cơ thể nàng.Đường Tam bọn họ nhìn khoảng khắc biến thân này ngốc trệ trông nàng không khác gì tiên nữ giáng trần vậy.

Cái quỷ gì vậy? Còn có loại thao tác này sao.

Triệu Vô Cực xem xong nghi hoặc trong lòng có cảm giác khiếp sợ sức mạnh này.Nàng nhếch miệng mỉm cười nói

“Triệu sư phụ cẩn thận nhé.”

Nói xong lập tức biến mất.Lăng Thần và Minh Nguyệt nhìn cảnh biến thân này trên tay còn có một bịch bắp rang bơ cùng nhau ăn.Triệu Vô Cực cảnh giới tìm kiếm nàng nhưng không hề phát hiện ra ở đâu cả.Hắn thấy có chút tội nghiệp cho đối phương nhẹ nhàng nhắc nhở

“Nàng đang ở trên đầu của ngươi Triệu Vô Cực.”

Triệu Vô Cực nghe xong liền nhìn trên đầu của mình thấy nàng đang bay lơ lửng trên đầu khiếp sợ.Không ngờ sức mạnh mà Tiểu Vũ nói lại có một tốc độ nhanh đến vậy không nhường nhịn nữa phóng xuất võ hồn của mình.Nàng vui vẻ nói

“Cẩn thận nhé Triệu Sư Phụ.”

“Đến đây.”

Hắn hùng hồn nói.Chợt cơn đau xuất hiện ngay trước ngực của hắn nhìn xuống thấy nàng đã đấm một cú vào ngực.Nàng không cho hắn cơ hội tung ra hàng loạt chiêu thức

Tân Taekwondo đá móc.

Tân Taekwondo đấm thẳng.

….

Triệu Vô Cực ăn một đống hành vô mồm.Đới Mộc Bạch há mồm to thầm nghĩ

“Đây….Đây là sức mạnh quái quỷ gì vậy.”

“Tha….Tha cho ta đi….”

Hắn bị đấm liên tục rất muốn dừng cuộc khảo nghiệm này rồi van xin nói.Tiểu Vũ không muốn cuộc khảo sát này dừng giữa chừng buồn bả nói

“Ta vẫn chơi chưa đã mà.”

“Dừng ở đây đi Tiểu Vũ.”

Một giọng nói vang lên khiến nàng giật mình.Lăng Thần buộc phải dừng lại trước khi tên Triệu Vô Cực này chết mất vì sức mạnh tá lực của nàng có thể hút sinh mệnh lực của đối phương để bổ sung thể lực của nàng hơn nữa còn lấy luôn sức mạnh của đối phương nếu muốn.

Nàng thấy mình hơi quá tay ngại ngùng nên cũng dừng lại.Triệu Vô Cực nằm trên đất thảm thương vô cùng trên người tràn đầy thương tích.Hắn mỉm cười tiến tới sờ lấy đầu Tiểu Vũ nói

“Muội đánh hay lắm.”

“Vâng Lăng Thần ca ca.”

Nàng sung sướng nói.Đới Mộc Bạch ngẩn đầu cao giọng hô to

“Áo Tư Ca! Mau lại đây, ngươi có vụ làm ăn mới“.

Chỉ một lúc, Áo Tư Lạp chạy tới gương mặt vui tươi nói

“Đới lão đại huynh gọi ta?”

“Áo Tư Ca, lại đây, xúc xích, lạp sưởng, mỗi loại, cho ta một cây.”

Thanh âm Triệu Vô Cực có chút mơ hồ tràn đầy run sợ.Áo Tư Lạp nghe vậy ngoáy mũi nói

“Ngươi là ai vậy.Sao lại chạy đến Sử Lai Khắc chúng ta hơn nữa còn biết cả tên ta nữa.”

“Khốn kiếp ngươi muốn chết sao.Ta là Triệu Vô Cực.”

Triệu Vô Cực ánh mắt tràn đầy giận dữ.Đới Mộc Bạch khẽ lắc đầu bất đắc dĩ vị đại nhân kia mạnh như vậy ai mà ngờ cô nương bên cạnh cũng mạnh không kém.Chỉ một lúc sau, thương thế của Triệu Vô Cực đã đỡ hơn mấy phần nhưng trong lòng cảm thấy buồn bực.Đường đường là Hồn Thánh vậy mà lại bị một tiểu cô nương đánh bại không kịp phản lại.Lăng Thần mua một viên Trị Liệu Đan đưa cho Triệu Vô Cực bình tĩnh nói

“Ăn đi thương thế của ngươi sẽ khỏi như vậy mới có sức đánh với ta.”

Triệu Vô Cực nửa tin nửa ngờ thầm nghĩ

“Trên đời có thứ kì diệu như vậy sao.”

Khẽ đưa tay lấy đan dược nuốt xuống.Vết thương trên cơ thể cấp tốc lành lại kinh ngạc.Hắn thấy thương thế cũng đã ổn rồi lạnh lùng nói

“Giờ đến lượt của ta rồi nhỉ.”

“Ít nhất ngươi phải cho ta nghỉ chút chứ.”

Triệu Vô Cực giận dữ nói.Hắn nghe xong hướng tới nhếch miệng bình tĩnh nói

“Ra đây đi đừng trốn nữa.Ta biết nãy giờ ngươi đã theo dõi ta rồi.”

Lúc này một đám người xuất hiện cầm đầu là một thanh niên tuấn tú mái tóc đỏ rực, đôi mắt có màu đỏ như máu khoác trên mình chiếc áo choàng màu trắng.Hắn nhìn thấy thiếu niên này theo bản năng chuẩn bị tư thế lạnh lùng nói

“Ngươi là Ngọc Hoàng.Không đúng mặc dù ngươi sở hữu khuôn mặt giống hệt hắn nhưng không hề có con mắt thứ ba.Nói đi rốt cuộc ngươi là ai.”

“Ta là Dante phụng mệnh của phụ thân tới lấy mạng của ngươi Tôn Ngộ Không.”

Dante khuôn mặt đầy sự lạnh lùng nói.Hắn giật mình nhớ lại nhiệm vụ lúc trước của hệ thống trong lòng thầm nghĩ

“Lẽ nào Ngọc Hoàng cũng đã tới đây.”

Ps: Tác có 1 chuyện muốn hỏi mọi người.Mọi người thích đọc nhiều chương một lúc hay là mỗi ngày một chương.Tác hơi băn khoăn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.